Những Chiều Mưa

Chương 97: Chương 97






Đến khi mẹ Hòa đi làm về, có lẽ lo lắng cô con gái ở nhà buồn tủi nên mẹ về khá sớm, đám ôn thần kia rối rít dạ thưa vài ba câu rồi lủi về sạch bách không còn một mống. Thằng Hưng dặn dò tôi vài câu rồi lẩn theo đám đông, vèo một cái cả đám vô tung vô ảnh. Còn tôi với thằng Đức đang hí hoáy cái sơ đồ, để phác thảo sơ qua một vài phương án chủ chốt. Còn các mánh khóe thì phải tổng hợp lại từng điểm mạnh, điểm yếu của mỗi thằng rồi mới xem xét được.
“Hay mày dẹp bà cái sơ đồ 3-5-2 này đi, tao mệt quá.” – Thằng Đức quăng cái bút lên cái mặt bàn đá, ngả ra đằng sau than thở.
“Nếu đá 4-4-2, hoặc 4-1-2-1-2 thì phí thằng Minh quá. Giờ hàng tiền vệ đất chật người đông, bỏ đi không được mà giữ lại thì hàng thủ cũng không ổn.” – Tôi thở dài phụ họa.
“Vậy đá 3-4-3 đi?”
“3–4–3 thì ít nhất bọn chạy cánh phải chắc chân trong việc tạt bóng, mà tao thấy tụi này tạt có vẻ không ổn.” – Tôi cười khổ.
“Thế 4-2-4?”
“Mày điên à, đụng mấy lớp làng nhàng thì còn đá được. Gặp A4 coi như biếu nguyên phần giữa sân cho nó rồi, tao không quản được nhiều vậy đâu.” – Tôi gạt ngang.
“Bàn với mày mệt quá, nói cái gì cũng không chịu. Lúc nào cũng cau có như bị ai lấy mất tiền không bằng.” – Thằng Đức chán nản nói.
“Trước mắt cứ đá như cũ đi, nếu có ý tưởng gì thì tính sau.” – Tôi cũng liếc qua tờ giấy vẽ nguệch ngoạc, mũi tên chĩa đủ đường, ngậm ngùi thở dài.
“Vào lấy cho tao li nước coi, nói nãy giờ khô hết cả cổ rồi.”
“Mình vừa xem thì trong tủ lạnh hết nước rồi, Đức uống tạm nước thường nha.” – Chẳng biết nàng tựa cửa đứng đó từ bao giờ, 2 thằng cắm đầu chẳng ai nhận ra được điều gì khác lạ.
“Chắc cái lũ kia kéo qua uống hết nước rồi, ngồi đó đi tao qua tạp hóa mua chai nước ngọt với ít nước đá về uống.” – Tôi khoát tay nói.
“Ờ, đi lẹ lên.” – Thằng Đức nhàn nhạt nói. Chợt nó đứng phắt dậy, túm ngược cổ tôi lại, hỏi gấp – “Mày, vừa nói cái gì?”
“Ặc ăc. . .” – Tôi bị nó bóp cổ thở không ra – “Thả tao ra !”
“Mày mới nói gì đó?” – Thằng Đức thả tôi ra, tiếp tục hỏi dồn dập. Mặc kệ ánh mắt nhìn nó như nhìn quái vật của nàng
“Mày bị điên à?” – Tôi gào toáng lên – “Bố nói đi mua nước chứ nói gì nữa?”

“Không, đi mua nước với mua gì đó?” – Thằng Đức lắc đầu.
“Nước đá chứ gì? Mày bị ngu à?” – Tôi nhìn nói soi mói.
“Nước đá. . . nước đá. . .” – Nó lẩm bẩm – “Nước đá lạnh phải không mày?”
Tôi và nàng 2 mặt nhìn nhau, có thể cùng chung suy nghĩ. Hình như thằng này vận dụng đầu óc nhiều quá, giờ lú lẫn rồi.
“Rồi, coi tao như tao sợ mày. Ngồi đó đi, tao mua cả thau đá về ày tha hồ mà lạnh.” – Tôi liếc mắt nhìn nó, bực bội nói.
“Khoan đã.” – Nó đưa tay cản tôi lại, tay còn lại gõ gõ vào ấn đường – “Lạnh, lạnh. . . Bà mẹ nó, vừa mới nghĩ ra cái gì ta? Ê, tao vừa nghĩ gì giờ quên rồi, mày biết không, nhắc lại hộ tao coi?”
“Cút.” – Tôi gầm lên.
“Đúng rồi, mùa đông chắc chắn sẽ lạnh.” – Thằng Đức phớt lờ thái độ tức giận của tôi, nó vỗ tay cái bộp – “Ra rồi, mùa đông có noel. Mà noel có cây thông. Cây thông. . . Chính nó, bà mẹ, mình phục mình quá.” – Nó cười toe toét, cầm lấy cây bút vẽ nguệch ngoạch ra giấy, một loáng sau nó chìa tờ giấy ra cho tôi, cực kỳ đắc ý.
Cố gắng lắng nghe rồi theo đuổi theo những gì nó nói, cuối cùng chỉ là mù tịt. Tôi buồn bực cầm lấy tờ giấy, liếc qua rồi nhíu mày hỏi – “Lại sơ đồ bóng đá, lần này là 4-5-1 à?”
“Đồ ngu.” – Nó trợn mắt – “Đây là sơ đồ cây thông 4-3-2-1. Thằng Minh chạy cực kỳ nhanh nên cho nó bên cánh phải làm hậu vệ tấn công, thằng Dũng vẫn bên cánh trái nhưng hoạt động vào sâu khu trung lộ một chút. Tùy thời phối hợp với cánh trái mà dạt ra. Vị trí cao nhất của thằng Lộc vì nó biết chọn vị trí, sau đó là thằng Hưng với thằng Mạnh, hoặc là tao lên cũng được. Nhìn đi, vị trí của mày vẫn là tiền vệ phòng ngự như sở trường. Sơ đồ này hẹp hơn 4-1-2-1-2 nhưng cũng phối hợp y chang, lại tận dụng được điểm mạnh của thằng Minh. Quá ngon còn gì.” – Thằng Đức cầm cây bút gõ gõ vào tờ giấy, mới đầu còn gật gù đắc ý. Vài câu sau thì khoa chân múa tay, cực kỳ phô trương, cuối cùng nó rú lên – “Không ngờ hôm nay mình xuất thần đến vậy, oahaha.”
Tôi trợn gần như muốn lồi con mắt ra nhìn nó, thầm cảm thán – “Chỉ với câu chuyện chai nước với mấy cục nước đá, mà nó chuyển thành cây thông rồi tới sơ đồ đội hình cái vèo. Không biết ngoài nó ra không biết còn thằng nào bá đạo như vậy không.” Nhưng tôi cũng phải gật gù khen ngợi – “Hợp lý đấy, có vẻ cũng khả quan. Mà mày tự nghĩ ra à?”
“Chứ sao nữa. Chứ mày thấy ai còn xuất sắc hơn tao à?” – Thằng Đức vẫn chưa thoát ra khỏi cơn mê sảng, khoát tay nói.
Tôi nhìn nàng khổ sở, tay chỉ vào thằng Đức rồi lắc đầu, ý nói thằng này điên hết thuốc chữa rồi. Nàng thì đứng bên cạnh che miệng cười khúc khích.
“Phù, cuối cùng cũng đuổi được nó về.” – Đợi tống cổ được thằng khốn kiếp kia về, tôi ngồi phịch xuống ghế đá, quệt mồ hôi trên trán, thở phì phò.
“Hì hì, Đức vui tính quá ha.” – Nàng đứng bên cạnh chiếc bàn đá, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mân mê cánh phong lan tím, mỉm cười nói.
“Vui gì, điên thì có.” – Tôi cầm ca nước đá lên, còn đọng lại chút nước do đá tan ra, dốc thẳng lên miệng tu ừng ực.
“Vậy cuối tuần này Hiếu đi đá bóng à?”

“Ừa, giải 26/3 của trường. 2 ngày có thể đá 3 trận, không biết lần này trụ được đến đâu đây.” – Tôi đặt ca nước xuống, gác tay ra sau gáy ngửa mặt lên trời nhàn nhạt nói.
“Thì cứ cố gắng hết mình là được, dù gì vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
“Vậy ý Linh là muốn mình thua, để dành sức năm sau đá à?” – Tôi nhìn nàng trêu chọc.
Nàng khẽ lắc đầu, mỉm cười.
“Bữa đó nhớ đi coi đấy.” – Tôi buột miệng nói.
“Hiếu muốn mình đi coi không.” – Nàng quay người sang, nhìn tôi hỏi.
Tôi ngẩn người, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt đen láy đẹp mê hồn và đầy buồn bã kia. Một chút bồi hồi chợt nhen nhóm, cảm xúc như những mầm non vươn mình trở dậy sau cơn mưa rào. Tôi cảm giác tim mình đập nhanh hơn, dường như đang loạn nhịp. Tôi lúng túng nói – “Có muốn.”
“Thật chứ?”
Lần này tôi không trả lời nữa mà chỉ gật đầu, vì tôi biết nói một hồi thế nào nàng cũng sẽ phát hiện ra tôi đang cố gắng che dấu một điều gì đó, lúc ấy cả 2 có thể sẽ khó xử.
Nàng nhẹ nhàng cười, một nụ cười mỉm như có như không đầy mê hoặc, cũng là một phát súng cuối cùng hạ gục sự bình tĩnh ít ỏi, đang cố bấu víu tìm đường leo lên của của tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn nàng đang quay đi, sực tỉnh, tôi hỏi nhanh – “Vậy Linh có đến không?”
Nàng quay lại nhìn tôi – “Hiếu có nhớ hôm mà mình tới đây chơi không? Hôm mà Hiếu uống rượu với các bạn đó.”
“Nhớ.” – Tôi gật đầu.
“Vậy hôm đó mình nói gì, Hiếu còn nhớ không?”
Lần này, thì tôi lắc đầu, chả thể nào nhớ nổi.
Dường như biết sẵn đáp án, cho nên nàng vẫn bình thản mỉm cười. Bàn tay nhẹ nhàng phủi đi chút bụi gỗ, chắc do những cơn gió vô tình cuốn theo chúng, phủ lấm tấm trên đôi vai tôi – “Mình từng nói là, chỉ cần Hiếu muốn, thì mình sẽ đến. Chỉ vậy thôi.”

Tôi thầm gật gù, hình như hôm đó đúng là nàng có nói như vậy.
“Thôi, để mình vào chào mọi người rồi về.”
“A. . .” – Tôi giật mình – “Để mình đưa Linh về.”
“Không cần đâu.” – Nàng lắc đầu.
“Nhưng mà. . .”
“Nè chàng trai.” – Nàng kiễng chân, ghé miệng vào tai tôi thì thầm – “Đổi lý do khác đi, giờ chưa đến 7h mà lấy lý do về khuya nguy hiểm như mọi lần, là không có ổn đâu nha.”
Tôi gượng cười, bối rối đá đá mấy viên sỏi nhỏ nằm chỏng chơ dưới đất, không biết nên nói gì tiếp.
“Mình đùa đấy, mình tự về được rồi.” – Nhìn thấy tôi có vẻ tội nghiệp quá, đã động chạm tới sự mềm yếu của tận nơi sâu thẳm của tâm hồn thiếu nữ, nàng mủi lòng tha bổng – “Hiếu lên tắm rửa đi còn ăn cơm, chiều mai mình ghé.”
“Chiều mai ghé, không lẽ qua sắc thuốc tiếp trời.” – Tôi nghĩ thầm – “Mà thôi kệ, nàng thích qua thì cho nàng qua đi.”
Lịch thi đấu cũng có vẻ khá ổn, dù thứ 7 đá liên tiếp 2 trận, bonus thêm chủ nhật 1 trận. Nhưng gặp toàn đội được xếp dưới cơ nên cũng không có gì đắn đo. Cái quan trọng chiều thứ 7 tuần sau, lại đụng ngay mặt 10A4 (Đó là tính trường hợp 2 bên đều thắng lợi, 1 đường tiến tới. Còn thua thì. . . chậc châc, lên khán đài ngồi uống trà đá bình luận thiên hạ thôi).
“Tuần này có vẻ khá thoải mái, nhưng cũng đừng chủ quan.” – Thằng Hưng vẽ cái lịch thi đấu bảng A lên bảng thông báo của lớp, quay sang nói với đám tụi tôi đang chen chúc ngó nghiêng.
“Đùa à, lần trước trận mở đầu gặp 11A2, lần này cũng là 11A2.” – Thằng Minh mái ngạc nhiên.
“A1 A2 gì kệ chúng nó, coi như giúp mình luyện tập trước cũng được. Vụ tao nói thằng Hiếu hôm qua sao rồi.” – Thằng Hưng dập tắt lời thằng Minh, quay sang hỏi tôi.
“Mày hỏi thằng Đức đi, lần này nó bày mưu chứ không phải tao.” - Tôi nhún vai.
“Vậy thằng Đức đâu?” – Thằng Hưng ngó quanh quẩn rồi hỏi.
“Đi chơi với em Huyền rồi.” – Thằng Tú gãi cằm nói.
“Cái thằng này chả được nước nôi gì hết, giờ này còn gái với gú.” – Thằng Hưng buồn bực nói.
“Mày lên danh sách đi rồi quăng tao, chiều về tao tính. Có gì mai lên lớp tao phổ biến cho cả đám luôn.”
“Mày xuống nghe cùng tao, có gì còn góp ý luôn một thể.”

“Giờ thì không được, tao đi với em Thùy rồi. Hehe.” – Tôi nhăn răng cười, phi ra cửa lớp kéo Thùy xuống cantin ngồi, để lại đằng sau là tiếng chửi rủa của đám bạn.
Kéo em Thùy xuống cantin, đắn đo một hồi tôi cũng nói cho em nghe vụ nàng sang nhà giúp bé Thảo sắc thuốc. Vì sau lần trước, tôi có vẻ cảm thấy hơi. . . tội lỗi khi cứ dấu quanh dấu co một vài chuyện. Dù Thùy không nói, nhưng tôi biết cô ấy có lẽ khá buồn và suy nghĩ nhiều, thầm quyết định có gì thì tốt nhất cứ nói hết ra, mất công đỡ lấn cấn khó xử trong lòng. Điều khiến tôi ngạc nhiên là khi tôi lải nhải một lúc về vụ thuốc thang chán chê, Thùy lắng nghe chăm chú rồi gật đầu gọn lỏn, chuyển sang chủ đề khác khiến tôi trợn mắt líu lưỡi. Bà cô này tốt tính lên từ khi nào, sao mình không biết gì hết vậy.
Chiều về, tôi với thằng Đức hì hục lên kế hoạch tác chiến. Bao gồm phối hợp 2 cánh như nào, đảo cánh như nào, ám hiệu tấn công như nào, khi nào thì cần tạt, khi nào cần bật tường. . . nói chung nói đến váng cả đầu mà cả 2 đều cảm thấy. . . vẫn chưa ổn.
“Tạm thế đi, nhiêu đây đủ dây dưa với đám A4 rồi. Để xem đá vài trận cuối tuần, may ra mới có ý kiến tiếp được.” – Thằng Đức nhìn tờ giấy vẽ chi chít đủ loại mũi tên, kế bên là tờ giấy khác ghi rõ về sở trường cũng như sở đoản của từng cá nhân trong đội, thở dài ca thán.
“Ờ, tao cũng chưa nghĩ ra được gì khác. Tạm thời vậy đi.” – Tôi cũng giơ tay đầu hàng.
“2 người uống nước đi.” – Nàng từ trong nhà mang ra bình nước lạnh, nhưng thay vì đặt lên bàn thì nàng lại cầm khư khư trong tay, trong khi đó tôi khát đến nứt khô cả miệng.
“Giải đố được mới cho uống nước.” – Nàng tinh nghịch nói, đố 2 thằng nhưng nàng lại nhìn tôi. . . đầy vẻ thách thức.
Tôi cực kỳ buồn bực, vụ gì đây. Sao lại có vụ giải đố thế này, còn nữa, nhớ là bình thường có bao giờ nàng bày ra cái trò này đâu ta.
Thằng Đức gật gù hiểu ý, ánh mắt có vẻ hả hê sung sướng khi người khác gặp họa.
“Vậy mình đố nhé. Cái gì đi khắp nơi trên thế giới nhưng lại chỉ ở yên một điểm trong lúc đi.” – Nàng cầm bình nước, lắc qua lắc lại như đang. . . trêu tức tôi.
Tôi mờ mịt không biết, quay sang thằng Đức trưng cầu ý kiến. Nó nhếch môi cười nhạo báng, tay chỉ chỉ lên trên trời. Ngẫm nghi vài giây, tôi vỗ đùi cái độp – “Là mặt trời.”
“Không tính.” – Nàng bĩu môi – “Tự mình giải mới có nước uống.”
“Ế. . . “ – Tôi chưng hửng, gục đầu ủ rũ – “Rồi, đố tiếp đi.”
“Thứ gì giết chết những vị vua, làm núi đá cũng phải mòn, đưa tất cả sự sống đến kết thúc.”
Tôi toát mồ hôi, gì mà giết vua, rồi đưa sự sống tới kết thúc. Sao giống như khủng bố Al Qaeda vậy. Nghĩ rách cả đầu cũng không tìm ra đáp án, tôi nhìn sang thằng Đức. Thấy nó lôi trong cặp ra chai nước tu ừng ực. Dù tức đến ngứa cả răng, cũng chẳng làm gì được nó. Tôi đau khổ nhìn nàng, nàng bật cười khi thấy mặt tôi càng ngày càng ngu. Nhưng khi thấy nàng cười, tôi chợt nhớ đến bài thơ Giai nhân ca mà hồi lâu có đọc trêu ghẹo em Thùy, tôi tiếp tục vỗ đùi cái độp – “Là phụ nữ, chuẩn luôn.”
“Phụt. . .Oahaha” – Thằng Đức đang uống nước cũng phun ra, ướt cả một khoảng sân, sau đó nó ôm bụng bò ra ghế cười.
Nàng cũng tròn mắt nhìn tôi, đặt chai nước lên bàn. Tôi thấy nàng mím môi, vai rung rung. Nàng vừa kiềm chế để không cười phá ra, vừa cố gắng nói – “Hiếu uống nước đi, mình vào nhà đây.” Nói xong nàng chạy vụt vào nhà, ngay sau đó tôi nghe thấy 1 điệu cười khủng bố của bé Thảo ở trong nhà vọng ra.
Tôi gãi đầu thắc mắc – “Chẳng lẽ trả lời sai à, nhưng. . . đúng là phụ nữ mà. Mà kệ tía nó, có nước uống là được rồi. Hề hề”