Những Cuộc Phiêu Lưu Của Mít Đặc Và Các Bạn

Chương 2




Mít Đặc muốn trở thành nhạc sĩ

Mít Đặc mà làm cái gì thì y như rằng chú chỉ làm nửa chừng nửa vời hay là làm lộn ngược. Khi đọc sách, chú tách bạch ra từng vần mà không bao giờ đọc thành tiếng và khi chú viết, bao giờ chú cũng viết theo lối chữ in. Người ta thường bảo là đầu óc chú không rỗng tuếch, nhưng không phải như vậy đâu, bởi vì chú cũng biết nghĩ ngợi.

Nói của đáng tội, chú không phải là người xấu. Chú cũng muốn học tập nhưng chú muốn biết ngay tức khắc kia mà không phải khổ công rèn luyện gì. Song điều đó không thể nào làm được, dù là đối với những chú tí hon thông minh nhất.

Các cô chú tí hon rất ham thích âm nhạc và Kèn Đồng là một nhạc sĩ xuất sắc. Chú có đủ mọi thứ nhạc cụ và hay biểu diễn luôn. Mọi người chăm chú nghe và khen ngợi chú. Mít Đặc phát ghen tỵ lên với Kèn Đồng vì những lời khen đó nên chú đề nghị với Kèn Đồng:

- Mình định trở thành nhạc sĩ, cậu dạy mình chơi nhạc nhé.

- Đồng ý. – Kèn Đồng đáp – Cậu ưng chọn nhạc cụ nào?

- Cái nào dễ nhất ấy.

- Đàn ba-la-lai-ka nhé.

- Ừ, cậu đưa cái ba-la-lai-ka của cậu cho mình, mình thử xem sao.

Kèn Đồng đưa đàn cho bạn. Mít Đặc gại gại dây đàn và nói:

- Không, cái này kêu khẽ quá. Cậu đưa cho mình cái gì kêu to hơn cơ.

Kèn Đồng đưa cho bạn cây đàn vi-ô-lông. Mít Đặc cầm lấy, dùng chiếc vĩ cọ vào dây đàn rồi nói:

- Mình muốn cái nào kêu to hơn nữa.

- Vậy thì cậu lấy cái kèn của mình.

- Được, mình sẽ thử xem.

Kèn Đồng vác cây kèn đồng lớn của chú đến, Mít Đặc ra sức thổi nên cái kèn kêu ầm ĩ.

- Tuyệt quá! – Chú reo lên.

- Tốt đấy! – Kèn Đồng nói – Cậu thích cái kèn thì học chơi kèn đi.

- Tại sao tớ phải học nhỉ? Cứ thế là tớ cũng biết chơi rồi. – Mít Đặc nói.

- Mình thấy là cậu chẳng biết cóc gì hết.

- Mình biết đứt đi ấy chứ, cậu nghe này! – Mít Đặc lại ngậm cái kèn và phồng mang trợn mắt lên thổi. Cái kèn thét: “Tuýt, t-u-ý-t!”

- Cậu hét đấy chứ có phải chơi kèn đâu! – Kèn Đồng nói.

- Không, tớ vẫn chơi, chơi mạnh và giỏi lắm.

- Đồ ngốc! Vấn đề không phải là chơi mạnh mà chơi thế nào cho hay!

- Nhưng rõ ràng là tớ chơi cũng hay đấy chứ!

- A, cậu cho thế là hay à? Nhất định là cậu chả có một chút khiếu âm nhạc nào!

Mít Đặc nổi cáu:

- Chỉ mình cậu có khiếu âm nhạc thôi đấy? Cậu ghen với tớ chứ gì? Cậu chỉ muốn người ta nghe cậu chơi và khen ngợi cậu thôi.

- Không phải thế. – Kèn Đồng đáp – Cậu cầm lấy cái kèn của mình và muốn chơi thế nào thì chơi. Thiên hạ tha hồ ca ngợi cậu bởi vì cậu tự thấy cậu chả phải học tập gì nữa.

- Được! – Mít Đặc đáp và chú lại thổi kèn thật tợn. Nhưng chú vốn không biết chơi nên cái kèn cứ rống lên, và sủa rền rĩ. Kèn Đồng cáu tiết lắm rồi. Chú khoác chiếc áo nhung, và đeo vào cổ một cái nơ hồng giả làm cà vạt rồi đi chơi.

images

Tối đến, khi mọi người về nhà, Mít Đặc lại đem kèn ra thổi:

- T-u-ý-t! T-u-ý-t!

Mọi người phản đối:

- Làm cái gì mà ầm như quỷ thế?

Chú giải thích:

- Mình chơi kèn đấy.

- Thôi đi! – Biết Tuốt hét – Cậu làm điếc cả tai chúng mình!

- Điếc tai! Tại vì cậu không quen nghe âm nhạc của minh. – Mít Đặc đáp – Bao giờ cậu quen thì cậu sẽ không điếc tai nữa.

- Nhưng mà tớ không thích nghe nhạc của cậu, tớ nhổ vào cái nhạc của cậu ấy!

Mít Đặc cứ phớt lờ và tiếp tục chơi:

- T-u-ý-t! Ru-vu!

Kèn kêu to quá! Các chú tí hon cùng chửi mắng Mít Đặc:

- Thôi! Thôi! Cậu xéo với cái kèn thổ tả ấy đi!

- Các cậu muốn tớ đi đâu bây giờ?

- Cậu ra ngoài đồng mà thổi.

- Nhưng mà ngoài đồng chẳng có ai nghe tớ chơi.

- Cậu cứ nhất định là phải có người nghe cậu chơi à?

- Nhất định!

- Thế thì cậu ra phố, hàng xóm láng giềng người ta sẽ nghe cậu.

Mít Đặc ra đi và thổi kèn dưới cửa sổ nhà bên cạnh, lập tức người ta quát và đuổi chú đi xa hơn. Chú lại đến trước cửa nhà khác và cảnh xua đuổi ấy lại diễn ra. Lại một nhà thứ ba nữa. Nhưng lần này, chú nổi đoá lên và đáng lẽ rút lui, chú lại ra sức thổi để trả thù. Vì thế chủ nhà giận dữ bước ra và xông về phía chú. Chú bèn tháo lui với chiếc kèn đồng.

Từ bữa đó, Mít Đặc thôi không chơi kèn nữa. Và chú kể chuyện lại cho những ai muốn hóng chuyện chú: “Họ không hiểu nhạc của mình, vì họ không đủ trình độ. Khi nào trình độ họ khá, họ sẽ phải yêu cầu mình chơi. Nhưng lúc đó thì đã muộn rồi, mình chẳng chơi nhạc nữa đâu.”