Ngày rằm tháng giêng năm đầu tiên ra cung, trong cung báo tin, ngày hai tháng hai Long Đầu Tiết*, toàn cung sẽ triều bái, bảo ta sớm chuẩn bị.
* Ngày 2 tháng 2 âm lịch trong văn hóa Trung Quốc được gọi là "Long Đầu Tiết" (龙抬头节), có nghĩa là "Lễ hội Rồng ngẩng đầu". Đây là một ngày truyền thống quan trọng, đánh dấu sự bắt đầu của mùa xuân và mong muốn một năm mới với mùa màng bội thu. Vào ngày này, người ta thường tổ chức nhiều hoạt động để tôn vinh rồng, biểu tượng của sức mạnh và sự may mắn trong văn hóa Trung Hoa. Những hoạt động bao gồm các nghi lễ truyền thống, biểu diễn múa rồng và làm các món ăn đặc biệt.
Ngày mồng một tháng hai năm đầu tiên xuất cung, những ngày này ta tu kinh Phật, chuẩn bị hương hỏa, thật mệt mỏi. Mở cửa sổ, trăng treo cao, ngày mai họ sẽ đến.
Ngày mồng hai tháng hai năm đầu tiên xuất cung, chưa rạng sáng, Tương Tư đã gọi ta dậy, nói hoàng gia luôn coi trọng việc triều bái, không thể ngủ muộn. Mắt mờ mờ, ta đứng trước cửa đại điện chờ. Nhìn mặt trời từ từ lên cao, đến giữa trưa, xe ngựa hoàng gia đến, tựa rồng dài uốn lượn trong núi. Hôm nay ngài là Hoàng thượng, uy nghiêm túc mục, dẫn theo hậu cung, con dân của ngài, đến đây cầu phúc cho quốc gia. Ta đứng xa nhìn ngài, lòng có chút xao động.
Ta không biết triều bái kết thúc lúc nào. Khi mở mắt, ngài đã đứng trước mặt ta, phía dưới phi tần bàn tán, ta nghe họ nói, đây là kết cục của người không được sủng ái, không chỉ bị giáng chức còn làm trò cười. Ta cúi đầu, Hoàng thượng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Phạt."
Ngày mười lăm tháng ba năm đầu tiên xuất cung, mưa ba bốn ngày, ta bị ho, ngài liền đặt bút đứng dậy pha trà cho ta. Ta uống trà ấm, cổ họng dễ chịu hơn, vươn vai, trêu ngài: Hoàng thượng, mệt không? Ngài thở dài: Không mệt. Ta cười: Còn phạt nữa không? Ngài có vẻ khổ sở, ta viết chữ "phạt" trên lòng bàn tay, rồi áp bàn tay vào bàn tay ngài. Ta cười: Thật là vinh dự, Hoàng thượng phạt ta chép năm trăm quyển kinh, cuối cùng lại là phu quân ngày ngày chép, ngài nói xem, đây là Hoàng thượng oan hay phu quân oan? Ngài giận ta, liền đến chọc ta. Ta cười nói: Nhanh chép đi, phương trượng sẽ kiểm tra, Hoàng thượng đã nói thiếu một quyển cũng không được.
Cuối xuân năm đầu tiên xuất cung, ta hái hoa đào trên núi, ủ thành rượu hoa đào.
Đầu hạ năm đầu tiên xuất cung, ta ngày càng thích cuộc sống ngoài cung. Mùa hè trên núi mát mẻ, nước suối lạnh trong ngọt, đêm hè đom đóm đầy rừng, tiếng ve cả ngày râm ran nhưng rất sinh động.
Giữa hạ năm đầu tiên xuất cung, Hoài Cẩn Quý phi đến thăm ta, ta hơi bất ngờ. Chuyện trò vài câu, nàng than phiền với ta về Hoàng thượng. Nàng nói Hoàng thượng sau khi chầu thường ra cung, ngày hôm sau mới về, chúng ta không dám nói gì, sợ rằng là mỹ nhân dân gian nào đó đã quyến rũ Hoàng thượng. Ta bị mắc hạt nho, uống nhiều nước trà mới thở phào.
Sau khi Quý phi Hoài Cẩm rời đi, ngài từ sau rèm bước ra, vươn tay nâng cằm ta lên cười nói: Mỹ nhân nào đây? Ta chớp mắt, nói: Gian phu nhà ai vậy?
Ngày mồng một tháng bảy năm đầu tiên xuất cung, trong cung gửi y phục mới.
Ngày mồng hai tháng bảy năm đầu tiên ra cung, phụ mẫu gửi thư, trong thư nói muốn ta giữ an toàn cho mình, nhưng không nói rõ ràng. Suốt nửa ngày, ta mãi suy nghĩ bức thư này ngầm mang ý gì.
Ngày mồng ba tháng bảy năm đầu tiên xuất cung, một đêm không ngủ, trời sáng ta mới chợp mắt. Tương Tư từ ngoài bước vào, nàng nói, Lệ phi đang chờ ở điện để cầu phúc, hiện đang ở điện đợi ta đến. Ta vừa mới tỉnh, tính tình rất khó chịu, nói: Muốn ta đến làm gì?
Ngày mồng bốn tháng bảy, những phi tần mà Lệ phi mang đến đều là những người xu nịnh, không thành được chuyện gì. Nghe họ giễu cợt một hồi, nói rằng Hoàng thượng mới nạp một sủng phi, ngày ngày gọi bên tới bên người, được sủng ái vô cùng. Nghe họ nói, ta mới nhớ ra ngài đã không đến biệt viện hơn một tháng. Ta biết mấy tỷ muội này chịu uất ức trong cung, đến đây để xả giận. Vì thế, ta tặng mỗi người một túi ngọc như ý, rồi tiễn họ đi.