Những Chiều Mưa

Chương 68: Chương 68






Về đến nhà, chào ba mẹ qua một lượt rồi tôi đi lên trên phòng. Thay đồ xong xuôi, bụng tôi đã réo như còi tàu hỏa. Thầm cười khổ, tối giờ đi với em Thùy đã ăn uống quái gì đâu, uống vào bụng toàn nước là nước. Lết xuống bếp xem còn gì bỏ bụng không, nếu không thì đành ăn mỳ vậy. Vừa đi ra khỏi phòng thì bé Thảo cũng đi ra, tay đang cầm theo cái khăn lau cái đầu đang ướt mẹp.
“Về lâu chưa nhóc?”
“Em về được nửa tiếng rồi, anh mới về à?” – Bé Thảo thấy tôi thì cười toe toét.
“Ừm, giờ xuống kiếm gì ăn đây. Đói quá.” – Tôi nhún vai.
“Ơ anh chưa ăn à?” – Thảo ngạc nhiên.
“Chưa, đi tối giờ uống toàn nước.”
“Xui cho anh rồi, trưa nay không có cơm nguội đâu. Tối nhà cũng đi hết nên đâu có ai nấu cơm.”
“Ơ đệch, thế thì lại đành ăn mì rồi.” – Tôi chán nản nói.
“Anh ra đầu hẻm ăn mì gõ kìa.”
“11 giờ kém rồi, anh lười đi lắm. Xuống nấu mì vậy.” – Tôi cười khổ rồi đi xuống bếp.
Đang định kiếm mì ăn thì tôi liếc mắt lên nóc tủ lạnh thấy có cái bánh chưng đang vứt lăn lóc ở đó, tôi gọi với lên nhà.
“Mẹ ơi bánh chưng ăn được không ạ.”
“Ừ chiên lên mà ăn, mẹ đang định cho tủ lạnh thôi.” – Tiếng mẹ Hòa trên nhà vọng xuống.
Tôi mừng húm, gì chứ bánh chưng vẫn còn ngon hơn Hảo Hảo nhiều. Tôi đang hì hục dùng mấy cái lạt tre để cắt bánh thì bé Thảo lại lọ mọ xuống.
“Ủa bánh chưng đâu ra vậy?”
“Không biết, chắc mẹ mới mua.”
“Anh tính chiên lên ăn hay để vậy?”

“Để vậy đi, anh không thích ăn bánh chiên lắm.”
“Dạ.” – Con bé gật đầu, mặt rầu rầu.
Thấy điệu bộ của nó, tôi phì cười rồi xoa đầu nó – “Nếu cô lười, muốn nhờ anh thì nói luôn đi, lấp lửng cái gì.”
“Anh chiên đi, tí em rửa chén cho.” – Nó chống cằm cười hì hì.
“Thằng nào mà cưới phải cô thì vài năm sau nó đi làm đầu bếp cũng được đấy.” – Tôi chán nản lắc đầu rồi bật bếp chiên bánh.
“Linh tinh, em cho anh làm đầu bếp kiêm luôn thợ rửa bát đấy.” – Nó bĩu môi
“À mà nãy tụi em đi đâu chơi thế?”
“Thì đi ăn uống linh tinh với đi hát thôi.”
“Không lên quận 1 hay qua xóm Đạo chơi à?”
“Không, qua đó toàn người là người. Chen chúc mệt lắm.” – Nó cầm đũa gõ leng keng vào cái bát rồi nói.
“Ừa, mà nãy đi toàn đám con gái lớp mình à?”
“Không, có cả mấy đứa khu dưới bọn anh, với mấy đứa tổ khác nữa. Nói chung cũng hơn 10 người đó.”
“Cái xóm nhà lá cũng có đứa đi à?” – Tôi ngạc nhiên, vì bình thường cái đám này ngoài ngồi một chỗ nói tào lao thì có giao du với ai nữa đâu.
“Cũng chỉ có Hưng với Dũng đi thôi, mấy tổ khác được mấy đứa.”
“Lại là thằng Hưng.” – Tôi nghĩ thầm – “Ủa mà em với thằng Hưng vẫn nói chuyện bình thường à?”
“Dạ, có gì đâu. Hưng đang tán nhỏ Hân đó.” – Thảo lấy khăn lau cái bát rồi cười toe toét nói.
“Ta kháo.” – Đang dở tay đảo mặt cái bánh đang chiên dở, nghe quả bom oanh tạc làm tôi loạng quạng làm rơi miếng bánh, mỡ sôi bắn tung tóe lên khiến tôi phải nhảy lùi về sau để né.

“Chiên có miếng bánh thôi mà làm thấy ghê vậy?” – Thảo bĩu môi.
Cũng lười đốp chát lại nó, tôi đảo lại miếng bánh rồi nhàn nhạt hỏi – “Vụ thằng Hưng với con nhỏ Hân lâu chưa?”
“Cũng khoảng 2 tuần thôi, nãy Hân đi chơi là Hưng chở đi đó.”
“Thằng này ù ù cạc cạc mà nhanh vậy trời.” – Tôi lắc đầu.
“Anh này. . .”
“Hửm?”
“Em biết nói ra có thể anh khó chịu hoặc anh chê em nhiều chuyện. Nhưng em nghĩ anh nên tìm cách làm sao đó đi, anh cứ như vậy rồi càng làm khổ người khổ mình thôi.”
“Em khỏi lo đi, vài hôm nữa thôi.” – Tôi nhàn nhạt nói.
“Thì em nói thế thôi, còn như nào tùy anh.” – Nó thở dài rồi nhẹ giọng nói.
Gắp 4 miếng bánh cho vào đĩa, xong tôi đặt trước mặt bé Thảo – “Sao nói chuyện anh mà không tính chuyện của mình đi, em dễ thương thế mà không có ai theo đuổi à?”
“Thì cũng có, nhưng em không thích.” – Nó lắc lắc cái mái tóc rồi cười.
“Lại kén cá chọn canh à?”
Thảo không nói gì chỉ khẽ lắc đầu rồi cười nhẹ, tôi cảm giác như nụ cười đó mang theo một nỗi cảm xúc buồn chán nào đó. Tôi cũng không đả động gì tới nó nữa, lặng yên ăn xong nửa cái bánh chưng thì tôi cũng lưng lưng bụng.
“Anh để đó đi, tí em rửa cho.”
“Ừm, rửa hộ anh hoặc ngâm đó mai rửa cũng được. Anh đi tắm đây.”
“Dạ. . .” – Thảo khẽ gật đầu.

Đưa tay vỗ vỗ đầu nó, không quên nhéo má nó thêm một cái. Đợi nó phụng phịu nhìn tôi trách cứ rồi tôi mới cười ha hả bỏ lên trên phòng.
Sáng với chiều hôm sau, tôi ôm cây sáo ở lì trong phòng mà dượt nốt bản Tương Tư khúc. Mấy cái bài nhạc cổ của Trung Hoa thì nốt nhạc khá đơn giản, nhưng muốn cho hay thì cần hơi dài để ngân với thêm các kỹ thuật để nghe không quá đơn điệu. Thu tạm vào cái máy tính rồi nghe thử, đến khi vừa ý thì tôi gật gù, liếc nhìn thì cũng đã gần 3h. Tôi đứng dậy vươn vai mở cửa phòng, kết thúc một ngày tu luyện. Sau đó ôm con ếch Keroppi đi sang phòng bé Thảo tặng cho nó.
“Ơ. . .” – Con bé ngạc nhiên nhìn con ếch xanh lè trước mặt.
“Tặng em, Noel mà.” – Tôi đẩy con ếch vào người nó cười cười.
“Em xin, hì hì.” – Nó cười tươi tỉnh, ôm con ếch để ngay ngắn lên đầu giường.
“Đi với anh ra chợ một lát.” – Tôi gác hai tay ra sau gáy nhàn nhạt nói.
“Giờ ra chợ làm gì?”
“Đi mua hoa.” – Tôi nói xong cũng không để nó nói thêm gì mà về phòng lấy ví với mặc tạm cái áo vào.
“Anh tính mua hoa gì?” – Ra đến chợ, Thảo khẽ níu lấy tay tôi hỏi.
“Anh cũng không biết, ra xem có gì đẹp thì mua.” – Tôi nhún vai.
“Hay mua hoa hồng.” – Nó chỉ vào cái xô đựng hoa rồi hỏi.
Tôi gãi gãi cằm, hoa hồng thường dành cho tình nhân mới mua để tăng thêm phần lãng mạn, với lại tôi cứ thấy nó sến sến thế nào đó, nên dứt khoát là lắc đầu.
“Có hoa phong lan riêng kìa.” – Nó chỉ tay về hướng khác nói.
“Màu tím.” – Tôi nhíu mày.
“Màu tím thì sao, màu tím là thủy chung đấy.” – Thảo khúc khích cười.
Màu tím theo tiếng Hoa có nghĩa là “Tử sắc”, mà “Tử” đồng nghĩa với. . . chết. Không biết nàng có tin vào mấy cái này không, tôi thì không nhưng dù gì cũng phải đề phòng trước, nên dứt khoát lắc đầu cho lành.
“Người gì mà khó tính y như ông già.” – Thảo bĩu môi.
Nhưng nhìn dáo dác xung quanh, cũng chẳng có gì hấp dẫn. Tôi chán nản đi ra khỏi chợ, đang dự định phi qua bên gần nhà thằng Đức xem có không. Nhưng vừa ra đến đầu chợ thì thấy một ông lão đang đạp chiếc xích lô, trên đó lố nhố đủ loại phong lan. Có vài loại khá đẹp, nếu đêm về rồi làm dây treo treo nó lên cũng khá ổn. Thế là tôi dừng lại hỏi ngay.
“Phong lan bao nhiêu vậy 1 chậu vậy ông?”
“10 ngàn cháu ơi.” – Ông lão tươi cười nói.

“Bao nhiêu cơ ạ?” – Tôi trố mắt ngạc nhiên, dường như không tin vào tai mình. Vì đa số ở đây phong lan đã nở hết rồi, vậy mà 10 ngàn thì khác gì cho không.
“10 ngàn.” – Ông lão vẫn không để ý đến thái độ của tôi mà tươi cười nói.
Tôi khẽ đảo tròng mắt một vòng, nếu cắt hoa ra cắm vào mô hình cái xe đẩy kia thì cũng tầm 4 5 chậu là vừa. Cộng thêm một ít hoa nhỏ nhỏ trang trí nữa là vừa đẹp. Gật gù với ý kiến đó, tôi chọn ra 5 chậu rồi thanh toán, sau đó cười rách cả miệng đi về.
Về đến nhà, cầm kéo ra đám cây cảnh cắt lấy vài bông râm bụt trắng, với thêm vài bông hoa hải đường. Lọ mọ gỡ đống hoa nhựa trên mô hình cái xe kéo, sau đó nhẹ nhàng cắm phong lan vào. Hoa màu hồng thì ở vòng ngoài, vòng trong là hoa trắng. Xen kẽ đó là một vài loại khác mà tôi mua về, cuối cùng là thêm ít lá bao bọc xung quanh cái xe. Thầm tặc lưỡi tự thưởng ình vài lời khen ngợi, tôi khoái trá để cái mô hình lên trên bàn rồi lết xuống dưới nhà.
Rút kinh nghiệm hôm qua đi tới tối mịt mới về, đói không thể tả. Thế là tôi nhắn tin cho nàng ăn gì trước ở nhà đi không tí về lại đói, xong rồi tôi cũng tót xuống dưới nhà ăn cơm nguội. Đang đứng chống hông ngó chằm chằm vào cái lò vi sóng đợi thức ăn nóng thì bé Thảo cũng mò xuống bếp.
“Anh ăn sớm thế?”
“Ừm ăn sớm tí còn đi, chứ không lại như hôm qua về đói rã cả họng ra mệt lắm.” – Tôi nhún vai.
“Bận quá ha, nay đi với người nọ, mai đi với người kia.” – Nó bĩu môi nói.
“Rút cục em mò vào đây để xía xói anh à?”
“Hì, em đùa thôi.” – Nó ôm lấy cánh tay tôi cười hì hì.
“Lại tính nhờ vả gì à?” – Tôi cau mày hỏi.
“Tí anh đi với Linh rồi có chở Linh về không?”
“Có, không lẽ để người ta đi bộ về.” – Tôi trợn mắt nói.
“Thế tí về anh qua Nguyễn Tri Phương mua chè Thái cho em nhé.” – Nó lay lay cánh tay tôi cười toe toét.
“Lại chè.” – Vừa nghe thấy chè là đầu tôi lớn như cái đấu – “Suốt ngày chè với bánh mì, em không chán à?”
“Không, hì. Nhớ đấy, anh mà quên là em nghỉ chơi với anh.” – Nó nói xong chạy tót lên trên nhà.
Hôm qua mặc áo sơ mi, kết quả là mướt mồ hôi ở trên quận 1. Vậy nên giờ tôi quyết định áo phông cho nó vuông, lại lôi cái màu huyền thoại là màu đen ra, sửa soạn qua một lượt sau đó cầm cây sáo dợt lại 1 lần. Ổn thỏa đâu đó tôi tháo hai nửa cây sáo ra quăng vào cặp rồi đeo lên vai, không quên xách theo hộp quà mang ra ngoài cho người ta gói.
Gần 6h, tôi đứng ngay chỗ ngã 4 quen thuộc, tay xoay xoay cái điện thoại chờ đợi sau khi gọi điện thông báo cho nàng. Chỉ lát sau, tôi cũng thấy nàng đi ra, ngay lập tức tôi ngẩn người ra nhìn. Một người con gái tú lệ. Váy trắng qua đầu gối, áo trắng khẽ ôm lấy dáng người mảnh mai, có đôi chút hao gầy. Môi khẽ mỉm cười như có như không. Tóc dài thẳng buông thả tự do, nàng bước đi chầm chậm mang theo chút khuynh hướng phiêu diêu, gió khẽ thổi lay động mái tóc càng thạo thêm sự quyến rũ xen lẫn một chút cảm giác lười biếng. Đợi cho nàng đến bên cạnh, một mùi hương ôn nhu quen thuộc cuốn đến khiến tôi có cảm giác nhẹ nhàng. Miệng tôi khẽ thốt lên làm nàng giật mình.
“Cô cô . . .”