Những Chiều Mưa

Chương 9: Chương 9






* Nhân đây nói thêm 1 xíu. Có bạn đã hỏi mình từ "Ta kháo" mà mình sử dụng là gì. Đây chỉ là 1 câu chửi thôi =.= . Nếu dịch sát nghĩa tiếng Việt, thì câu đó nó rất vô nghĩa. Còn nếu dịch xa hơn xíu, thì mình lại thấy mất cái hay của chữ. Còn về mức độ nặng nhẹ thì từ đó nhẹ hơn từ "Định mệnh" một xíu. Cũng như có người hay chửi "Mẹ kiếp", nhưng hỏi ra nghĩa là gì thì đố ai giải thích được.
Ở đây mình giữ lại mà không sử dụng vì mình muốn giữ lại cái cách nói chuyện cũng như từ ngữ mình hay dùng. Đặc biết là lúc nghẹn họng không biết nói gì, hay là ngạc nhiên quá độ thì mình hay thốt ra câu đó nên . . . thế nhé. Khửa khửa . . .
Chương 9
Tối thứ 6, tôi đang bực bội vì sáng mai đã ra sân rồi, vậy mà không nói được với con nhỏ có đôi mắt u buồn kia giờ giấc cụ thể. Thì bé Thảo chìa cho tôi 1 bịch to tướng
“Cái gì thế này?” – Tôi hỏi nó
“Bông, băng, gạc, thuốc đỏ . . . Em mua đề phòng lỡ anh bị chấn thương thì còn dùng.”
“Hả ? Em mua ?” – Tôi ngạc nhiên – “Mà anh có bị sao đâu mà mua”
“Thì em mua trước cho anh, lỡ mấy nữa anh đá bóng bị rồi còn có cái mà dùng”
“Ừ thế anh xin” - Tôi mỉm cười,đưa tay vỗ vỗ đầu nó, cũng ngạc nhiên vì nó không phản đối như mọi lần
Sáng thứ 7, mới 6 rưỡi sáng tôi còn đang lơ mở ngủ.
“Anh, dậy đi, trễ bây giờ” – Bé Thảo lay lay tôi
“Thứ 7 mà, để anh ngủ đi” – Tôi làu bàu rồi quay vào trong ngủ tiếp
“Dậy đi, hồi là không kịp lên sân bây giờ”

“Uầy, mới 6 rưỡi mà em gọi sớm thế ?” – Tôi lôi điện thoại ra xem giờ xong hỏi
“Hứ, thì chuẩn bị dần rồi đi, lên đó cũng hơn nửa tiếng chứ ít đâu. Nhanh không nhỡ đâu người ta lên trước lại mất công ngồi đợi
”Ờ thì dậy” – Tôi lầm bầm định đi vào đánh răng, chợt cảm thấy có gì không đúng,quay người lại hỏi nó – “Cơ mà người ta là ai?”
“Thì . . . là đám con trai chứ ai, nhanh đi, ông lề mề quá” – Nói rồi nó vùng vằng đi ra khỏi phòng tôi, không quên kéo cửa phòng tôi cái rầm
6 rưỡi dậy, mà lằng nhằng mãi 8 rưỡi mới đến được sân bóng. Và y như tôi dự đoán, tôi lại là người đến trễ nhất. Và điều đó đồng nghĩa là . . .
“Tổ bà mày thằng kia, mày lên sớm chút thì chết ai à ?” – Thằng Hưng gầm lên khi thấy tôi đến
Tôi liếc mắt quanh khán đời một lượt, cắm đầu ra chỗ khác. Mặc kệ thằng Hưng đang gào rú ở đằng sau
“Linh. . .” – Tôi lại gần nàng chào.
“Ừa, chào Hiếu” – Nàng mỉm cười chào lại. Hình như nàng đã thấy tôi từ trước nên không ngạc nhiên.
“Chà, người đẹp đến sớm quá ta” – Tôi lại giở giọng điệu trêu cợt
“Chứ không phải có người ham ngủ nên đến trễ à ?”
“Ớ, sao Linh biết !” – Tôi đần mặt ra
“Vậy là mình nói đúng phải không ?” – Nàng cười khúc khích khi thấy bộ mặt ngây ra của tôi
“À . . . ừ . . . thì . . . là” – Tôi ú ớ chẳng nói được câu gì, tặc lưỡi nói xạo – “Hôm qua mình thức khuya học nên sáng ngủ quên mất”

“Ừ, thức khuya học ha ?” – Nàng nhìn tôi hấp háy mắt
“Ơ . . .” – Tôi đang ngớ ra không hiểu vì sao, đang đoán chừng là nàng biết tôi đã nói xạo. Đang nghĩ rách cả đầu tìm cách xoay chuyển tình hình . . .
“Thôi, Hiếu đi đi, bạn đợi kìa . . .”
“Ừa, thế mình đi nha, Linh ngồi chơi” – Tôi đang mừng vì được tha bổng, quay người chạy biến đi
“Nhưng ở đây có gì đâu mà chơi . . .” – Nàng nói lại một câu, làm tôi suýt nữa thì trượt chân ngã. Lảo đảo đi đến chỗ đám thằng Hưng đang nhìn tôi đầy oán khí
“Suốt ngày cắm đầu vào gái, hết trên lớp rồi giờ ra sân, mẹ mày thằng dại gái” – Thằng Vũ bơm đểu
“Câm mồm. Không có nên ghen à !” – Tôi đốp lại
“Mới sáng sớm đã bực mình rồi” – Thằng Hưng làu bàu
“Giờ gần 9h rồi nên không còn sớm, chắc mày hết bực rồi” – Tôi khoát tay – “Thôi bàn chiến thuật tí dập tụi già kia”
Thêm vài lời ca cẩm xong, cả đám cũng tụ lại tập trung chuyên môn. Tôi nhìn quanh rồi há hốc mồm khi thấy lớp đi cổ vũ cũng hơn phân nửa lớp. Đang thắc mắc sao em Thùy không đến, thằng Đức lại đá tôi 1 cước
“Tập trung vào, thằng đần này, mày nhìn đi đâu thế !”
Chán nản tập trung vào cái mà tụi nó gọi là sơ đồ chiến thuật. Tôi cũng gật gù khen ngợi thằng Hưng làm tốt, kế hoạch vẫn y như tuần trước, nhưng thay vào đó sẽ thỉnh thoảng đảo vị trí tiền vệ 2 bên cánh, và hậu vệ 2 bên cũng tích cực tham gia tấn công hơn.
Bàn bạc xong xuôi, cả đám đưa nắm đấm vào giữa, chạm nhau ngay tại trung tâm vòng tròn.

“Chúng ta là ai” – Thằng Hưng hét lớn
“10A2” – Cả đám đồng thanh
“Chúng ta muốn gì ?”
“Chiến thắng”
“Và sau đó”
“Vô địch”
“10A2”
“Xông lên” – Cả đám hò hét ầm trời rồi đi xuống sân. Sự ồn ào này cũng dẫn tới sự chú ý của mấy lớp khác (cái này là do đội bàn từ trước để tăng thêm tinh thần chiến đấu, còn cá nhân tôi thì thấy nó cực củ chuối, nhưng mà cũng kệ)
9h sáng. 2 đội tập hợp đầy đủ. Tôi liếc nhìn đội hình 12A5 thầm tặc lưỡi. Hơn 2 tuổi có khác, cao to hơn chúng tôi cả khúc. Nhưng chỉ thế thôi thì . . . Nghĩ đến đây tôi nhếch khóe miệng lên cười nhẹ.
“Xin chào quý bạn và các vị, chúng ta lại gặp nhau trong trận cầu được xem là tâm điểm của bảng E trong khuân khổ giải bóng đá chào mừng ngày 20/11. Đội hình áo xọc trắng đen Juventus là 12A5, còn trang phục quỷ đỏ MU là 10A2. Tuần trước, 2 đội này đã khiến cho chúng ta chứng kiến được cơn mưa bàn thắng, nhắc lại thì tôi cũng khá ấn tượng từ cú sút từ ngoài vòng cấm địa của Tiến Mạnh bên lớp 10A2. Hôm nay anh còn có thể tung ra những cú sút sét đánh như vậy hay không? Và đặc biệt 10A2 còn là 1 trong 2 đội khối 10 dành chiến thắng tại lượt trận đầu tiên. 2 đội đã ổn định đội hình và 12A5 là các cầu thủ có bóng trước. Thầy Hùng đã đưa còi lên miệng, và trận đấu . . .bắt đầu” – Giọng thằng cha bình luận viên oang oang.
“Hoét.... .....” – Tiếng còi khai cuộc vang lên
Bên 12A5 cầm bóng trước,và y như tôi dự đoán, bóng được trả về cho thủ môn rồi sau đó đội hình dãn cách ra tạo cơ hội đưa bóng lên. 12A5 phối hợp khá ăn ý, kỹ thuật cũng tốt. Từ các đường chuyền 1 chạm để làm lỡ đà các cầu thủ truy cản, đến những pha kết hợp 2 cánh và trung lộ càng sắc nét. Nhưng tiếc là hàng thủ bên tôi lấp rất nhanh các khoảng trống để tiền đạo có cơ hội ghi bàn, mà sút theo những lỗ hổng được cố ý tạo ra đó, thì y như rằng đã có thủ môn người nhện Duy Tú cản phả.
“Lại một pha làm bàn không thành công, thật đáng tiếc cho 12A5. Nhưng thủ môn của 10A2 cũng thật xuất sắc, anh đã đoán được ý đồ của đối phương và bay người cản phá không do dự. Lúc này bóng đang trong chân các hậu vệ 10A2. . .”
Sau cú sút không thành, đội bạn đã lùi về. Lúc này bóng đang trong chân thằng Minh, nó đưa thẳng lên cho tôi, sau pha đảo người đơn giản, tôi đã loại được 1 kẻ truy cản. Cũng không ham lên quá cao, đề phòng không lùi về kịp thì chỉ có nước ôm hận. Tôi chuyền sang cánh trái cho thằng Dũng. Thằng Dũng đẩy nhẹ bóng qua kẽ hở giữa 2 chân cầu thủ đối phương rồi vọt lên, tạt sang cho vị trí hộ công là thằng Đức. Thằng Đức có được bóng chuyền ngay lại cho thằng Dũng, rồi thằng Dũng ngay lập tức đẩy ngược lại thằng Đức sau đó vọt vào sát khu vực cấm địa. Lúc này 3 cầu thủ đội bạn đã bị mất đà sau hàng loạt những pha bật tường. Thằng Đức lúc này đã đến sát khu vực cấm địa, nó co chân lên . . .
“Cản lại, nó định sút đấy” – Tiếng một ông bên 12A5 la lớn
Tôi ở dưới thì cười khẩy: “Mấy ông đá chắc chân kiểu này thì không có chuyện bọn tôi sút từ xa cầu may đâu, mấy ông nhầm rồi”

Và y như rằng, thằng Đức chỉ cong chân lên rồi sau đó đưa chân ra chạm vào bên trên quả bóng, khẽ vẽ một đường cong, chuyền tiếp sang bên phải. Lúc này đội bạn đang tập trung vì lo thằng Đức sút, đã quên kèm thằng Mạnh. Nó dễ dàng tiếp nhận đường chuyền. Chưa kịp để đối phương có phản ứng, nó co giò sút tận lực. Bóng bay xé gió, thủ môn bay người cản phá nhưng cũng không tạo nên được gợn sóng gì. Và bóng đập cột dọc sau đó đi thẳng vào lưới sau đó lăn ra.
“Vào, vào rồi, ở phút thứ 22 của hiệp một, từ một pha kết hợp cực kỳ nhuần nhuyễn. Chỉ với vài đường bật tường, cùng với đường chuyền cực đơn giản, nhưng lại mang lại hiệu quả tức thì. Các cầu thủ 10A2 đã ghi bàn dẫn trước tỉ số sau một cú sút không thể cản phá của cầu thủ Tiến Mạnh.
“Hay lắm, giờ phòng thủ thôi” – Thằng Hưng cười ngoác cả miệng
“Không được !” – Tôi gạt bỏ ngay
“Tại sao ?” – Lúc này thì cả đám ngạc nhiên hỏi
“Giờ tiếp tục đá như cũ, vẫn phải để cho bên đó phải phân tâm ra phòng thủ. Nếu cứ lo phòng thủ, họ sẽ dồn lên tấn công, mà bên đó phối hợp chắc chắn hơn bên mình, lúc đó coi chừng mất nhiều hơn được. Còn nữa, tiếp tục các đường chuyền 1 chạm nhiều vào, chuyền qua lại không mục đích cũng được, cái tao muốn chỉ để cho bên đó tiêu hao tinh thần khi tập trung chú ý vào quả bóng vì họ đề phòng có biến. Cứ thế tầm 20 phút họ sẽ sinh ra tư tưởng chán nản, rồi xuống thể lực. Lúc đó mình lui về phòng thủ, hiệu quả cao hơn” – Tôi lừ mắt.
“Hay, kế này được” – Cả đám gật gù
“Thế sao lúc đó họ mệt rồi, sao mình không tìm kiếm cơ hội mà sút luôn, gia tăng khoảng cách” – Thằng Mạnh liếm môi
“Thế mày nghĩ mình không mệt à, mày nghĩ họ đứng yên ình bật qua lại à, mình cũng phải chạy, phải chơi kỹ thuật để vờ như mình đang cố gắng ghi bàn tiếp. Đến lúc họ mệt, thì mình cũng không khá hơn mấy. Vả lại bên đó thể lực tốt hơn bên mình nữa. Lúc đó cũng không có chuyện bên đó dễ dàng ình ghi bàn. Nếu muốn thì mình chỉ có cách gia tăng tấn công, đồng nghĩa sẽ có khả năng bị thủng khu vực giữa sân, dễ dàng tạo cơ hội cho họ. Bên đó đá cũng gớm chứ không phải ăn chay đâu” – Tôi chán nản nói, thầm bực mình vì cái vấn đề đơn giản này cũng phải rã cả họng ra giải thích.
“Rồi, đã hiểu” – Cả đám lại gật gù
“Ghê ! Chiến thuật hay mày, hay mày làm đội trưởng đi” – Thằng Hưng nhìn tôi ánh mắt bái phục
“Cái chiến thuật này chỉ là cơ bản. Với lại cách của tao chỉ là để ứng phó với tình hình trận đấu, còn về tổ chức đội hình rồi phân công vị trí này nọ thì mày làm ngon hơn tao, nên đội trưởng thì cho tao xin kiếu đi” – Tôi khoát tay
“Rồi, ổn định nào anh em, chiến tiếp, làm thêm vài quả nữa” – Thằng Hưng vỗ vỗ tay nói lớn
Thầy Hùng thổi còi cho trận đấu tiếp tục. Quả không ngoài dự đoán, bên đó bắt đầu dồn lên tấn công. Vừa bắt đầu đã hại tôi xấc bấc xang bang cản phá rối mù lên. Lúc sau họ cũng nhận ra tình hình là bên tôi không phải quá tập trung phòng thủ, nên cũng dần lùi đội hình lại. Đá thêm 10 phút thì hết hiệp 1, cả đám ra nghỉ giữa trận, bên trên là tiếng hò hét ầm trời của khán giả.