Những Chiều Mưa

Chương 78: Chương 78






"Hôm qua tập sao rồi?" – Tôi vừa đưa ly nước sâm lên miệng thì em Thùy đã hỏi.
"Cũng tạm, bài đó cũng không khó mấy. Con nhỏ đó đàn cũng hay, chỉ là. . ." – Tôi vừa nhai đá vừa nói.
"Chỉ là sao?"
"Thằng Minh mái giờ chết mê chết mệt nhỏ đó rồi." – Tôi thích thú nhe nhởn cười.
"Sao lại là Minh?"
"Sao lại không phải là thằng Minh?" – Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Mình tưởng người đó phải là Hiếu chứ." – Thùy chống cằm nhìn tôi cười cười.
"Lại nữa rồi đó." – Tôi chán nản nói – "Mình đâu có thích kiểu khác người giống như nó đâu."
"Khác người?" – Thùy nhíu mày hỏi.
"À, con nhỏ đó nhìn dị lắm, như vầy nè. . ." – Tôi hào hứng kể chuyện chiều hôm qua cho em nghe. Bao gồm lúc mới nhìn thấy thì như nào, rồi lúc đánh đàn thì như nào, thằng Minh mái bị tiếng sét ái tình đánh trúng như nào. . .
". . ."
"Cuối tuần này Thùy phải đi học thêm không?"
"Có, tuần này học bình thường rồi. Sao vậy?"
"À hỏi thôi, tính rủ đi dạo lòng vòng." – Tôi nhún vai.
"Vậy để mình. . . cúp nhé." – Em cười.
"Dám cúp." – Tôi đảo cặp mắt, nói.

"Nếu Hiếu có lòng rủ đi chơi, thì Thùy cũng tình nguyện cúp." – Em nhìn tôi tinh nghịch.
"Thôi đi học đi, đi lòng vòng thôi nên không cần cúp đâu." – Tôi khoát tay nói.
"Ừa." – Thùy gật đầu.
Lúc đi gần lên tới lớp, tôi quay sang em nói nhỏ.
"Nè."
"Hở?"
"Tối thứ 7 cúp đi chơi có sao không?"
"Thì coi như mệt nên nghỉ 1 buổi thôi, có sao đâu?"
"Vậy bữa đó, cúp đi chơi nhé." – Tôi liếm môi nói.
"Ừa." – Em nhìn tôi cười, gật đầu ngoan ngoãn.
Tôi đắc ý khi dụ được người đẹp, đang hứng chí đến cửa lớp thì bị thứ gì đó đâm mạnh vào ngực, tôi hét thảm, bay ngược người ra sau, lưng đập cái cốp vào lan can. Tôi nhăn nhó xoa ngực, vừa nhìn xem bị cái gì lao vào. Lúc này trước mặt tôi là thằng Mạnh đang bò lăn lội ở dưới đất, mặt mày nhăn nhó.
"Mày bị điên à?" – Tôi bực mình gào ầm lên.
Nhưng đáp lại lời nói của tôi là hành động của Minh mái, nó nhảy đè lên người thằng Mạnh. Lấy tay đập cộp cộp cái đầu thằng Mạnh vào nền nhà, mồm thì hầm hè. Lúc này tôi mới hiểu ra vấn đề là 2 con hàng này đuổi nhau, rút cục mình bị đạn lạc. Trước khi đi vào cửa lớp, tôi co giò đạp ỗi thằng 1 cước rồi nghênh ngang đi vào lớp, kế bên là ánh mắt quan tâm của em Thùy.
"Có chuyện gì thế?" – Tôi về đến bàn, thấy thằng Vũ vẫn đang cười nghiêng ngả nên nhíu mày hỏi.
Nó chỉ chỉ lên trên bảng, tôi nhìn lên cũng phải phì cười. Trên bảng là 4 câu thơ được viết cực kỳ nắn nót
"Người yêu tôi, một chàng trai xứ lạ
Đã khắc sâu, tâm tôi mối chân tình

Dù không muốn, ngậm ngùi đành xin lỗi
Người con gái, thướt tha khúc dương cầm"
Kế bên là mấy cái hoa văn được vẽ nguệch ngoạng bằng phấn xanh phấn đỏ. Đầu đuôi câu chuyện là nhỏ Thục sang kiếm tôi định hỏi xem tôi tập bài Sad Angel có vấn đề gì không, nhưng lúc đó tôi đang ở dưới cantin với em Thùy. Thế là Minh mái nhảy bổ ra tiếp chuyện với người đẹp, thằng Dũng rồng ngứa miệng đọc 2 câu thơ hôm qua ra. Thằng Mạnh khoa trương hơn, bay lên viết 4 câu thơ khác lên bảng. Thằng Minh đang tiếp chuyện với người đẹp, thấy cả lớp cười rần rần. Cu cậu thắc mắc quay lại thì thấy mấy nét chứ rồng bay phượng múa trên bảng, còn cô nàng kia ngượng chín mặt nên bỏ về. Nhưng thấy thằng Hưng kể lúc nó đi từ hướng ngược lại, thấy cô nàng vừa đi vừa cười. Thằng Minh mái cay cú lôi cổ thằng Dũng ra xử, nhưng thằng Dũng chạy mất tiêu rồi. Thế nên nó với thằng Mạnh đuổi nhau vòng vòng trong lớp, tới lúc thằng Mạnh phi ra ngoài chạy trốn thì. . . đụng phải tôi.
Mãi tới khi vào lớp, tôi để ý thỉnh thoảng vấn có mấy đứa quay qua nói nhỏ với nhau rồi nhìn xuống chỗ thằng Minh cười cười. Bá đạo hơn, cả đám còn hăm he thằng Minh nếu dám xóa bài thơ, thì xác định một điều là cứ gặp em Thục lần nào thì thằng Minh cũng đừng hòng ngóc đầu lên lần đó. Thế nên nó đành hậm hực nhìn bài thơ trên bảng vẫn yên ổn bình yên. Tới khi thầy Hoan chủ nhiệm đi vào, đọc bài thơ xong biểu cảm trên mặt thầy cực kỳ đặc sắc. Rút cục thầy hỏi có chuyện gì, nhưng cái xóm nhà lá chưa kịp lên tiếng thì nhỏ Nhật Giang đã chen mồm nói trước.
"Nãy có bạn gái nào qua gửi thư tình cho bạn Minh. Mà bạn Minh có bạn trai rồi nên không dám nhận, sợ ngại này nọ nên nhờ bạn Mạnh viết thơ lên bảng cho bạn gái kia đọc." – Nhỏ Nhật Giang nói dứt khoát, như chém đinh chặt sắt, cực kỳ thống khoái.
Cả lớp cười lăn lộn một hồi, thầy Hoan mới phất tay dẹp yên cơn bạo động lại. Lúc này thằng Minh đã chán nản nằm gục xuống bàn, mặc kệ thế giới xung quanh. Thầy Hoan nhíu mày, lắc đầu nói với cả lớp.
"Các em là bạn bè mà đối xử với nhau vậy là không được."
Cả lớp câm như hến, thằng Minh ngẩng phắt đầu dậy nhìn thầy Hoan với ánh mắt rưng rưng.
"Xã hội giờ chưa công nhận giới tính thứ 3, bạn ấy đã chịu đủ áp lực rồi. Lên đây còn bị các em cười nữa, như vậy cũng gọi là bạn bè sao." – Thầy Hoan lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khuyên bảo cả lớp.
Cả lớp lại bò ra cười tiếp, thằng Minh chán nản lại nằm gục ra bàn. Thằng Hưng quay xuống vỗ vai an ủi.
"Tụi tao xin lỗi vì đã cười mày, giờ thằng nào cười mày cứ bảo tao. Để tao cho nó một trận."
"Cút." – Thằng Minh ngẩng đầu lên phun ra một câu xong gục xuống bàn tiếp, kế bên là tiếng cười của cả lớp.
"Trái." – Tôi lạnh nhạt nói
"Bộp. . ."
"Trái cong."

"Bộp."
"Phải móc."
"Bộp."
"Dừng đi."
"Phù." – Thằng Đức chống tay vào đầu gối, 1 tay quệt mồ hôi ở trên trán – "Vẫn chưa bằng hôm nọ mà."
"Để qua tuần cho cơ thể thích ứng đã, lúc đó mới cần đẩy nhanh tốc độ với lực đạo. Giờ tới mày vác 2 cái này cho đấm." Tôi nói nhàn nhạt rồi quăng cho nó 2 cái đích đấm tròn – "Khỏi đọc, để tao đánh ày đỡ, lúc đầu tập chậm để tăng phản ứng đã."
"Ừm." – Thằng Đức gật đầu.
2 thằng đổi vị trí cho nhau vài lượt, cảm giác thấm mệt truyền đến. Tôi kéo thằng Đức đi xem mấy đứa khác tập luyện xem thế nào. Tụi tôi là ma mới nên cũng chưa biết ai với ai, có lúc vừa đến thì có vài thằng lại hỏi han này nọ rồi làm quen sơ bộ. Chứ cũng chưa biết ai mạnh ai yếu như nào. Hiện tại đa phần là bắt cặp tập luyện, hoặc có vài đứa tự tập trên các hình nộm bằng nệm, hay tập bằng quả bóng phản xạ. . . Nói chung là đủ thể loại.
"Ế thằng Vũ đang tập 1 mình kìa, thằng Hưng đâu?"
"Qua đó đứng tí, chắc nó chạy đâu rồi."
2 thằng khệnh khạng đi tới bên cạnh thằng Vũ, lúc này nó đang tự chơi với một bao cát. Mặt nó tái nhợt đi thấy rõ nhưng vẫn cắn răng ra đòn ào ào.
"Mày đừng gồng quá sức thế, thả lỏng ra thì đỡ tốn sức hơn."
"Ngậm cái mồm lại, đừng có ngoạc ra mà thở kiểu đó."
"Tư thế đứng không ổn rồi, trụ vững vào. Tấn công xong thì phải thu về phòng thủ ngay."
"Chân đứng vững vào, mày loạng choạng thế kia một hồi vấp vào nhau thì vỡ mồm đấy."
"Bước thấp xuống một chút để tránh bị hố đà."
2 ông kễnh đứng rung đùi chỉ đạo, nhưng khiến tôi ngạc nhiên là sau khi chỉ mấy lỗi xong. Nó vẫn mắc phải nhưng tần suất cũng giảm đi đáng kể, chứng tỏ nó tiếp thu rồi áp dụng rất nhanh.
"Thằng này về sau coi bộ cũng ngon đấy." – Tôi gật gù.
"Liệu nó trụ được không, thấy mặt nó như tờ giấy rồi kìa. Hồi nữa nó lăn ra đây xỉu thì bỏ mẹ." – Thằng Đức lắc đầu nói.

"Thể lực thì từ từ cải thiện thôi, nhưng như mấy đứa khác thì đã nằm vật ra chỗ nào đó mà thở rồi. Sao thằng này hăng thế nhỉ." – Tôi cười khổ.
"Ê Hiếu." – Thằng Hưng gọi, rồi quăng cho tôi cặp tay đấm với cái mũ bảo hộ – "Thử với tao tí."
"Sao mày nói khác hạng không được đánh mà." – Tôi nhíu mày.
"Tập luyện thì không sao, chừng nào lên sàn mới phân rõ thôi." – Thằng Hưng cười cười.
"Có bị sao thì đừng có khóc với tao đấy." – Tôi hừ giọng rồi chụp cái mũ lên đầu, sau đó đeo găng vào.
"Được chưa?"
"Lăn tới đi." – Tôi lạnh nhạt nói.
Tôi vừa dứt lời, thằng Hưng đã vung tay phải lên. Tôi hơi ngả người né, đồng thời tay trái đưa lên dự định tấn công vào sương xườn. Thằng Hưng nhanh chóng thu tay phải, dùng củi chỏ để chặn đòn của tôi. Khi vừa cảm giác được tay tôi vừa chạm vào cùi chỏ nó, tôi nhanh chóng nâng đầu gối phải lên, nó nhanh chóng lùi về sau. Nhưng đó chỉ là hư chiêu, vừa nâng lên thì tôi hạ xuống, chân trái bước lên tạo trụ, tay phải nhanh chóng đưa lên tạo một cú móc cong. Thằng Hưng nhanh chóng ngả ra sau để né tránh. Tôi cười khẩy, tay phải vừa nâng lên, quỹ tích cú đấm chưa được một nửa tôi đã thu tay về. Một cú đấm thẳng tay trái nhanh chóng tập kích ngực thằng Hưng. Nó đang ngạc nhiên vì không ngờ tôi ra 2 đòn liên tiếp chỉ là hư chiêu, tới khi nắm đấm của tôi chạm vào ngực nó. Nó khẽ nhăn mặt lùi về 2 bước, đưa tay lên thủ thế gườm gườm nhìn tôi.
"Được rồi." – Giọng thầy Phụng bên cạnh khẽ vang lên.
Tôi với thằng Hưng tháo mũ ra nhìn nhau cười, nó cười khổ - "Mày biến chiêu nhanh quá, tao theo kịp nhưng không ngờ mày ra liên tiếp 2 hư chiêu. Tao thấy bọn nó ở ngoài đánh nhau toàn lao vào đụng đâu đánh đó, cứ tưởng mày cũng vậy."
Tôi nhún vai không giải thích gì.
"Có vẻ nhanh chóng muốn lên sàn quá nhỉ." – Thầy Phụng nhìn tôi cười cười.
"Đâu có đâu thầy, bạn bè tập chút thôi." – Tôi gãi đầu.
"Cách đây 2 tuần cũng có 1 đứa cùng hạng cân với em đến đăng ký, nếu muốn thì thứ 3 tuần sau thầy làm trọng tài cho."
"Dạ." – Tôi ngẩn người.
"Nó đang tập một mình kìa." – Thầy Phụng cười rồi chỉ tay ra một góc của khu vực tập luyện.
Tôi nhìn theo phía tay thầy chỉ, ngay lập tức nhíu mày. Phía bên đó là một thằng nhóc cũng tầm tôi, chân tay cũng gầy tong teo. Nhưng khi nó đấm móc, quả bóng tròn từ tay nó đập lên giá inox, sau đó theo quán tính rơi xuống lắc lư kịch liệt, chứng tỏ lực công kích rất mạnh. Dường như nó nhận ra có người đang nhìn, ánh mắt hờ hững nhìn sang bên chỗ tôi. Khẽ gật đầu chào rồi quay đi chỗ khác.
"Thằng này, thú vị đấy." – Tôi nhìn thằng nhóc đó mỉm cười.