Những Cuộc Phiêu Lưu Của Mít Đặc Và Các Bạn

Chương 19




Thuốc Nước làm việc

Trong lúc Bu loong và Đinh vít dạo quanh Thành phố Diều để tìm cái mỏ hàn thì ở Thành phố Xanh đã xảy ra một chuyện trọng đại. Sáng dậy, Thuốc Nước bắt tay vào vẽ chân dung cô Bạch tuyết. Chú vẽ mất gần hai giờ đồng hồ nhưng có thể nói là chú đã thành công. Bức tranh nom rất giống. Nhiều người cho là cô Bạch tuyết trong tranh còn đẹp hơn người thật kia. Nhưng mà chẳng đúng như vậy. Cô có cần họa sĩ tô vẽ thêm cho cô đâu. Nếu Thuốc Nước đã diễn tả được vẻ đẹp của cô thì cũng chỉ là do nghệ thuật thực sự, đặc biệt là ngành hội họa, đòi hỏi thôi. Người ta đã đem bức tranh xuống gian buồng dưới nhà và treo lên tường, để tất cả các cô tí hon muốn xem tranh đều có thể đến xem được. Phải nói là số người xem rất đông và khi xem rồi thì các cô chỉ có mỗi một ước muốn là được Thuốc Nước vẽ cho thôi. Nhưng Bạch tuyết không cho ai được lên gác vì Mắt xanh đang ngồi cho Thuốc Nước vẽ nên không được quấy rầy họa sĩ. Mít Đặc ở lại trên gác để bày cho Thuốc Nước những ý kiến vớ vẩn vì chú muốn làm ra vẻ ta cũng biết hội họa đây. Chú chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới nhà.

- Ai làm ầm ĩ lên thế? Đi về đi! – Chú vừa xuống cầu thang vừa thét.

Các cô tí hon chẳng nao núng chút nào, các cô chỉ ước được lên chỗ họa sĩ làm việc thôi. Các cô vây quanh Mít Đặc, van nài chú và gọi chú là “Mít Đặc thân mến”.

- Được, các cô xếp hàng đi. – Chú nói và đẩy các cô về phía tường. – Xếp hàng đi, các cô nghe chưa, nếu không tôi đuổi các cô đi bây giờ!

Bạch tuyết la lên:

- Cậu là người thô lỗ lắm, ăn nói như vậy à? Này, tôi đến phải phát ngượng lên vì cậu đấy.

Mít Đặc làu bàu:

- Được rồi! Được rồi!

Một cô tí hon rón rén đi vào, và thừa dịp đang lộn xộn cô lủi đến tận cầu thang bắc lên gác. Mít Đặc lao ngay theo cô bé và định nắm chặt lấy cánh tay cô ta. Nhưng cô đứng lại kiêu hãnh nhìn chú và giơ ngón tay lên dọa chú:

- Khẽ thôi nào! Tôi là nhà thơ đây, được ưu tiên.

Câu trả lời ấy làm cho chú kinh ngạc: nhân lúc chú đang bối rối, cô ta quay lưng lại và thong thả leo lên cầu thang.

- Cô ta nói cái gì thế nhỉ? Cô ta làm nghề gì vậy?

Các cô tí hon đáp:

- Cô ấy là nhà thơ của chúng tôi. Cô ấy làm thơ đấy.

- A! Chúng tôi cũng có một nhà thơ. Cậu ta là học trò của tôi. Ngày xưa, tôi đã dạy cho cậu ta làm thơ nhưng bây giờ thì cậu ta làm lấy thôi.

- Thật ư? Thế cậu cũng đã là nhà thơ đấy à?

- Ừ.

- Cậu tài giỏi quá đi mất! Cậu đã làm họa sĩ này, rồi lại làm thi sĩ này…

- Và làm nhạc sĩ nữa. – Mít Đặc nói tiếp một cách tự mãn.

- Ồ! Cậu đọc cho chúng tôi nghe một bài thơ của cậu xem nào.

Mít Đặc đáp làm như chú rất bận:

- Sau đã, bây giờ tôi không có thì giờ.

- Nhà thơ của các cậu tên là gì thế?

- Hoa Giấy.

- Thật là lạ!

Các cô tí hon vỗ tay nói.

- Nhà thơ của các cậu tên là Hoa Giấy còn nhà thơ của bọn tôi tên là Hoa dại. Hai cái tên nghe giống nhau ghê nhỉ. Đúng không nào?

Mít Đặc nói:

- Đúng tí thôi.

- Hoa dại, cậu có thích cái tên ấy không?

- Tạm được.

- Giá cậu mà được nghe thơ của cô ta nhỉ! A! Thơ hay đến thế thì thôi. Lên gác đi, chắc là cô ta sẽ ngâm thơ đấy, tôi muốn xem cậu có thích thơ của cô ta không nào.

- Được rồi, tôi lên đây! – Mít Đặc đồng ý.

Chú thấy Thuốc Nước đang hoàn thành bức chân dung của Mắt xanh còn Hoa dại ngồi trên phản đang nói chuyện âm nhạc với Kèn Đồng. Tay chắp sau lưng, Mít Đặc dạo quanh gian phòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nữ thi sĩ. Cô nói:

- Sao cậu cứ đi đi lại lại như con thoi thế? Cậu hãy ngồi xuống nào, cứ nhìn thấy cậu cũng đủ làm cho người ta nhức đầu chóng mặt rồi!

Mít Đặc thô lỗ đáp:

- Cô đừng có làm bộ làm tịch nữa, nếu không tôi sẽ ra lệnh Thuốc Nước không vẽ cho cô nữa đâu.

Cô ta quay về phía họa sĩ:

- A! Cậu ấy có thể ra lệnh cho cậu được à?

- Ừ, cậu ấy thì gì mà chẳng làm được.- Thuốc Nước trả lời, chú đang mải mê vẽ nên cũng chẳng nghe rõ Mít Đặc đã nói cái gì.

Mít Đặc nói tiếp:

- Đấy nhé, ở đây ai cũng phải phục tùng tôi, vì tôi là chỉ huy.

Thấy chú có quyền lực trong đám các bạn, cô muốn làm lành với chú:

- Có phải cậu đã sáng chế ra quả cầu phải không?

- Cô còn muốn ai vào đó nữa!

- A! Tôi sẽ làm thơ tặng cậu.

- Thơ thẩn mà làm gì!

Cô nói với một giọng êm êm như hát:

- Cậu đừng nói thế! Cậu chưa nghe thơ tôi bao giờ đấy nhỉ, cậu có muốn tôi đọc thơ cho cậu nghe không?

Chú trả lời, ra vẻ đồng ý:

- Được, cô đọc đi.

- Đây là bài thơ tôi vừa mới sáng tác xong, nhan đề là

Con muỗi

Tôi bắt con muỗi,

Nó kêu vo ve,

Tôi yêu nó ghê,

Nhưng rồi một buổi

Nó buồn rũ rượi.

Tôi thương vô cùng

Giữ thì ác hung…

Có lẽ tốt hơn

Tôi bắt con kiến,

Kiến cũng buồn nản,

Tôi thả nó ra.

Chơi đã chán chê

Thôi, tôi đọc sách.

Thuốc Nước phải vỗ tay thốt lên:

- Hoan hô! Hoan hô!

Kèn Đồng tán thành:

- Thơ hay lắm. Không những nói về con muỗi mà lại còn bảo ta phải yêu quý sách vở. Thật là những câu thơ bổ ích.

- Tôi còn làm nhiều bài khác nữa cơ.

Hoa dại đáp và cô liền ngâm một bài thơ nữa, nội dung bài thơ không nói về con muỗi mà là con chuồn chuồn và kết thúc như sau:

“Vá quần vá áo, bạn ơi!”.

Rồi lại đến một bài khác kết thúc là:

“Rửa tay thật kỹ” và một bài thơ nữa chấm dứt bằng câu:

“Quét nhà sạch bong”.

images

Trong lúc ấy, Thuốc Nước đã vẽ xong chân dung của Mắt xanh. Mọi người xúm quanh giá vẽ, trầm trồ:

- Tuyệt thật! Đẹp quá đi mất!

Hoa dại nói:

- Cậu Thuốc Nước thân mến ơi, cậu có thể vẽ tôi mặc áo dài xanh được không?

- Sao lại áo xanh? Áo cô màu lá cây cơ mà! – Thuốc Nước băn khoăn trả lời.

- Thế thì đã sao cơ chứ? Đối với cậu, thì áo nào cũng như nhau thôi, áo tôi xanh lá cây thì cậu sẽ vẽ nó thành xanh biếc. Nếu tôi biết Mắt xanh mặc áo xanh biếc mà đẹp đến thế thì tôi cũng mặc áo xanh biếc.

Thuốc Nước đồng ý:

- Được.

- Tôi muốn cậu cũng vẽ cho tôi đôi mắt xanh biếc cơ.

Họa sĩ lắc đầu nói:

- Mắt cô nâu cơ mà.

- Cậu Thuốc Nước thân mến, tôi van cậu đấy. Nếu cậu có thể vẽ cho tôi cái áo xanh biếc thay cho cái áo xanh lá cây thì tại sao cậu lại không thể làm cho đôi mắt nâu của tôi trở thành xanh biếc được?

- A, không, hai việc có khác nhau! Nếu cô muốn thì cô có thể mặc áo xanh biếc nhưng còn đôi mắt thì cô không thể thay nó đi được.

- Đúng đấy, cậu vẽ mắt màu nâu cho tôi vậy. Nhưng tôi yêu cầu cậu vẽ cho nó to hơn kia.

- Mắt cô đã to lắm rồi!

- Chỉ một chút xíu nữa thôi mà! Tôi muốn nó to hơn thế nữa và lông mi tôi cũng dài hơn cơ.

- Được.

- Và cậu vẽ tóc tôi cho nó thật vàng ửng lên nhé. Tóc tôi nó chỉ mới vàng hoe hoe thôi.

- Tôi đồng ý, điều đó thì có thể được.

Chú bắt đầu vẽ. Hoa dại nhổm dậy luôn và đến xem chân dung của cô. Cô van nài:

- Mắt vẽ cho to thêm nữa! Nữa! Nữa! Kéo dài lông mi ra, vẽ nhỏ cái mồm lại, nữa, nữa!

Cuối cùng, cô có một cặp mắt rất to, to đến nỗi người ta chưa từng trông thấy bao giờ, mái tóc cô thì vàng óng và cái miệng cô chỉ nhỏ bằng cái đầu đinh ghim. Bức chân dung chỉ hao hao giống cô thôi nhưng Hoa dại rất thích và cô quả quyết rằng cô không ước muốn gì hơn thế nữa.