Ngày mồng bảy tháng mười năm thứ tám nhập cung, hoàng thượng ban thưởng hai tấm gấm Tứ Xuyên thượng hạng. Không chỉ mình ta, Quý phi và Hoàng Quý phi cũng có phần.
Ngày mồng bảy tháng mười một năm thứ tám nhập cung, đại tướng quân bị thương nặng khi đánh giặc ngoại bang. Triều đình đồn rằng, huynh muội Chu Gia, ngoại hộ quốc, nội chưởng hậu cung, Hoàng Quý phi sắp lên ngôi Hoàng hậu.
Ngày mồng bảy tháng mười hai năm thứ tám nhập cung, gia tộc gửi thư: Triều đình rối ren, biên cương giặc dã ngo ngoe rục rịch, mưu phản sắp xảy ra, con phải tự giữ mình an toàn.
Ngày mồng tám tháng mười hai năm thứ tám nhập cung, ta được triệu vào Thượng Thư Phòng. Hoàng Quý phi cũng có mặt trong điện. Nàng trước giờ không ưa ta, nay bỗng nhiên tỏ ra tốt lành. Ta không hiểu gì, nhìn về phía Hoàng thượng đang đứng bên cửa sổ, ngài nhìn ra ngoài, không lên tiếng, cũng không nhìn ta. Hoàng Quý phi khoan thai nói: Giờ thiên hạ loạn lạc, hậu cung không thể giúp Hoàng thượng, trước đây tăng y chùa Hộ Quốc có báo, để định loạn cục trong thiên hạ chỉ có thể mời Đồng phi cầu phúc, ngày trở về chưa biết.
Ngày mười hai tháng mười hai năm thứ tám nhập cung, ta ngồi trên kiệu rời khỏi tường thành đã giam giữ ta suốt tám năm. Tường cao gạch lạnh, sương giá kiên cường. Ngày về chưa biết, đúng là ngày về chưa biết. Lúc ấy ta hiểu rằng, đối với Hoàng thượng, ta chỉ như Tố phi, hay Phương Quý dung mà thôi.
Ngày đầu tiên xuất cung năm đầu tiên, nội thị an bài cho ta ở một biệt viện trong chùa Hộ Quốc. Tuy ăn mặc không bằng trong cung, nhưng được cái thanh tịnh, bên cạnh có dòng suối lạnh từ núi chảy xuống, ta rất thích.
Ngày thứ hai xuất cung, trụ trì chùa Hộ Quốc gửi kinh văn. Khi ở trong cung, ta từng cùng Thái hậu tu luyện Phật pháp, giờ đọc lại không thấy chán.
Ngày thứ ba xuất cung, ăn ba ngày cơm chay, thân thể có phần nhẹ nhàng hơn.
Ngày thứ tư xuất cung, tiểu tỳ theo ta là Tương Tư nghịch ngợm, rơi vào suối lạnh, phải ủ ấm một lúc lâu mới thấy ấm lại.
Ngày thứ năm xuất cung, sáng dậy sớm dậy sớm tu tập, nhưng ta bị tiếng chim rừng thu hút, đi vào sâu trong rừng, tình cờ tìm thấy một rừng trúc, trong rừng có một cái đình rất tao nhã. Ta vốn yêu thích cảnh sống ẩn cư nên lưu luyến không muốn về. Đến hoàng hôn ta quay lại viện, ngài đã đợi từ lâu. Ta hỏi: Sao ngài lại đến? Ta đã ra cung, không còn sợ ngài, cũng không câu nệ lễ nghĩa. Ngài cười nhìn ta, đi tới nhặt lá trên tóc ta, nói: Đến thăm nàng.
Ngày thứ sáu xuất cung, ta bị tiếng chim đỗ quyên đánh thức, quay đầu lại, ngài vẫn đang ngủ say. Ngài ôm ta, ta khẽ cử động ngài liền mở mắt, tay vuốt lưng ta, kéo ta sát vào ngài rồi nói nhỏ: Sao dậy sớm vậy. Nghe hơi thở đều đặn của ngài, ta nghĩ, phu quân thích ngủ, ta sẽ chiều theo.
Đêm giao thừa năm đầu tiên xuất cung, ta tưởng sẽ đón giao thừa một mình. Không ngờ ngài như một thiếu niên không biết nặng nhẹ, trốn khỏi yến tiệc trong cung từ sớm rồi đến thẳng biệt viện của ta. Ta cười ngài không hiểu chuyện, ngài giận ta không biết ngọt ngào.