Những Chiều Mưa

Chương 62: Chương 62






Thằng Đức hỏi một thôi một hồi, đợi cho đến khi nó gật gù rồi chưa nghĩ ra được thêm để hỏi thì nàng khẽ mỉm cười với nó rồi đứng dậy.
“Bạn ngồi chơi nhé, mình xuống nấu cơm chứ không muộn rồi.”
“Rồi cậu cứ đi đi, tí có gì tớ không hiểu thì hỏi tiếp.” – Thằng Đức cười rách cả miệng.
“Người ta ham học còn mang bài sang tận đây để hỏi, còn như ai đó thì. . .” – Nàng đi ngang qua tôi rồi nói nhỏ.
“Ế. . .” – Tôi trố mắt, không hiểu tai bay vạ gió ở đâu ra mà rơi trúng đầu mình thế này. Không có ai để trút giận, tôi quay sang trừng mắt với thằng Đức.
“Cái gì thế?” – Thằng Đức ngạc nhiên.
“Vì mày mà tao bị khổ đó.” – Tôi trợn mắt.
“Mày khổ gì, được con gái nhà người ta qua tận nơi kèm, sướng bỏ bà đi còn than khổ.”
“Mà sao nay mày siêng bất tử thế, bình thường tiết Anh mày toàn gục lên gục xuống mà?” – Tôi nheo mắt hỏi nó.
“Siêng cái búa, mẹ tao hù là điểm thi Anh văn mà dưới 6.5 là Tết này tao ở Sài gòn ăn Tết.” – Thằng Đức thở dài.
“Mẹ mày hiền vậy, sao không nói hẳn là 8 hay 9 gì đó đi.” – Tôi gãi gãi cằm.
“Dẹp mày đi, đang chán mà cứ thích móc họng nhau. Còn mày thì sao?”
“Chả sao cả, mẹ tao chỉ cần điểm Toán – Lý – Hóa cao là OK, còn mấy môn kia tàn tàn học là được.” – Tôi nhún vai.
“Ý tao là Tết này mày có về không?”
“Về chứ sao không, hình như mẹ bé Thảo đặt vé tàu rồi thì phải. Tao cũng chưa hỏi rõ nữa.”
“Hay Tết mày xuống Hà Nội sớm đi, có gì về nhà tao chơi.”
“Hè thì tao còn suy nghĩ là về đó ăn vải thiều, chứ Tết có khỉ gì mà chơi. Nếu xuống sớm thì tao cũng ở Hà Nội chứ chả đi đâu cả.”
“Ờ mà từ từ tính, giờ cách cả tháng nữa. Nói sớm làm gì.” – Nó khoát tay.
“Mày ngồi đây đi, để tao xem xuống bếp có gì phụ không?” – Tôi vứt tập đề xuống rồi đứng dậy.

“2 đứa mày lại cãi nhau à?” – Thằng Đức cau mày hỏi tôi.
“Thôi bố lậy thầy, đừng có hỏi nữa. Tao đang đau đầu lắm rồi.” – Tôi làu bàu rồi đi xuống bếp.
Cau có đi xuống dưới bếp, nhưng chưa thấy cái bếp đâu thì tôi thấy được tiếng hát khẽ vang.
“Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ
Xin lỗi em, ngàn lời xin lỗi em!
Xin em quên đi những lời yêu
Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng
Mưa ướt vai em hay nước mắt em?
Anh muốn ôm em lau hết ưu phiền
Xin hãy quên đi một giấc mơ buồn
Xin hãy quên anh một kẻ đa tình
Chìm trong say đắm lạc lối yêu đương”
“Não nề quá.” – Tôi khẽ cảm khái.
“. . .” – Nàng giật mình rồi quay lại nhìn tôi, hơi mỉm cười – “Thì tình ca mà.”
“Tình ca cái quái gì, thằng trong bài hát là thằng bỏ đi.” – Tôi hừ mũi.
“Hở?” – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
“Thứ nhất, thằng trong bài hát là một thằng không đàng hoàng, yêu hết người nọ đến người kia. Thứ hai, nó đã là người như thế mà lại còn tỏ ra buồn chán mà còn mặt dày đi hát hò xin lỗi người ta. Chẳng khác gì vừa ăn cắp vừa la làng, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Mình ghét nhất cái thể loại đó” – Chẳng biết sao lúc ấy tôi nổi hứng mà vung tay nói vèo vèo. Liếc sang thì thấy nàng đang che miệng, vai rung lên bần bật vì. . . nín cười.
“Vậy chứ Hiếu thì sao?”
“Nếu là mình, mình chắc chắn. . . không buông người yêu mình ra.” – Tôi cắn môi nói.

“Hử?”
“Còn gì nữa. Có mấy ai tìm được người tri kỷ tâm giao, mà tình yêu thật sự nó còn khó hơn tìm tri kỷ nữa.” – Tôi cảm khái.
“Nói hay quá ha.” – Nàng mỉm cười nhìn tôi.
“Nói là một chuyện, tìm được hay không thì là chuyện khác.” – Tôi cười cười.
“Vong tình, đoạn tình.. không phải chỉ nghĩ là có thể làm được...” – Nàng khẽ mỉm cười – “Thôi đừng luyên thuyên nữa, vào phụ người ta một tay coi.” – Nàng lườm tôi.
“Thật là một cô nàng khó chiều, mới lúc nãy thì khó đăm đăm, giờ lại bình thường lại rồi. Đúng là chả biết đường nào mà lần” – Tôi nghĩ thầm.
“Rồi thế hôm nay có món gì đây?” – Tôi liếc ngang liếc dọc rồi hỏi.
“Thịt Đức mua về đây, Hiếu có ý kiến gì nói thử xem.” – Nàng chỉ tay vào bịch nilon rồi nói.
“Thịt ba chỉ à, thôi chiên lên đi cho nó lành. Vừa nhanh vừa đỡ mất công bày vẽ.” – Tôi khoát tay.
“Ừa thế nhặt rau phụ mình đi, để đó mình làm cho.”
Tôi quay sang nhìn núi rau mà ông thần kia mua về, đầu lớn như cái đấu. Tôi gào ầm lên.
“Thằng khốn kia cút xuống bếp tao bảo đây.”
Thằng Đức chạy huỳnh huỵch xuống, nhìn tôi nghi hoặc – “Cái gì mà mày gào như cháy nhà thế?”
“Nhặt rau phụ tao coi, mày mua cả núi này về rồi vểnh râu ngồi trên đó à?”
“Mày bảo tao ngồi yên đó để mày xuống phụ, giờ còn to mồm, tao đạp cho cái bây giờ.” – Nó vặc lại.
“Bớt nhảm đi, phụ một tay cho lẹ coi.” – Tôi khoát tay.
Hai thằng lui cui nhặt rau, còn nàng thì đứng chiên thịt. Thỉnh thoảng liếc nhìn xem hai ông tướng làm ăn thế nào.
“Nhà còn cà chua không mày?” – Thằng Đức hỏi.

“Không có cà chua đâu, nãy mình vừa xem rồi.” – Tôi chưa kịp trả lời thì nàng đã nói trước.
“Vậy chấm bằng cái gì đây?” – Thằng Đức chỉ vào rổ rau rồi hỏi.
“Mày mua rau mà không mua cà chua, giờ qua đây hoạch họe à. Thôi để đó tao pha mắm tỏi rồi chấm.” – Tôi chán nản đáp rồi đứng dậy đi về phía cái trạn bát ở ngay phía bếp mà nàng đang đứng chiên thịt.
Tôi đưa tay với lên cái trạn bát, thì đúng lúc này nàng cũng hơi kiễng chân lên để với tới cái đĩa. Và ngay lập tức cả hai cùng dừng động tác lại. Tôi liếc nhìn xuống, nàng nhìn lên, lúc này khuôn mặt của tôi và nàng đã hơi sát vào nhau. Một mùi hương ôn nhu dễ chịu truyền đến, cùng với hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả vào khuôn mặt thô ráp của tôi.
“Ơ. . .” – Nàng khẽ thốt lên rồi cúi mặt xuống nhìn vào cái chảo đang sôi mỡ.
“Linh lấy đĩa hả?” – Tôi cũng lúng búng hỏi.
“Ừa.” – Nàng nói lí nhí, tôi nhìn thấy tai nàng cũng bắt đầu hồng lên.
Thầm tặc lưỡi, cô nàng này vừa khó chiều vừa hay mắc cỡ. Cũng không chọc giỡn gì, lấy cái đĩa cho nàng với lấy thêm cái chén đựng nước mắm rồi tôi lỉnh sang chỗ khác mà làm nước chấm. Cũng may thằng Đức ngồi quay lưng về phía này nên không thấy gì cả. Loay hoay làm xong nước mắm,nhìn lại thì thấy thằng Đức lỉnh đi đâu mất, còn nàng thì đang rửa rau. Nhìn nhân ảnh đó, lúc đó tôi chỉ muốn nhẹ nhàng tiến đến rồi. . . ôm nàng vào lòng. Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, tôi cũng không có gan mà làm. Dao thớt thì để ngay đó, chẳng may nàng sợ hãi rồi lủi cho tôi một dao, thì vài ngày nữa tôi lại có gà luộc để ăn rồi. Để chén nước chấm lên trên bàn rồi tôi lỉnh lên nhà với thằng Đức cho yên chuyện, hai thằng đấu láo đấu lếu một hồi thì nàng gọi xuống ăn cơm. Lúc ăn cơm thì cũng chỉ có tôi nói chuyện với thằng Đức, còn nàng không hó hé gì, tôi đoán chừng chắc vẫn ngại từ vụ lúc nãy nên cũng không hỏi han gì nhiều. Thằng Đức ăn xong thì bị tôi đạp lên trên nhà, tôi ở dưới phụ nàng dọn dẹp.
“Chiều Linh thi môn gì?”
“Chiều mình thi Lý.”
“Vậy mấy giờ thì bên Linh xong.”
“2h thi thì 3h xong thôi, còn Hiếu?”
“Cũng vậy, thi Sử mới oải đây.” – Tôi cảm khái.
“Nếu học bài rồi thì chẳng có gì là oải ở đây cả.” – Nàng phán xanh rờn.
“Ờ thì người ta nói thế thôi.”
“Vậy 3 rưỡi có mặt ở nhà nhé.”
“Hay là. . . À mà thôi, 3 rưỡi mình về.” – Tôi đang định ý kiến rằng tôi đưa nàng đi học, nhưng nghĩ tới em Thùy nên đành phải cắn răng nuốt những lời định nói ra vào bụng.
“Hiếu lên nghỉ hay ôn bài đi chiều còn thi, để mình dọn được rồi. Cũng không có gì nhiều cả.”
“Ừm thế mình lên nhà, tí Linh cứ lên phòng Thảo mà nghỉ.” – Nói xong tôi đủng đỉnh bước lên trên nhà, nói chuyện dăm ba câu với thằng Đức xong thì nó đứng dậy đi về.
Từ nhà tôi lên đến trường thì khoảng 20 phút, nên tôi có thói quen trước giờ vào lớp nửa tiếng thì mới đi. Nhưng nay có người quản, nên dù không muốn nhưng tôi cũng phải lên trường sớm, để rồi đến trường tôi nhìn đồng hồ thì còn gần nửa tiếng nữa mới vào lớp. Chán nản đi lên phòng, trong phòng học chỉ có lèo tèo vài đứa đang cắm đầu vào quyển vở Sử, mà toàn là mấy đứa tôi không nói chuyện cùng nên đành đi ra hành lang hóng gió. Vừa ra chưa được bao lâu, khẽ liếc qua cầu thang thì thấy em Thùy lo dò đi lên. Mặt tôi trầm xuống, vì lỡ đóng kịch lúc nãy rồi nên giờ vẫn phải hoàn thành tốt vai diễn. Cũng không nhìn em ấy thêm chút nào mà tôi quay mặt nhìn xuống sân trường.
“Hiếu tới lâu chưa?” – Em ấy đến bên cạnh tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Mình mới tới.”

“Ừm.”
“. . .”
“. . .”
“Cho mình xin lỗi chuyện lúc sáng nhé.” – Em ấy khẽ nói.
“. . .” – Tôi quay sang nhìn em nhưng vẫn không nói gì.
“Mình biết mình làm vậy là không đúng, nhưng. . .” – Em ấy nói lí nhí, mặt vẫn hơi cúi xuống. Lúc này làm gì còn bộ dáng của cô nàng mặt mũi lạnh tanh như bao ngày. Trước mặt tôi hiện giờ chỉ là một người con gái yếu ớt, giọng nói run run như thể sắp vỡ òa ra đến nơi. Tôi thấy mủi lòng quá thể, vì người sai rõ ràng là mình, vậy mà giờ chuyện lại thành ra thế này.
“Đừng nói nữa.” – Tôi khẽ lắc đâu.
“Nhưng. . .”
“Đi với mình ra đây.” – Rồi chưa kịp để em ấy đồng ý, tôi kéo tay em đi xuống lầu. Rồi vòng ra đằng sau dãy nhà học, lựa một chỗ khá kín đáo rồi mới buông tay ra. Sau đó lập tức tôi quay người lại, nhìn trực tiếp vào em, khẽ bước lại rồi ôm em vào lòng.
“Xin lỗi.” – Tôi nhẹ nói.
“. . .”
“Mình cũng sai khi nói nặng với Thùy như vậy, nhưng lúc đó hơi khó chịu nên. . .”
“Mình biết. . .” – Em khẽ gật đầu rồi khẽ áp má vào ngực tôi, tôi cảm thấy ở lưng có bàn tay nhỏ bé khẽ siết chặt lại.
“Đừng có nghĩ lung tung nữa được không?”
“Ừm.”
“. . .”
“. . .”
“Biết gì không?” - Khẽ buông Thùy ra, tôi véo nhẹ mũi em ấy rồi hỏi.
“Biết gì?”
“Nếu như. . . ừm nếu như phải có ngày chia tay. Thì chắc chắn những lời chia tay đó không phải từ mình nói ra.”
Em nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi sau đó khẽ gật đầu, môi nở nụ cười ngọt ngào – “Mình tin. . .”