Những Hạt Nắng Sau Mưa

Chương 2




Cạch !

Diệp Vân Sam mệt mỏi lê bước vào căn hộ nhỏ. Sau khi tiếp nhận sự thật, cô lần theo trí nhớ của thân thể này tìm về nơi cô ta đang sống. Vừa bật điện lên, hình ảnh một cục bột nho nhỏ cuộn tròn ở góc phòng thu hút sự chú ý của cô. Kinh ngạc trong chốc lát, Diệp Vân Sam liền nhớ ra, đây hẳn là Diệp Đằng - cậu con trai bốn tuổi của nữ phụ.

Có lẽ bị ánh đèn điện làm tỉnh, cậu bé mờ mịt ngẩng đầu lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn hẵng còn ngái ngủ, đôi mắt to tròn đỏ hồng lên chứng tỏ chủ nhân của chúng đã khóc rất nhiều. Nhìn thấy mẹ mình đang tiến lại gần, trong ánh mắt bé con tràn đầy rụt rè sợ hãi, lại thoáng qua nét quyến luyến chờ mong. Điều đó khiến Diệp Vân Sam cảm thấy xót xa, cũng có chút oán hận nữ phụ. Từ trong kí ức của người nọ, cô thấy được cô ta không ít lần đánh đập bé con. Lần này cũng không ngoại lệ, không những thế, cô ta còn tắt điện, khóa cửa rồi đi ra ngoài. Cô ta có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không? Thật là không còn gì để nói.

Diệp Vân Sam nhẹ nhàng bế đứa nhỏ lên, vỗ vỗ lên lưng bé con để trấn an. Vừa nhìn là biết nhóc đã sợ hãi như thế nào.

- Ngoan! Đừng sợ! Có mẹ ở đây rồi.

Cảm nhận được cục bột nho nhỏ trong lòng thả lỏng hơn, Diệp Vân Sam tiếp tục dỗ dành cậu bé. Thấy bé con khóc rấm rứt trong lòng mình rồi dần dần nhắm mắt ngủ, cô thầm thở dài. Thật là đứa trẻ đáng thương!

Sau khi bế Diệp Đằng vào phòng ngủ, Diệp Vân Sam bắt đầu đi loanh quanh xem xét căn hộ. Nơi này khá rộng rãi, có hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp, hơn nữa cũng đầy đủ tiện nghi, chắc tiền thuê nhà tốn không ít. Cô đi vào bếp và mở tủ lạnh:

- May quá! Vẫn còn nhiều thức ăn.

Diệp Vân Sam vui mừng thốt lên. Cái cô nữ phụ trùng tên với cô kia vốn chẳng quan tâm gì đến chuyện nhà cửa. Đây chắc là công của người giúp việc rồi. Lấy thịt và rau quả ra khỏi tủ lạnh, Diệp Vân Sam quyết định nấu một bữa thật ngon, thật bổ dưỡng cho cục bột nhỏ. Mùi thức ăn thơm lừng cả phòng. Diệp Đằng bị đói tỉnh, mơ mơ màng màng bước vào bếp. Bé con vừa dụi mắt vừa dùng chất giọng non nớt mềm mại của mình gọi :

- Mẹ ~

- A, cục cưng của mẹ dậy rồi hả? Nào, mẹ dẫn con đi rửa tay. Rồi mẹ con mình cùng ăn một bữa thật ngon nhé !

Diệp Vân Sam tắt bếp rồi đi đến bế bổng cậu bé lên. Tuy rằng chưa được làm mẹ, nhưng đối với việc chăm sóc trẻ con, cô rất quen thuộc. Mà đứa nhỏ đáng yêu này dường như cũng bắt đầu quen với sự dịu dàng săn sóc đó. Diệp Đằng quá nhỏ để nhận ra sự thay đổi của cô, hơn nữa trong thâm tâm lại luôn quyến luyến chờ mong tình thương của mẹ, vậy nên bé càng dễ dàng tiếp nhận một Diệp Vân Sam như bây giờ.

Sau khi ăn cơm xong, hai mẹ con cùng ngồi trên ghế sô pha. Diệp Vân Sam xoa bụng cho bé con tiêu thực, còn dạy bé hát và tập đếm. Đợi đến khi Diệp Đằng ngủ rồi, cô mới bắt đầu lo chuyện của mình. Theo trí nhớ của thân thể này, bây giờ cô đang ở đoạn giữa của cuốn tiểu thuyết NP “Thần hộ vệ”. Tuy rằng số phận nữ phụ đến đây đã có chút bi thảm nhưng ít ra vẫn còn cứu vãn được. Cô cố gắng hồi tưởng lại những tình tiết chính của truyện. Nữ phụ Diệp Vân Sam vốn là em gái của nữ chính Diệp Vân Nhu.Bởi vì quá yêu một trong các nam chính mà trở nên điên cuồng, tìm cách hại nữ chính. Kế hoạch cuối cùng cũng thành công, nhưng lại bị nam chính phát hiện và lôi ra ánh sáng. Diệp Vân Nhu phải ra nước ngoài lánh nạn, còn Diệp Vân Sam thì bị chính gia đình mình từ bỏ. May mà ông bà Diệp vẫn chưa quên mình có cô con gái này, bí mật chuyển tiền hàng tháng vào tài khoản của nữ phụ. Đó là lí do mà đến giờ cô nữ phụ này vẫn chưa chết đói. Sau đó còn xảy ra rất nhiều chuyện, cô nữ phụ này vì không cam lòng mà tiếp tục hại nữ chính, cuối cùng sa đọa đến mức phải vào trại cai nghiện. Còn con trai thì bị nữ chính và các nam chính đưa đi.

Nghĩ đến đó, Diệp Vân Sam không nhịn được rùng mình một cái, tuy không bi kịch như các nữ phụ còn lại trong truyện nhưng như vậy cũng đủ thê thảm lắm rồi. Cô không muốn như vậy đâu ! Cô phải tiến hành một cuộc cải cách mới được. Mục tiêu trước mắt là: Làm lại cuộc đời, vỗ béo cục cưng bảo bối. Mục tiêu lâu dài sẽ là: Cách xa nam chính nữ chính, sống cuộc sống hạnh phúc của chính mình.

Cố lên, Diệp Vân Sam! Ngày mai sẽ là một ngày mới !

oOo

Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Diệp Vân Sam làm chính là soi gương. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ ở đối diện, cô chỉ có thể thở dài. Cho dù cô đã chấp nhận sự thật, nhưng trong lòng vẫn cố chấp nuôi hi vọng trở về. Với lại…

- Nữ phụ thôi mà, có cần quá mức xinh đẹp thế không? Đẹp như vậy là muốn đi thi hoa hậu à?

Diệp Vân Sam không nhịn được mà cảm thán. Thân thể này không những có dáng người vô cùng bốc lửa, mà làn da cũng trắng nõn không tì vết. Mái tóc xoăn dài bồng bềnh ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn. Chiếc mũi cao thanh tú, cánh môi anh đào căng mọng khiến người ta mê muội. Đặc biệt hơn cả vẫn là đôi mắt của cô. Một đôi mắt hạnh trong suốt không chút tạp niệm, lại như mang theo cả bầu trời cảm xúc của chủ nhân. Thật sự là một đôi mắt biết nói xinh đẹp.

Ngắm nghía đủ rồi, Diệp Vân Sam bắt tay vào công việc. Cô đã tính toán kĩ càng cả rồi. Từ trong trí nhớ của thân thể này, cô biết được hôm qua cô ta vô tình gặp lại nam chính Lâm Mộ Thiên trong một quán bar. Hai người lời qua tiếng lại, Diệp Vân Sam không nhịn được liền xúc phạm đến Diệp Vân Nhu khiến Lâm Mộ Thiên tức giận bỏ đi. Đó cũng là lí do cô ta uống rượu, đánh nhốt Diệp Đằng rồi mơ mơ màng màng lên xe bus mà chẳng biết đích đến là đâu. Nếu cứ tiến triển theo đúng nguyên tác thế này, thì chỉ trong vòng hai mươi tư tiếng nữa thôi, tài khoản của cô sẽ bị tên xấu xa kia tìm cách đóng băng toàn bộ. Diệp Vân Sam hiện tại không đủ sức để ngăn việc này, nhưng cô có cách để xoay sở.

Ở thế giới kia, những người quen biết Diệp Vân Sam đều công nhận cô là một cô gái cực kì bản lĩnh. Cuộc sống không như ý ngay từ khi còn nhỏ đã rèn dũa cô thành một người có tính tự lập rất cao, làm gì cũng rất nghiêm túc, chu đáo và cẩn thận. Cô luôn cố gắng hoàn thiện mọi việc ở mức tốt nhất và nhanh nhất. Vậy nên, chỉ trong một buổi sáng, Diệp Vân Sam đã giải quyết không ít vấn đề. Đầu tiên, cô gọi điện cho người giúp việc tới nhà chăm nom Diệp Đằng rồi lập tức tới ngân hàng rút tiền mặt. Xong đâu đấy, cô trở về nhà, gom hết những bộ quần áo hở hang đắt tiền, những thứ đồ hàng hiệu xa xỉ mà nữ phụ đã phung phí suốt bốn năm qua ra để đem bán. Tất cả những gì không hữu dụng, cô cũng đều mang đi bán hết. Sau đó, cô mua thêm một số bộ đồ cho bé con và bản thân cùng một số vật dụng gia đình cần thiết. Tay xách nách mang về nhà, Diệp Vân Sam hoảng hốt khi thấy cục bột nhỏ nhà mình đang khóc nức nở, bên cạnh là người giúp việc với vẻ mặt bối rối.

- Mẹ !

Bé con vừa thấy người mình mong nhớ thì lập tức lao đến như một viên đạn. Diệp Vân Sam thả đồ trên tay xuống, đón lấy cục cưng rồi nhấc bổng nhóc lên.

- Mẹ! Mẹ đi đâu vậy? Đằng nhi cứ tưởng mẹ không cần Đằng nhi nữa, hu hu hu…

Bé con lại bắt đầu khóc nấc lên, khóc đến mức không thở nổi. Diệp Vân Sam đau lòng ôm chặt lấy bé, miệng không ngừng dỗ dành:

- Ngoan! Ngoan! Mẹ ở đây rồi. Mẹ làm sao có thể bỏ Đằng nhi ngoan ngoãn đáng yêu của mẹ được chứ?

- Hức…mẹ… hức… không lừa Đằng nhi chứ ?

- Tất nhiên rồi. Không phải bây giờ mẹ đang bế Đằng nhi bé bỏng của mẹ sao? Cục cưng ngoan! Không khóc! Con trai là phải mạnh mẽ lên, biết không?

-Ừm…

Tiếng thút thít bắt đầu nhỏ dần. Diệp Vân Sam thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô bế nhóc con nhà mình ngồi xuống ghế sô pha. Đoạn cô quay sang nói với người giúp việc.

-Dì Lưu, dì giúp cháu nấu cơm nhé! Đã trưa rồi! Diệp Đằng chắc cũng đói bụng.

-Vâng, vâng, tôi đi làm ngay. Đây vốn là nhiệm vụ của tôi mà.

Dì Lưu gật đầu như giã tỏi rồi đi nhanh vào bếp. Tuy rằng thấy lạ vì thái độ khác thường của Diệp tiểu thư, nhưng điều đó cũng không ngăn được sự vui vẻ trong lòng bà. Sống hơn nửa đời người, bà tin vào cảm giác của mình. Cô gái trẻ này đã thay đổi rồi. Mà với bà, lí do cho sự thay đổi đó không quan trọng, quan trọng là cô ấy đã thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn, không phải sao?