Edit: Sakura Trang
Cuối tháng bảy An Dương phát hiện bụng mình có chút nhô lên, để cho Hiếu thúc xem mạch giúp, là hỉ mạch, mới hơn hai tháng, nhỏ hơn Điền Thanh một tháng.
An Dương cho là lần này cũng do bụng lộ sớm nên nhô ra trước, kết quả đến lúc tháng chín sắp thu hoạch ngô, bụng Điền Thanh hơn bốn tháng chưa rõ ràng lắm, bụng hơn ba tháng của An Dương ngược lại đã nhô lên rõ rồi.
Độ cong kia phải bằng tầm lúc trước y mang thai năm tháng, khom người đã khó khăn rồi. Lễ thúc kiểm tra một phen, Hiếu thúc cũng bắt mạch, cho ra kết luận là thai này của An Dương rất lớn, có thể là song thai, cho nên bụng mới phát triển nhanh như thế. Nghe bọn họ nói vậy, biết hài tử không có vấn đề gì, An Dương mới yên lòng.
Chớp mắt đã đến giữa tháng chín, phải thu hoạch ngô, hai dựng phu tất nhiên là không thể khom người bẻ bắp ngô, bọn họ và ba hài tử cùng nhau phụ trách tách hạt ngô, Điền lão thái thì phụ trách nấu cơm cho mọi người.
Khương Đạt là tượng hộ, không có ruộng đất, ngay cả nhà ở trong thôn của hắn, trên khế phòng cũng âm thầm viết tên của Điền Thanh, cho nên lúc thu hoạch ngô liền qua Chử gia hỗ trợ, có hắn hỗ trợ, hơn nữa Chử Nghĩa là người làm nông giỏi, thu hoạch vô cùng thuận lợi.
Tách hạt ngô cả ngày, hơn nữa lại ngồi ghế đẩu, đến buổi tối, toàn bộ chỗ eo của An Dương đã cứng đơ rồi, eo đau bụng căng, lúc này đang rẽ chân ngửa người ngồi ở mép giường ngâm chân.
Sờ thai bụng tròn xoe, An Dương và Chử Nghĩa nói chuyện, “Năm nay có Khương đại thúc hỗ trợ, huynh cũng có thể nhẹ nhàng hơn, haiz, thân thể này của ta thật là vô dụng mà.”
“Nói bậy gì đó, sao mà vô dụng được! Hiện tại trong bụng ngươi đang hoài hai đứa, ngươi còn cảm thấy mình vô dụng? Ngươi đúng là chỉ biết cậy mạnh mà!” Chử Nghĩa dở khóc dở cười nhìn y.
“Nghĩa ca, huynh không biết đâu, mỗi lần mang thai ta đều cảm thấy mình là một phiền toái, không làm được việc gì không nói, huynh đã quá mệt, còn phải để cho huynh chăm sóc ta, ta… Hừ… A…” Bỗng nhiên trong bụng truyền tới một trận đau đớn, An Dương vội vàng chậm lại hô hấp, nhẹ nhàng xoa xoa bụng.
Chử Nghĩa vừa xoa bụng giúp y, vừa giải thích, “Ngươi nhìn đi, ngay cả bọn nhỏ cũng không chấp nhận được, làm sao ngươi có thể tự oán trách mình chứ, chúng ta là phu thê, thê tử mang thai sinh con, nối dõi tông đường cho ta, ngay cả chuyện chăm sóc cơ bản ta cũng không làm được, còn là người sao?”
“A… Mới hơn ba tháng, sao mà biết động được, chẳng qua là bụng lớn nhanh nên hơi căng thôi, đau một chút, huynh liền mượn đề phát huy!” An Dương quở trách nhìn hắn một cái. Chử Nghĩa cười ha ha, nghe thấy y nói bụng căng lên liền dặn dò y, “Vậy ngươi đừng động nữa, chờ ta đi đổ nước rửa chân rồi bôi ít cao thuốc cho ngươi.” An Dương nghe lời duy trì tư thế hai tay chống giường, rẽ hai chân gật đầu một cái.
Bên này hai miệng nhỏ ngọt ngào mật mật, bên kia hai người nhiều tuổi hơn cũng đang mật mật ngọt ngào.
Khương Đạt giống như hoàn toàn không biết mệt mỏi cẩn thận phục vụ dựng phu lớn tuổi trong nhà, lúc này đang xoa xoa chân giúp hắn khai thông kinh lạc, “Ngươi nói ngươi đó, đang hoài hài tử, sao có thể ngồi lâu như vậy! Cảm thấy sao, thoải mái không?”
Người trên giường thoải mái hừ ra tiếng, thấy hắn thoải mái, Khương Đạt cười yên tâm, thấy cũng ổn rồi, liền cầm chân hắn lên lau sạch sẽ, đi đổ nước, lại lên giường xoa eo cho dựng phu đang nằm nghiêng.
Điền Thanh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, kéo tay của hắn, chống người muốn ngồi dậy, nhận ra ý định của hắn Khương Đạt vội vàng đỡ thân thể người nọ dậy, “Sao vậy? Muốn đi vệ sinh sao?”
Điền Thanh đã ngồi dậy bảo hắn nằm xuống, “Huynh cũng mệt nhọc một ngày, nằm yên, ta xoa bóp giúp huynh.” Nói xong giúp hắn xoa bóp eo cũng đã cúi suốt cả ngày trời, thật ra thì mặc dù Điền Thanh làm nông bao năm như vậy nhưng lực tay lại không lớn, xoa bóp một phen như vậy, chọc cho trong lòng Khương Đạt xốp xốp tê tê, lại là một đêm xuân tiêu…
Cuộc sống trôi qua từng ngày, thu hoạch xong cây ngô, xới tơi đất, đảo mắt đã là cuối mùa thu, đến thu là vụ mùa trồng khoai lang, lúc này bụng của An Dương và Điền Thanh đã nhô lên thấy rõ rồi, nhất là dựng bụng mang song thai của An Dương, lúc này đã nhô rất cao, giống như bụng người bình thường bảy tháng.
Lúc đào khoai lang cần dùng cuốc xới nhẹ đất lên, còn phải chú ý không cuốc vào làm gãy khoai lang. Công việc này cần khom người, hai dựng phu tự nhiên không thể làm.
Chuyện bọn họ cần làm là gạt đất đã được xới lên, lay lay khoai lang bên trong ra, để cho đất không bám chắc, việc này có thể ngồi xổm hoặc là ngồi bệt, tương đối thoải mái.
Sau đó chỉ cần theo chiều củ khoai mọc mà rút khoai ra, quá trình rút còn cần chú ý lực nếu không dễ dàng làm khoai lang bị gãy.
Mãn Mãn học ở trường tư thục, An An và Tảo Tảo hai tiểu đậu đinh này ở sau lưng hai cụ nội đào khoai lang, mặc dù có có lúc sẽ đào gãy, nhưng hai hài tử vẫn vui vẻ vô cùng.
Nhưng người lớn cũng không để ý, ngược lại cười tít mắt nhìn hai đứa bé. Chờ thu xong khoai lang, tiếp theo còn cần gieo hạt giống lúa mì xuống.
Chờ lúc thật sự rảnh rỗi, đã là tháng mười một, thời tiết lạnh hơn, phần lớn thời gian mọi người đều ở trong nhà, không ra khỏi cửa, nhưng năm nay tương đối đặc thù.
Hai ngày trước triều đình hạ lệnh, tất cả nam đinh hai mươi tuổi trở lên sáu mươi tuổi trở xuống cần đi lao dịch trong hai đến ba tháng tiếp theo. Hơn nữa không cho phép đóng tiền thay lao dịch.
Lý chính nói nguyên nhân đại khái, vì chống đỡ Bắc Hồ, triều đình đang xây dựng tường thành, dĩ nhiên không cần các thôn dân đi xây, nhưng bọn họ phải đi đường bằng phẳng, tương lai một khi xảy ra chiến tranh, có thể để lương thảo thuận lợi đến biên giới phía Bắc.
Hơn nữa lần này là trên dưới Huy Triêu phần lớn các khu vực đều phải tiến hành sửa chữa đường chính, cần một lượng sức người rất lớn, cho nên không cho phép dùng tiền đi thay.
Mà lần này ngay cả lý chính Trường Phong thôn cũng ở trong danh sách đi lao dịch, lần này đoán chừng đi hơn nửa thôn. Nhưng không có cách nào, triều đình có lệnh, ai dám không theo đây!
Theo đó, nửa tháng sau tất cả nam đinh hai mươi trở lên sáu mươi trở xuống trong Trường Phong thôn kết đội lên đường. Bây giờ Chử gia chỉ còn lại Điền lão thái và An Dương, cùng với Điền Thanh bị Khương Đạt đưa về trước khi lên đường vì sợ y ở một mình không có người chăm sóc.
Mặc dù người nhà đi một nửa rất vắng vẻ, nhưng may mà có bọn nhỏ, cuộc sống cũng không quá khó trải qua. Vì rèn luyện thể lực, trong ngày thường cũng do An Dương và Điền Thanh phụ trách thay phiên đưa đón Mãn Mãn đi về, một người đưa một người đón.
Hôm nay, đến phiên An Dương đón Mãn Mãn về nhà, dựng bụng song thai to lớn tròn vo treo ở trước người, căn bản không thấy được dưới chân, lại là mùa đông, y phục cũng dầy nặng, bụng quá lớn luôn khiến y có cảm giác trầm trĩu.
Kéo thắt lưng y đau đớn, không thể làm gì khác hơn là một tay nâng bụng một tay chống lưng, hai chân y đã không khép lại được từ lâu, bây giờ chỉ có thể dùng một loại tư thế cực kỳ vụng về đung đưa trái phải từ từ đi về trước, “Hô… Hô… Hừ… Bụng… Quá nặng… Hô…”
Đi hai bước phải thở gấp một hơi, nghỉ một chút, chờ đến lúc y đến học đường dĩ nhiên đã muộn, tư thục chỉ còn lại một mình Mãn Mãn cô đơn ngồi đối diện với tiên sinh.
An Dương nhìn mà cảm thấy lòng chua xót, nhưng cũng không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là nói cảm ơn tiên sinh, dắt tay nhỏ bé đi chầm chậm về nhà.
Cho đến đầu tháng mười hai rơi một trận tuyết lớn, sợ hai người đi ra ngoài trơn trợt vấp ngã, mới đổi do Điền lão thái đưa đón, hai dựng phu thì phụ trách quét dọn sân, coi như làm vận động.
Đảo mắt đến ngày 23 tháng chạp, tất cả trường học đều cho nghỉ, ba hài tử tụ đủ, ba người lớn thương lượng một chút, phải chuẩn bị ăn tết đầy đủ, dẫu sao bọn nhỏ rất mong đợi.
Nói là chuẩn bị đầy đủ, nhưng lúc này Điền Thanh đã có dựng gần chín tháng, hơn nữa rốt cuộc tuổi cũng không nhỏ, thân thể đã rất nặng nề, dựng bụng song thai của An Dương đã hơn bảy tháng, còn lớn hơn so với bụng lúc trước mang thai sắp sinh.
Mỗi lần ra ngoài đều phải dùng sức thẳng eo, mới có thể giảm bớt một chút gánh nặng, hơn nữa song thai dễ dàng sinh sớm, càng không dám để cho y làm gì. Chẳng qua là đơn giản chiên chút đồ ăn vặt, lúc giao thừa gói sủi cảo, kho chút thịt heo.
Bình đạm trải qua giao thừa, tế tổ ngày giao thừa bởi vì không có nam đinh, là Mãn Mãn thay thế phụ thân mình tế lạy tổ tiên.
Dựa theo tập tục, mùng một đãi khách, mùng hai về nhà ngoại, mùng ba mùng bốn ra cửa làm khách, nhưng tình huống năm nay đặc thù, gần như mỗi nhà đều không đủ người, cũng không người có tâm tư làm những điều này.