Edit: Sakura Trang
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, việc ngoài ruộng không quá bận, Chử Nghĩa và Khương Đạt có thể lo liệu được, bây giờ Điền Thanh và An Dương chủ yếu ở trong tiệm, Niệm Niệm và Bách Bách Tùng Tùng còn nhỏ, chưa cai sữa, liền do hai bọn họ thay phiên trông.
Nhà thì giao cho Điền lão cha và Điền lão thái, có lúc hai lão sẽ dẫn bọn nhỏ đến tiệm, Mãn Mãn tan học cũng đến tiệm phụ giúp, có lúc giúp trông ba đứa nhỏ, có lúc giúp tiếp đãi khách, tính tiền.
Có một lần ra sau núi kiếm củi, Điền Thanh tình cờ phát hiện trên núi có thật nhiều cây đào dại còn kết quả nữa, hắn liền gọi Khương Đạt hái những quả đào này về, còn chuyển cây về trồng trong sân, mặc dù có một ít cây không sống được, nhưng số cây sống được cũng rất nhiều.
Còn về quả đào, thì bị hắn làm thành mứt hoa quả khô và mứt ướt, Khương Đạt đặc biệt tìm thợ làm đồ gốm giỏi để làm một loạt bình gốm trắng nhỏ, chuyên đựng mứt quả ướt, mứt ướt gần như bị bị tranh mua hết, dẫu sao nơi này có rất nhiều người dân chuyển từ phương nam đến, đều thích ăn ngọt.
Thậm chí khi hắn phát hiện bồ đào dại chín đều bị Khương Đạt hái về, hắn liền đem những quả bồ đào này phơi thành bồ đào khô, chuẩn bị thời gian tới đem đi bán.
Đến tháng tám, sắp đến trung thu, lúc này mới là thời gian người mua bánh ngọt nhiều nhất, gần như nhà nào cũng sẽ mua bánh Trung thu.
Bánh Trung thu của tiệm ăn Chử ký cũng rất bán chạy, có bánh Trung thu của bản địa, còn có bánh Trung thu mang từ quê cũ, lại cố ý để Khương Đạt làm mẫu khuôn mới, khắc lời cát tường.
Người ở trên trấn cảm thấy mới lạ, rối rít mua chút nếm thử, cảm thấy hương vị rất ổn, liền mua thêm một chút tặng người thân, sau đó người trấn bên cũng sẽ tới chỗ này mua bánh Trung thu. Nửa tháng này, An Dương và Điền Thanh vội vàng bể đầu sứt trán, Khương Đạt thỉnh thoảng cũng sẽ tới giúp họ một chút, tuy bận rộn nhưng mọi người rất vui vẻ, bởi vì bận rộn chứng tỏ làm ăn rất tốt, nhà có thu nhập.
Chờ Trung thu qua đi, Điền Thanh cảm thấy mấy ngày nay vội vàng cả người đều đau, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi không khỏi đấm đấm eo, chân, Chử Nghĩa đóng cửa cửa tiệm, đứng ở quầy tính sổ, “Tháng tám này không đến nửa tháng chúng ta liền vào sổ hơn tám mươi lượng bạc, bằng mức thu cả tháng bảy. Trừ đi phí tổn nguyên liệu củi lửa, đại khái lời năm mươi hai. Khó trách thương nhân trục lợi, cái này so với chúng ta kiếm ăn từ đất dễ dàng hơn nhiều.”
“Từ nay về sau phỏng đoán liền không nhiều như vậy, lần sau còn muốn bán nhiều như vậy chắc phải đợi đến hết năm, tầm trung thu năm sau, nhưng kiểu gì cũng sẽ có người cạnh tranh với chúng ta.” Điền Thanh ngược lại hiểu rõ.
An Dương cũng nói, “Gần đây chúng ta kiếm không ít, phải biết đủ, cũng sắp đến thu hoạch vụ thu, ta đã thương lượng với cha, đến lúc đó ta trông cửa tiệm vào buổi sáng, buổi chiều cha tự trông, Mãn Mãn tan học cũng tới hỗ trợ, ta về thu hoạch hoa màu.” Điền Thanh gật đầu một cái, là chuyện mấy ngày trước hai cha con bọn họ bàn bạc.
Đảo mắt đến tháng chín, ngô đã thu hoạch xong rồi, chờ xới đất trồng lúa mì vụ đông, năm nay làm ruộng liền kết thúc, mà tiệm ăn quả nhiên lại khôi phục như lúc trước.
Đến tháng mười, thu hoạch khoai lang, Điền Thanh không chỉ phơi thành khoai lang khô bán trong tiệm, còn xay khoai lang thành bột, thêm bột nếp và bột đậu đỏ làm thành bánh khoai đậu*, mềm dẻo hương vị ngọt ngào, rất được người lớn tuổi thích.
Năm nay nhà thu vào cũng nhiều hơn rất nhiều, sau thu hoạch vụ thu, Chử Nghĩa cầm tiền kiếm được mua một khổi đất cạnh nhà, Khương Đạt phụ trách xây tường rào bao quanh mảnh đất đó lại, chuyển một ít cây ăn quả phát hiện sau núi vào trong đất, lại có người chỉ dẫn mua một ít cây ăn quả giống trồng trong vườn, phần lớn đều sống cả.
Vườn tổng cộng mười lăm mẫu đất, chia ba mảnh, sợ cách quá gần khó chăm sóc, ở giữa cách rất xa, còn dùng hàng rào tách ra, một mảnh rừng đào, một mảnh sơn tra, còn có một mảnh bồ đào.
Bởi vì trong nhà không người biết trồng cây ăn quả, cho nên lúc mua cây ăn quả giống, cố ý hỏi thăm xem có người trồng cây ăn quả thích hợp để đi hỗ trợ chăm sóc. Vừa vặn vị đại ca bán cây giống biết một người, họ Triệu, trước hạn hán bởi vì nhà nghèo đã bán tất cả của cải, nhưng tức phụ vẫn chết đói, chỉ có một nữ nhi, gả xa vùng khác thì cũng mất tin tức.
Cả đời này của hắn chỉ biết trồng cây ăn quả, hiện tại tuổi lại lớn, càng không tìm được việc gì, mấy ngày trước vì nuôi mình, liền tự bán thân đến một nơi môi giới.
Chử Nghĩa theo địa chỉ vị đại ca kia cho đi tìm, không bao lâu liền mua được vị lão nông này về nhà. Thật ra thì trước kia nhà Chử Nghĩa chỉ là gia đình bình thường, thói quen có việc thì người nhà chia nhau làm, cho nên chưa từng nghĩ đến chuyện mua người.
Sau khi mua đại thúc này Chử Nghĩa kịp phản ứng, nhà không nhiều người như vậy, bọn họ có thể mua một số người, giúp trông cửa tiệm hoặc là trồng trọt, trông hài tử cũng tốt mà! Chẳng qua đây là nói sau, chuyện không trao đổi với người nhà đã mua người Chử Nghĩa sẽ không làm.
Vị Triệu đại thúc này nhìn đã biết là người thành thật, dọc theo đường đi không chủ động hỏi thì sẽ không nói, nhưng khi nhìn đến một mảng lớn cây quả của Chử gia, trong mắt tản mát ra một mảnh ánh sáng, cảm giác cả người như sống lại.
Cứ như vậy Triệu đại thúc liền ở trong một gian nhà đất đắp riêng cho hắn ở trong vườn trái cây, Chử Nghĩa còn đưa qua một con chó nhỏ, đây là chó con do một trong ba con chó cái kia sinh.
Thỉnh thoảng Điền lão cha sẽ đến trò chuyện với hắn, đều là những ông lão đã làm nông cả đời, tự nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để nói, hơn một tháng, tinh thần của Triệu đại thúc đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới đến.
Có một ngày sau khi cửa tiệm đóng cửa, Chử Nghĩa liền bàn với cha và tức phụ chuyện người làm. “Hay là chúng ta cũng mua chút người làm về đi? Mọi người đều sẽ thoải mái hơn.”
An Dương lại không đồng ý, “Chúng ta sống ở trong thôn, người khác đều sống như vậy, đột nhiên nhà chúng ta mua người, vậy để cho người trong thôn biết, cuộc sống sau này của chúng ta cũng sẽ không yên, huynh còn muốn sống tiếp trong thôn không thế!”
Điền Thanh cũng nói: “Lão Triệu là ngoại lệ, chúng ta coi như mua lại, người khác nhắc tới cũng nói chúng ta tâm thiện, nhưng nếu con thật sự mua người làm mang về thôn, vậy nước miếng của mọi người sẽ dìm chết chúng ta mất, con cũng đừng quên trước kia toàn thôn trên dưới ở Chử gia trang, nhà giống như chúng ta không phải là không có, nhưng chỉ có nhà Chử viên ngoại có người làm, người làm nông không phải đều sống vậy hay sao, không được thì xuân canh vụ thu chúng ta có thể thuê người, nhưng mua người làm thì bỏ đi, cuộc sống đang yên ổn, đừng khiến người ta để ý.” Chử Nghĩa nghe vậy chỉ có thể tạm thời buông tha ý tưởng trong lòng.
Đảo mắt liền tới cuối năm, nửa năm qua Điền Thanh và An Dương thật vì cửa tiệm này bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đại đa số thời gian đều là hai bọn họ bận bịu, hơn nữa còn phải chăm hài tử.
Chẳng qua thời gian nửa năm không có uổng phí, bây giờ khách hàng của cửa tiệm đã ổn định rồi, mỗi tháng thu nhập cũng bình ổn, ngày lễ ngày tết, thu nhập sẽ còn cao hơn một chút.
Cuộc sống năm nay coi như thuận lợi, cả gia đình qua một năm hoà thuận mỹ mãn, tháng giêng Niệm Niệm tròn một tuổi, trong nhà cho bé con trảo chu*, hài tử này lại nắm một cái kiếm nhỏ không buông tay, mọi người đều nói sau này nhóc sẽ là một tướng quân tương lai.
*trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai (vào ngày thôi nôi) (theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé)
Khương Đạt trung niên có con, rất sủng ái, nhất là năm nay đại nữ nhi ăn tết có quay về một chuyến, Khương Đạt càng vui hơn.
Hai phụ tử nàng nói rất nhiều, nhìn lúc Khương Đạt nói đến Điền Thanh và Niệm Niệm trên người khó nén toả ra sự ôn nhu, Khương Tri Tư biết cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, vốn hai mươi năm trước phụ thân mình đã có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy, nhưng bởi vì mình làm chậm trễ.
Thấy phụ thân có người chăm sóc, còn có hài tử, nữ nhi cũng cảm thấy vui vẻ thay Khương Đạt, chẳng qua không thể ở lại quá lâu, dẫu sao trong nhà còn có hài tử và rất nhiều chuyện phải lo, cho nên chỉ ở hai ngày nàng liền về nhà.
Lúc gần đi Khương Tri Tư còn lặng lẽ nói chuyện với Điền Thanh, “Phụ thân có người chăm sóc, cháu rất vui. Thật ra thì nói phụ thân cháu thích nương rất nhiều cũng không phải, chẳng qua là lúc ấy cháu còn nhỏ, phụ thân sợ cháu bị kế mẫu bắt nạt, cho nên kéo dài, càng về sau, ông ấy cũng thành thói quen một người sống qua ngày, cháu vẫn cảm thấy thật xin lỗi ông ấy. Có thể gặp được người là phúc của ông ấy, cũng là phúc của Khương gia, ông ấy nói thích, vậy khẳng định là rất thích, tiểu đệ cũng rất đáng yêu, chờ sau này có thời gian người có thể đến chỗ cháu chơi, đến lúc đó cháu sẽ tiếp đãi người và tiểu đệ thật tốt.” Mặt Điền Thanh đỏ lên, gật đầu một cái.
Đảo mắt lại là một năm nữa, Mãn Mãn đã tám tuổi, đọc sách khiến tiên sinh ở học đường khen không dứt miệng, mùa xuân năm nay An An cũng phải đi học, phụ thân hắn đặt tên cho hắn là Trử Dung Thận, hy vọng hắn có thể cẩn trọng trong lời nói và việc làm, lấy ca ca làm gương, cũng có thể đọc sách thật giỏi.
Trong nhà cũng chỉ còn lại có Tảo Tảo và cặp sinh đôi, Bách Bách Tùng Tùng còn nhỏ, trong thôn cũng có mấy hài tử cùng lứa như bọn chúng, Tảo Tảo cảm thấy cô đơn, cho nên An Dương liền mang theo bé đi cửa tiệm trong trấn.
Bé con cảm thấy mới lạ, ngược lại không quấy, đặc biệt nghe lời ở cửa tiệm hỗ trợ đãi khách, thật ra thì bé cũng không giúp được gì, chỉ là có chút việc để cho bé làm, đỡ chạy loạn. Mà các vị khách thấy trẻ con luôn dễ khoan dung hơn, nên mọi chuyện đều ổn.
Xuân canh năm nay, Chử Nghĩa làm chủ thuê người đến cày ruộng, một người hai mươi văn một ngày, buổi trưa bao cơm, đây đã là tiền công tương đối cao so với các vùng xung quanh, cho nên có rất nhiều người muốn đến làm, Chử Nghĩa chọn mấy người thấy quen mặt đến hỗ trợ.
Ông bà ngoại lớn tuổi, bây giờ chuyện ruộng đất đều là Chử Nghĩa và Khương Đạt bận rộn, có lúc Khương Đạt còn phải đi ra ngoài xây nhà, còn phải để ý tiệm, cho nên không còn cách nào mới phải thuê người.
Đến lúc tháng tư, y phục mỏng hơn, có một ngày, lúc An Dương và Điền Thanh đang chưng bánh đậu xanh đột nhiên phát hiện, “Cha, gần đây ngươi mập ra sao?”
“Hử? Sao lại hỏi như vậy?” Điền Thanh có chút kỳ quái. “Không có gì, lúc nhóm lửa thấy trên bụng cha có thịt.” An Dương giải thích.
“À, có thể là gần đây ăn nhiều, từ khi sinh Niệm Niệm, thân thể cũng tốt hơn nhiều, ngay cả A Hiếu đều nói Niệm Niệm giúp cha mang đi rất nhiều bệnh đau! Khương đại thúc của con trông chừng, thuốc bổ luôn phải uống đến tận bây giờ không cho dừng, lại không có chuyện gì phiền lòng, không phải lên cân thì là gì. Không phải có cái câu gì mà, à đúng rồi, lòng rộng người mập! Nói chính là cái trạng thái này của cha đi!” Điền Thanh cười một tiếng, còn tự trêu cợt bản thân.
Hai người nói ít chuyện linh tinh, dẫu sao trong tiệm còn có rất nhiều chuyện phải làm, lại tiếp tục bận rộn.