Một nam thanh niên trưởng thành 27 tuổi, cao 1,86 mét, ở trước mặt anh như một đứa bé khổ sở đến sắp khóc, chỉ vì cầu xin anh quan tâm nhiều hơn một chút – Nếu là ngày trước, La Nhất Hải ngẫm lại sẽ cảm thấy một lời khó mà nói hết được, thậm chí là có hơi buồn nôn.
Nhưng đó là người khác, không phải Nhạc Nguy Nhiên.
Là Nhạc Nguy Nhiên mà anh trông từ nhỏ đến lớn, từng cõng cũng từng ôm; là Nhạc Nguy Nhiên mà anh trông từ khi còn là một thiếu niên đen gầy trở thành một thanh niên tuấn tú; là Nhạc Nguy Nhiên dùng mặt lạnh mặt thối ngụy trang sự quan tâm săn sóc – Là Nhạc Nguy Nhiên mà La Nhất Hải từng gọi “Nguy Nhiên của chúng tôi”.
Nhạc Nguy Nhiên, vĩnh viễn không phải “người khác”.
La Nhất Hải cũng không biết hiện tại cậu có thể hiểu không, luôn miệng giải thích: “Anh lo anh lo đương nhiên anh lo mà, anh chỉ sợ cậu không muốn nhìn thấy anh nữa mới nói như thế thôi –”
Nhạc Nguy Nhiên đặt tay anh lên ngực mình, cau mày mà ra sức vỗ, để anh sờ trái tim mình: “Ai không muốn thấy ai hả?! La Nhất Hải, anh đừng có tên là La Nhất Hải, anh tên là La Một Đao!”
Người uống say ra tay chẳng biết nặng nhẹ, La Nhất Hải cảm thấy đau dùm cho cậu, anh rút tay ra vỗ về hồi lâu, hỏi như thể đang dỗ trẻ nít, “Sao anh lại là La Một Đao chứ?”
Nhạc Nguy Nhiên lại túm lấy tay anh, phủ lên mặt mình:
“Anh từ chối tôi thì thôi đi, bỏ mặc tôi thì thôi đi, còn đem bạn gái cũ ra khiến tôi đau lòng đến chết… Tại sao chứ hả… La Nhất Hải, trên đời này còn có người nào nhẫn tâm như anh nữa không…!”
Có dịch thể ấm nóng tràn ra lòng bàn tay La Nhất Hải.
La Nhất Hải sững người, lập tức hiểu ra là chuyện gì: Trên bao bì gói cà phê có giới thiệu về cửa hàng của Tống Văn Vũ, tra một cái là biết ngay. Nhạc Nguy Nhiên nức nở dán lên lòng bàn tay anh mà oán trách sự “ác độc” của “La Một Đao”, “Sao lại bảo tôi uống cà phê nhà chị ta! Cho dù tôi uống thuốc độc cũng không uống một hớp cà phê nào cả! Anh mặc kệ tôi! Vậy tôi không đi kiểm tra sức khỏe cho anh nữa! Tốt nhất là chết quách đi để anh biết buồn!”
La Nhất Hải tiện tay bóp mạnh mặt cậu ta một cái: “Cậu nói cái gì thế!”
Nhạc Nguy Nhiên không nói nữa, nửa bên mặt vùi trong gối, không cam lòng ôm lấy mặt kiềm nén nỗi tủi thân. La Nhất Hải vừa tức giận lại vừa đau lòng, muốn ôm cậu nhưng lại không cách nào làm được, dứt khoát nằm xuống mặt đối mặt với cậu mà nói chuyện, “Anh lo cho cậu, được chưa? Cái gì cũng lo hết. Chị Văn Vũ của cậu đã kết hôn có con rồi, có quan hệ gì với anh chứ, cậu không uống thì không uống vậy, nghe cậu hết – Nhưng mấy lời chết quách đi cậu thử nói lại một lần xem?”
Nhạc Nguy Nhiên nhắm mắt, hồi lâu không có động tĩnh, La Nhất Hải tưởng cậu ngủ rồi, lại nghe một câu, “Ừm, không nói nữa.”
La Nhất Hải liền cười, nói cậu ngoan.
Suy nghĩ một hồi, anh hỏi cái câu mà anh luôn không thể hiểu: “Tại sao lại thích anh chứ?”
Nhạc Nguy Nhiên lắc lư đầu, “Không biết, cứ thích thôi, cái gì cũng thích hết, càng ngày càng thích.”
Vừa nói, Nhạc Nguy Nhiên kéo anh về phía mình, chống lên đầu anh, “Khó khăn lắm mới đợi được đến khi anh độc thân… đến khi anh ở chung với tôi… tôi còn có nhiều lời chưa nói ra lắm.”
Đột nhiên gần như thế, khiến La Nhất Hải có hơi hồi hộp, mà Nhạc Nguy Nhiên cuối cùng cũng thiếp đi. Có thể là nôn ra hết dạ dày rất khó chịu, cậu luôn cứ nhíu mày, trông không mấy thoải mái. Cậu cũng chẳng buông La Nhất Hải ra, túm lấy cổ tay anh để lòng bàn tay dán lên cổ mình.
Tay của La Nhất Hải rướn ra sau, dùng lòng bàn tay ôm lấy phía sau cần cổ của cậu, nhẹ nhàng vỗ về. Nhạc Nguy Nhiên dần dần trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên rỉ.
La Nhất Hải tỉ mỉ quan sát gương mặt trước mắt, từ đôi mày đến bờ môi, dường như muốn nhận biết lại từ đầu. Anh lại nhớ đến nụ hôn khi tỏ bày kia, bởi vì quá kinh ngạc mà không kịp có bất kỳ phản ứng gì – La Nhất Hải vô thức nhấp đôi môi mình.
Nhạc Nguy Nhiên tỉnh lại trong cơn đau đầu say rượu.
Miệng khô lưỡi đắng, dạ dày cũng đau. Nâng tay lên, phát hiện trong tay đang nắm không biết tay của ai, thuận cánh tay nhìn sang, trông thấy gương mặt của La Nhất Hải.
Cậu ra sức chớp chớp mắt mấy cái, tưởng rằng đang mơ, cho đến khi La Nhất Hải cũng tỉnh lại, gương mặt ngái ngủ nói với cậu “Sau này đừng uống nhiều thế nữa”. Sau đó rút tay khỏi tay cậu, lấy ly nước trên tủ đầu giường cho cậu, ngáp ngắn ngáp dài rời giường đi rửa mặt.
Nhạc Nguy Nhiên vén chăn lên, quần áo vẫn còn nguyên.
Lại dùng sức đập đầu, từ trong đầu gõ ra được chút mảnh vụn, bản thân tưởng là mơ, bây giờ xem ra có khả năng không phải mơ, nhưng sợ còn không bằng mẩu chuyện trong mơ vậy.
La Nhất Hải hối cậu đi tắm rửa, sau đó vào bếp mở tủ lạnh. Nhạc Nguy Nhiên tắm gội nhanh như gió, thay quần áo, La Nhất Hải đã làm xong bữa sáng, bảo cậu ăn cho chóng.
Hai người đều im lặng một cách quái dị, ăn cháo từng muỗng một.
La Nhất Hải ăn xong trước, bỏ đũa xuống hỏi, “Cậu lưu tên anh trong danh bạ điện thoại là gì?”
Nhạc Nguy Nhiên như bị đông cứng, cứng người ngay tại chỗ.
Há miệng muốn nói gì đó, lại bị La Nhất Hải cắt ngang, “Nói lại lần nữa, sau này không được uống nhiều rượu vậy nữa. Kiểm tra sức khỏe hẹn vào thứ hai tuần sau đi, để anh hẹn, một tiếng đồng hồ buổi sáng là xong, không làm nhỡ cậu đi làm.”
La Nhất Hải kéo ghế ra khỏi bàn, mang giày và áo khoác ngoài, vừa mở cửa vừa nói thêm, “Nếu anh là tên là La Một Đao, vậy thì cậu đổi thành Nhạc Thông Thường đi – rất “thông thường”.”
Nhạc Nguy Nhiên không hiểu, La Nhất Hải hiển nhiên không muốn giải thích, đóng cửa rời đi.
Đến thang máy kềm không được mà ra sức ấn nút.
“Đã 27 tuổi rồi, hôn môi còn chơi cắn nữa à?!”