Khiết Băng từ trong tolet đi ra rửa tay. Trước khi đi ra khỏi WC nó không quên đứng ngắm mình trước gương tạo dáng rồi tự sướng.
"Haizz đẹp quá cũng khổ, đi đâu cũng có người nhìn........bla...bla.....có nhiều thằng theo đuổi cũng khổ....bla....bla......trời ơi sao mình xinh đẹp thế nhỉ?....^^....Tạo dáng nào cũng đẹp....bla...bla....." Đang trong lúc tự thoại thì có tiếng gì đó phát ra từ trong cái phòng tolet nào đó.
Cái tính tò mò của nó nổi lên, mở từng phòng vệ sịnh một nhưng vẫn không thấy ai.
"Mình tưởng tượng sao?"
Rầm....
Khiết Băng giật mình, cái tiếng động lớn như thế này chắc chắn là ở đó. Nó chạy đến chỗ phòng vệ sinh ở phía cuối vẫn không thấy ai. Lạ nhỉ? Người nó bắt đầu toát mồ hôi lạnh, không lẽ trong này có ma! O-O!!!
Mà khoan ma thì làm sao chứ, nó có võ mà. Nghĩ vậy nó bước từng bước một mở cửa từng phòng vệ sinh ra, lúc nãy nó vẫn chưa nhìn lên trên. Bây giờ nhìn lên trên thì thấy...
"OMG....AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!! Biến thái...biến thái....biến thái....ưm ưm..."
Khiết Băng bị hắn ta bịt miệng lại dồn vào tường, mặt chạm tường luôn.
"Ngươi là tên biến thái phương nào, dám vào đây để...để...."
"Để làm sao?" Giọng nói có phần uy lực phát ra. (Là anh Hoàng Thiên nhà ta hihi ^^)
"Anh....anh là ai? Nếu không buông ra thì anh sẽ chết đó!" Khiết Băng ngọ nguậy hét toáng lên.
"Vừa nãy cô bảo ai là biến thái hả?" Hoàng Thiên tức giận dùng lực vào cánh tay.
"Là mi chứ là ai hả? Ở đây có ai ngoài mi!" Khiết Băng dùng chân đạp thật mạnh vào chân hắn. Hoàng Thiên do bị bất ngờ lên bị nó đấm mạnh vào bụng.
Hoàng Thiên tức giận vốn định đánh trả nhưng nghĩ lại chẳng có nam tử hán nào đi đánh con gái nên bỏ qua, hắn chỉ hơi dùng lực đẩy dồn nó vào tường dùng cơ thể mình chặn lại.
"Con gái gì mà dữ!" Hoàng Thiên quát vào mặt nó khiến nó giật mình.
Khiết Băng vuốt nước bọt trên mặt mình nhìn tên biến thái trước mặt. Rất đẹp zai nha, nhưng sao lại là biến thái, tội nghiệp quá...-_- Khiết Băng nghĩ thầm.
"Ê biến thái, anh có bỏ tôi ra không thì bảo?" Khiết Băng vênh mặt lên nói.
"Nếu tôi không bỏ thì cô làm gì được tôi." Hoàng Thiên tiến sát lại gần mặt nó với gương mặt kiêu ngạo.
"Biến thái nhà anh mà không bỏ tôi ra thì đừng có trách tôi đó." Khiết Băng đe dọa định dùng tay đấm vào cái bản mặt khó ưa của hắn thì tay hắn ghì mạnh tay nó lại. Khiết Băng chưa chịu từ bỏ, dùng chân đá vào chân hắn nhưng hắn đều né được khiến nó tức điên lên. Khiết Băng gặp đối thủ đáng gờm rồi đây!
Phải dùng chiêu cuối cùng thôi. Khiết Băng nghĩ thầm. Chiêu này của nó khiến tên nào cũng phải chịu thua.
"Nè anh..." Khiết Băng mỉm cười nói với chất giọng cực cute."Nếu không buông tôi ra thì tôi sẽ...." Khiết Băng tiến lại gần mặt hắn, đúng như nó dự đoán bên tay trái của hắn đang dần lới lỏng ra.
Hoàng Thiên bị ánh mắt của nó làm cho mê hoặc. Khiết Băng dùng tay trái kéo vạt áo của hắn xuống, hai người mặt đối mặt chỉ cách 1 cm nữa là đã chạm môi. Nó vốn định lợi dụng lúc hắn không để ý để tẩu thoát hưng không ngờ bị hắn dùng sức ôm lấy nó hôn ngấu nghiến.
"Ưm...ưm..." Khiết Băng sợ hãi vốn chỉ định lừa hắn ta một vố nhưng không ngờ mình lại bị hắn lừa.
Phập...
Từ miệng hắn trào ra một dòng máu tươi. Khiết Băng tức giận quát:
"Đúng là cái tên biến thái, bệnh hoạn hết thuốc chữa. Trời ơi nụ hôn đầu của tôi." Khiết Băng lấy tay lau miệng của mình rồi bỏ đi.
Hoàng Thiên khẽ mỉm cười tạo thành một vòng bán nguyệt.
"Thú vị thật!"