Những Chiều Mưa

Chương 72: Chương 72






Tới khi chuông vào lớp vang lên, Thùy mới nhẹ nhàng đứng lên đi về chỗ của mình. Nhìn tôi với ánh mắt đầy áy náy. Khi mà tôi sơ qua cho em nghe câu chuyện của tôi với người theo đúng vai vế, tôi phải gọi là "bố". Câu chuyện của tôi khi sống từ bé ở quê nhà, rồi nói sơ qua chuyện ông ấy đến tìm tôi. Và cuối cùng em ấy áy náy nhìn tôi vì bắt tôi phải kể lại những chuyện đó, trong khi đó tôi cũng không vui vẻ gì mấy.
"Đừng lo, mình ổn mà." – Tôi chỉ cười nhạt rồi lắc đầu an ủi.
Buổi sáng, sướng như tiên. Ngồi chơi phè phỡn từ tiết 1 đến tiết 5 chả học hành gì, ngồi tán dóc trên trời dưới đất. Miễn là không làm ồn quá để lớp bên cạnh còn. . . học. Kết quả là tụi trong lớp đổi chỗ lung tung hết cả lên, thằng Đức thì chạy tót sang bên dãy tôi tán dóc. Thằng Hưng dụ khéo được bé Thảo đi ra chỗ khác để nó. . . chiếm chỗ ngồi tán hươu tán vượn với nhỏ Hân. Tôi nghĩ thầm – "Có nên chọc cho nó 1 gậy không, dám đuổi em tao đi chỗ khác để tán gái, coi như mày có gan . . ." Đến khi Thùy tươi cười đi đến, kéo tôi xuống bàn cuối đang trống rỗng thì tôi cũng vứt bay cái ý nghĩ đó lên 9 tầng mây.
"Vậy theo như Hiếu nói, bé Uyên là. . . em gái Hiếu." – Thùy cắn môi hỏi.
"Cùng cha khác mẹ, chắc vậy." – Tôi gác chân lên bàn, ngửa người ra sau dựa tường nói.
"Vậy sao hôm mình kể về chuyện Uyên ở bên nhà mình, sao Hiếu không nói luôn?"
"Hôm đó đang loạn hết cả đầu lên, sức mấy mà nói." – Tôi chán nản lắc đầu.
"Vậy Tết này Hiếu lên Ban Mê hả?"
"Chắc vậy đó, mà lên cũng tầm 3 4 ngày cho có gọi là thôi, chứ mình cũng chẳng ham lắm." – Tôi nhàn nhạt nói.
"Vậy có tính chừng nào về trên đó chưa?"
"Chắc 28 29 gì đó, về sớm cũng không làm gì?" - Tôi nhún vai.
"Ừa." – Em khẽ gật gù rồi đôi mắt mơ mộng như đang nghĩ gì đó – "À, nghe nói chủ nhật này lớp mình đá banh với A4 à?"
"Nghe tụi nó nói thế, chiều đá xong tối đi ăn uống gì đó, coi như tất niên luôn." – Tôi gãi gãi cằm nói.
"Vậy bữa đó qua chở mình đi với, mình chưa xem Hiếu đá bóng bao giờ."
"Ủa tưởng chủ nhật Thùy đi học mà?"
"Bữa đó 31 rồi nên thầy cho nghỉ. Sao vậy, bộ không muốn cho tui đi hả?" – Thùy nhìn tôi lườm lườm, nhưng nhìn. . . đáng yêu không thể tả.

"Thì thắc mắc nên hỏi thôi, thích thì đi có sao đâu." – Tôi khoát tay – "Nhưng đá dở lắm, cấm chê à."
"Tiểu nữ làm gì dám chê chàng chứ." – Nàng khoác tay tôi cười tình.
"Tiểu nữ. . .Tiểu ny tử" – Tôi lẩm bẩm, bất giác tôi nhớ tới người con gái váy trắng kiêu sa, đơn bạc đứng trong một biểu chiều Giáng Sinh đầy gió. . . Người con gái cô độc đứng dưới làn mưa đợi chờ. . .
"Sao vậy?" – Thùy khẽ lay khi thấy tôi đang bần thần
"À không, tự nhiên. . . chóng mặt quá, hình như bị trúng gió." – Tôi lấy tay vỗ bồm bộp vào trán, nói xạo.
"Hở, trúng gió?" – Thùy nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Ầy dà, đừng thắc mắc nữa mà." – Tôi lay lay cái mũi em trêu trọc.
"Hừ, thấy ghét." – Em bĩu mỗi.
Qua 5 tiết buổi sáng phè phỡn, đêm qua coi như là gần thức trắng nên trưa nay, bỏ qua mọi lời mời ăn xong ra sân trường uống nước ngắm gái của lũ bạn, tôi lết lên phòng lăn ra ngủ thẳng cẳng. Và buổi chiều cũng cảm thấy khá hơn phần nào. Tiết 1 là tiết Địa, nhưng cũng chỉ học hành chép bài cho có chứ cô cũng biết ý nên không làm khó dễ. Thành ra tụi nó lại. . .đổi chỗ. Và thằng Vũ nhảy xuống bàn cuối đọc truyện, thay cho Minh mái tót lên ngồi bên cạnh tôi. Chỗ này coi như chỗ ngủ lý tưởng, nên ông kễnh gục mặt ngủ không biết trời trăng gì hết.
"Cả lớp ghi bài xong rồi thì ngồi yên lặng, cô xuống thư viện rồi lên liền nên đừng xóa bảng."
"Ầy, dù không phải học nhưng chép bài cũng gãy cả tay" - Thằng Đức đổi chỗ cho thằng Mạnh ngồi phía sau tôi, than thở
"Thằng ôn này lên đây nằm ngủ, tí nữa mà ngoạc mỏ ra mượn tập chép bài là tao tát cho lệch miệng" – Thằng Hưng nhìn thằng Minh đầy khó chịu, quệt mũi nói.
Tôi đảo tròng mắt 1 vòng, nhìn lên bảng gật gù rồi quay ra đằng sau nói – "Giờ tụi mày phối hợp với tao tí nhé, có trò hay."
"Làm gì thế?" – Thằng Đức nhìn tôi nghi hoặc.
"Xem tao này." – Tôi nói xong, quay sang lay lay thằng Minh mái đang ngủ say sưa – "Dậy lẹ mày, nhanh không chết giờ?"
"Hả? Gì thế." – Thằng Minh mái giật mình tỉnh dậy, bên mép vẫn còn dính nước miếng, nó đưa tay quệt mép một vòng rồi. . . lau vào quần.

Tôi với 2 thằng đằng sau nôn khan một lượt, cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn lôi nó ra đập 1 trận – "Cô Tâm kêu mày lên xóa bảng, tí cô đi vào mà bảng còn 1 chữ là mày xác định lên sổ đầu bài ngồi vì tội ngủ trong lớp. Mà giờ đang là thời gian căng thẳng, 1 xẹo thôi là qua tuần xét hạnh kiểm cũng đủ khổ rồi." – Tôi gãi gãi cằm nói.
"Hả, có hả? Cô đâu rồi?" – Thằng Minh giật nảy mình.
"Cô đi ra ngoài thì mới nói mày lên xóa bảng chứ chi." – Thằng Đức ở đằng sau đế vào, thúc giục – "Lên lẹ đi không cô vào giờ."
"Rồi, lên liền. Mệt ghê, ngủ cũng không yên." – Thằng Minh toát mồ hôi hột, chật vật chạy lên bảng trước sự kinh ngạc của cả lớp.
3 thằng tôi ngồi dưới khục khục, cố kiềm chế để không bò ra cười. Thằng Minh quả là người có "thiên phú" lau bảng, nó lướt qua lướt lại trước bảng, bộ dáng tiêu sái như "Lăng ba vi bộ", tay cầm khăn lau bảng nhẹ nhàng bay múa như "Thái cực quyền pháp." Lau xong nó ném phịch cái khăn xuống mặt bàn, bộ dáng vênh mặt lên cực kỳ đắc chí. Cả lớp thì nhìn nó trợn mắt há mồm, nhưng không ai lên tiếng can ngăn vì cũng có mấy đứa tinh ý phát hiện ra trò đùa nghịch của bọn tôi.
"Mẹ, có mỗi lau bảng thôi mà tụi mày làm như là cháy nhà không bằng. Thấy chưa, tao mà ra tay thì loáng cái là cái bảng sạch bong." – Thằng Minh mái vỗ ngực nói hào hùng.
"Rồi, lau xong thì ngồi xuống. Mày đứng hót cho ai nghe, cứ ba hoa đi tí cô Tâm vào mà thấy thì đừng có than khổ." – Thằng Hưng chốt câu cuối cùng.
Cứ lôi giáo viên ra hù là thằng bé xuôi ngay lập tức, nó ngồi xuống quay ra đằng sau ba hoa linh tinh, tôi cũng chen miệng vào. 4 thằng nói chuyện cực kỳ vui vẻ, tựa như cái bảng kia không tồn tại.
Và rồi cái gì tới cũng tới. . .
Cô Tâm đến cửa lớp, ngạc nhiên đến sững người khi thấy chiếc bảng thân quen "sạch bong không tỳ vết". Trong lớp có đứa đã gục mặt xuống cười đến rung cả người. Và. . . bão tố đã nổi.
"Ai lau bảng, đứng dậy cho tôi xem." – Cô Tâm đứng trên bàn giáo viên, nhìn xuống cả lớp nói.
"Dạ, em ạ." – Thằng Minh đứng bật dậy, thiếu điều muốn chạy lên kể công với cô. Mà nó vẫn chưa phát hiện được điều gì không đúng. . .
"À, ra thế." – Cô Tâm gật đầu – "Vậy trước khi cô ra khỏi lớp, cô có nói như nào?"
"Dạ cô nói nếu cô vào lớp mà bảng chưa sạch, thì cô. . . ghi tên em vào sổ đầu bài." – Thằng Minh bối rối gãi đầu.
"Oa hahaha. . ." – Một tràng cười khủng bố phát ra, có thằng đập bàn cười đến lệch cả miệng.

Cô Tâm cũng cố nín cười, nhưng nhìn thấy bộ dáng gãi đầu gãi tai của thằng Minh. Cô cùng đành che miệng rồi cười. Thằng Minh mái vì vẫn đứng ù ù cạc cạc chưa hiểu ất giáp gì hết.
"Vậy trước khi cô ra khỏi lớp, em đang làm gì?"
"Dạ, em. . . đang ngủ." – Nó đưa tay gãi đầu liên tục, tựa như có 1 ổ chí đang làm tổ trên đầu nó.
"Oa hahaha." – Cả lớp lại bò ra cười rũ rượi, 3 thằng đầu sỏ là bọn tôi cũng cười đến chảy cả nước mắt.
"Cô nói là, cô xuống thư viện xong lên liền, bảng để đấy không xóa." – Cô Tâm khoanh tay nhìn nó, cười cười.
"Ế. . ." – Thằng Minh cứng cả người, rồi phát hiện ra bản thân đã bị chơi một vố khá đau. Nó lườm lườm nhìn ba thằng tôi đầy hận ý.
"Vậy tội thứ nhất là không nghe lời giáo viên, tội thứ 2 là ngủ gật trong lớp. Em ngồi xuống đi." – Cô Tâm vẫn cố nìn cười, vẫy tay ra hiệu cho nó ngồi xuống.
"Được, tụi mày được." - Thằng Minh mái ngồi xuống, quay sang bọn tôi hậm hực.
"Lời tao nói mày tin được à?" – Tôi cười ngoác mả miêng, sung sướng khi người khác gặp họa – "Haha, ai bảo ngu ráng chịu."
Thằng Minh chán nản lắc đầu khi thấy điệu bộ lợn chết không sợ nước sôi của tôi, nó hậm hực một hồi, rồi lúc sau cũng cười lăn lộn, tựa như. . . thằng lên bảng kia không phải là nó.
"3 ông tướng kia, bạn ngủ mà không gọi bạn dậy. Đã thế còn xúi dại, vậy nên tí cũng vào sổ đầu bài luôn nhé." – Cô Tâm nhìn xuống chỗ bọn tôi cười cười.
"Ớ. . ." – 3 thằng tôi chưng hửng, cả lớp lại được dịp bò ra cười nữa. Do bảng đã bị ông kễnh kia xóa sạch bách, nên cô Tâm cũng không dạy nữa mà ngồi nói chuyện vui vui rồi cho cả lớp tự do, miễn không làm ồn quá để giám thị mắng vốn là được. Hết tiết, đợi cô ra khỏi lớp, việc đầu tiên thằng Minh làm là nó đạp lên mặt bàn nhảy ngay ra khỏi chỗ ngồi. Rồi chạy biến lên lật sổ đầu bài ra xem có biến không, cũng may là cô Tâm hiền không ghi tên ai vào sổ đầu bài. Nó thở phào một hơi xong quay xuống phán xanh rờn – "Tao người tốt mệnh lớn, có quý nhân phù trợ, lo quái gì." Cả lớp trợn mắt – "Thằng đần, mới câu trước câu sau đã bị dụ, lại còn há miệng ra mà quý nhân, ngậm miệng lại thì nói phù trợ. Lậy hồn." Nhưng cũng chả ai ham vặn lại, nên nó càng đắc chí rung đùi đi về chỗ ngồi.
Đến ra chơi, đang tính đi xuống cantin kiếm gì uống. Nhưng chưa kịp đi thì bé Thảo đã tót xuống chỗ tôi.
"Anh."
"Hở?" – Tôi nhìn con bé nghi hoặc.
"Linh bị sao vậy?" – Con bé ghé vào tai tôi thì thầm.
"Sao là sao?" – Tôi nhíu mày hỏi.
"Tối qua em nhắn tin không thấy Linh trả lời, sáng em nhắn lại cũng không thấy gì cả, trưa nay cũng im ru luôn."
"Chắc người ta bận hoặc. . . điện thoại hết tiền chứ sao nữa."

"Nhưng. . . trước giờ Linh có vậy đâu. Bận gì cũng phải nói 1 tiếng chứ." – Con bé mặt phụng phịu.
Tôi thở dài, xoa đầu con bé – "Thôi để tối xem sao, chắc không có gì đâu."
"2 người không phải lại có chuyện gì nữa chứ?" – Con bé nhìn tôi nghi ngờ.
"Chả có chuyện gì cả, em bớt quản chuyện anh đi được rồi đấy." – Tôi khoát tay rồi bỏ ra ngoài trước ánh mắt sững sờ của bé Thảo.
"Hiếu sao vậy?" – Nhưng tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa, vừa thoát khỏi con bé trời đánh kia lại chạm mặt Thùy. Lúc đó thực sự tôi muốn chửi thề một câu, nhưng cố đè nó xuống.
"Mình không sao. . ." – Tôi lạnh nhạt nói
"Thấy Thảo nói thầm gì đó xong rồi mặt Hiếu khó chịu hẳn, thật là không có gì chứ." – Thùy nhìn tôi dò xét.
"Mình đã nói là không có gì, giờ Thùy có thể tránh đường giùm được không. Mình - muốn - ra - ngoài." – 4 chữ cuối tôi đã cực kỳ kiềm chế, nhưng thái độ cũng trầm xuống, tôi gằn giọng.
"Ơ. . ." – Thùy khẽ tránh người sang, há miệng ngạc nhiên. Tôi lách nhẹ qua người em ấy rồi nhanh chóng bước ra ngoài của lớp.
"Vì em, tôi đã bỏ rơi một người con gái ngay tại ngày người ta cảm thấy vui vẻ nhất. Vì em, tôi gánh cái tiếng lợi dụng một người, khi mà người ta hết lòng vì tôi, vậy mà sau đó tôi lại đưa tay gạt bỏ thằng thừng như một kẻ vô trách nhiệm. Vì để cho em vui, tôi có thể bất cứ chuyện gì, há chi chỉ là lời nói từ người bên ngoài. Chỉ cần em vui, thì tội lỗi tất cả mọi chuyện, cứ gom lại rồi đổ xuống đầu tôi cả đi, thì có làm sao đâu !!! Vậy giờ đây em muốn gì nữa. . ."
Tôi bực bội nghĩ thầm, ra đến của lớp đi thêm vài bước nữa lại bị chắn đường. Lần này là thằng Nhật, tiền đạo số 9 bên 10A4 lò dò đi đến. Vừa thấy mặt tôi nó đã cười toét miệng.
"Ê Hiếu, chủ nhật tuần này. . ."
"Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên." – Gom toàn bộ nỗi bực dọc lại, tôi quát ầm lên rồi hất nó văng vào tường. Hậm hực bỏ đi trước ánh mắt trợn tròn của nó.
"Mày bị điên à thằng kia ?" – Phía sau là tiếng chửi vang chửi của thằng Nhật, nhưng tôi sức mấy mà đi quản xem nó như thế nào. Chui vào WC, tôi xối nước cho hạ bớt nhiệt cái đầu gần như bốc hỏa, đợi đến khi tóc tai lõng bõng toàn nước. Tôi lắc đầu vèo vèo cho nước văng ra, rồi cứ để như thế mò xuống cantin.
Cantin đông kinh khủng, vì giờ đi học lên lớp cũng chỉ ngồi chơi. Nên học sinh thu gom đồ ăn linh tinh này nọ mang lên lớp chè chén, hậu quả là chen đến choáng cả đầu mới tới được chỗ bán nước. Vừa mới cầm được chai coca, đang định trả tiền thì tôi thấy ai nhét gì đó vào tay mình, phía sau vang lên giọng con gái ngọt ngào.
"Hiếu lấy giùm mình chai C2 luôn, cảm ơn trước. Hì hì." – Khi tôi quay lại thì thấy một gương mặt. . . lạ hoắc đang cười, nhìn lại tay mình thì thấy tờ giấy bạc 5.000 (lúc ấy C2 có 3.500). Ngẩng lên thì con nhỏ kia đã lỉnh ra ngoài.
Giờ sao, chui ra khỏi đám đông trả tiền cho người kia, nói – "Có chân có tay thì tự vô mà mua." Nghĩ thì nghĩ thế, cho tiền cũng chả dám làm. Nếu làm thật, chắc chắn mai tôi sẽ nỗi tiếng toàn trường là thằng con trai vô duyên nhất quả Đất. Cực chẳng đã, đành phải quay người lại mua thêm một chai, trong đầu thầm rủa – "Con nhỏ bị khùng. . . Ầy, nhưng mà người đâu mà xinh quá đi."