Những Chiều Mưa

Chương 57: Chương 57






“Giờ đi luôn hả?”
“Chứ sao, mò lên đó cũng xa tít mù khơi. Đợi tí nữa đi thì có mà đêm mới về nhà à.”
“Hiếu có đói không? Giờ mình kiếm gì ăn rồi lên, chứ không lát hồi tận tối mới về lận đó.” – Nàng cắn môi nói.
“Vậy Linh thì sao?”
“Mình thì bình thường, buổi tối mình cũng ăn ít nên không sao, hì.”
“Vậy đi lên trên đó luôn đi. Tí về mình kiếm cái gì nhét đại vào bụng là được rồi.”
“Ừa, đợi mình gọi điện về nhà nói lại đã.”
“Ủa tí nữa thì quên mất vụ này.” – Tôi gật gù rồi cũng lôi điện thoại ra gọi về nhà, báo là tối không ăn cơm.
. . . . . . . . .
“Em nghe này.” – Giọng bé Thảo từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Bố mẹ về chưa nhóc?”
“Về nãy giờ rồi anh hai, chừng nào anh về?”
“Anh với Linh đi chơi xíu, tối không ăn cơm nhà đâu nên em đừng nấu nhé.”
“Đi gì đi hoài, mai thi rồi đó.”
“Mai thi nên hôm nay mới phải đi để cho đầu óc xả hơi chứ, hề hề.”
“Mà nãy anh hẹn Đức sang đây hả? Nãy Đức sang nhưng anh không ở nhà, tên đó chửi bới một hồi rồi đi về rồi.”
“Ừa kệ xác nó đi, chuyện linh tinh ấy mà. Thế nhé, nói bố mẹ hộ anh một tiếng.”
“Dạ, anh coi rồi về sớm đấy. Tí về ghé ngang Nguyễn Trãi mua cho em ly chè nha”

“Rồi, anh cúp máy đây.” – Tôi cười khổ rồi ngắt máy, quay sang thì thấy nàng đang thỡn thờ nhìn lên bầu trời đã ngả vàng.
“Đi thôi người đẹp.”
“Ừa. Thảo có nói gì không?”
“Không, nó chỉ bóc lột mình là tí về mua chè cho nó thôi.” – Tôi nhún vai
“Tính Hiếu có phần giống Huy đấy, có chút chuyện là cũng than ngắn thở dài.”
“Lại là Huy.” – Cứ mỗi khi nghe thấy nàng nhắc về thằng đó, là tự dưng tôi lại cảm thấy bực bội trong lòng.
“Sao vậy kìa?” – Nàng nhìn qua thấy mặt tôi đang trầm xuống nên thắc mắc.
“Không sao.” – Tôi trả lời cộc lốc.
“Đang vui vẻ kia mà, sao tự nhiên giờ nhìn Hiếu lạ thế?”
“Thì Linh cứ nhắc thằng đó làm gì.”
“Ơ nhắc đến Huy thì sao chứ?”
“Nhắc đến nó thì mình. . .” – Tôi đang nói dở câu thì ngậm miệng lại, suýt chút nữa thì phun thêm vài chữ là đang ghen. . .
“Hiếu làm sao?” – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
“Mình. . .”
“Hiếu sao ?”
“Thì. . .”
“Hở?”
“Thì hôm nọ nó chặn đường tính đánh mình, nên mình không thích nó. Vậy thôi.” – Tôi bực bội kiếm cớ trả lời cho xong cái câu chuyện tào lao tào đế này.
“Có vậy thôi hở?”

“Chứ sao nữa, thôi đi nhanh đi. Không lát hồi trễ đó.”
“Hiếu toàn nói dối thôi.” – Nàng nheo mắt nhìn tôi một lát rồi khẽ thở dài.
Tôi cũng không nói gì thêm nữa mà cắm đầu đi trước nàng vài bước – “Vậy em muốn tôi nói như nào đây, nói thẳng ra là tôi đang ghen ư? Ghen với chính người bạn thân của em, như vậy hay lắm à? Em cũng biết là hiện giờ tôi cũng có người để thương kia mà, sao cứ làm khó nhau vậy chứ. . .” Tôi bước đi phăm phăm vừa nghĩ, trong đầu thì loạn như cào cao. Rồi khi băng qua đường cũng chả để ý gì hai bên đường nữa.
“Cẩn thận.” – Nàng khẽ la lên rồi níu lấy tay tôi kéo giật lại
“Vèo. . .” – Tôi giật mình khi nghe tiếng nàng hét. Vừa mới sực tỉnh khỏi cái mớ suy nghĩ kia thì thấy có gì đó lướt qua trước mặt mình.
“Mày đi cái kiểu gì thế?” – Một thằng tóc vàng chạy chiếc Exciter lướt qua ngay trước mặt tôi, quay lại nhìn tôi bực dọc nói xong phóng xe đi tiếp.
“Mẹ kiếp.” – Tôi gằn giọng, thằng đó mà bước xuống thì tôi cũng không ngại mà làm một trận. Chạy xe thì như ăn cướp mà còn to mồm nói người ta.
Rồi bỗng nhiên tôi cảm giác sau lưng mình có thân hình mềm mại chạm vào. Hóa ra lúc nàng kéo tôi, tôi giật mình nên hơi ngả người ra sau theo hướng nàng kéo, và cuối cùng thì dựa lưng vào người nàng.
“Ơ mình xin lỗi.” – Tôi hết hồn nhảy dựng sang bên cạnh.
“Hiếu không sao chứ?” – Nàng nhìn tôi lo lắng hỏi.
“Không sao, cảm ơn nhé. Suýt thì thì tèo rồi.” – Tôi gãi đầu nói.
“Nói linh tinh gì đó, mà qua đường không nhìn gì hết là sao?”
“Thì đang mải nghĩ linh tinh nên cũng không để ý xung quanh.”
“Không sao là được rồi, vậy mình đi thôi.”
“Ừa.” – Tôi gật gù rồi đi kế bên nàng, cũng không dám nghĩ lung tung gì nữa. Trong lòng thì thầm tiếc rẻ, giá mà lúc này. . . được dựa thêm một lát nữa có phải hay không.
“Xa thế, sắp tới chưa?” – Tôi nghiêng đầu hỏi nàng.
“Mới qua vòng xoay có xíu mà đã than rồi, cứ đi đi.” – Nàng vỗ lưng tôi cười.
“Mà sao nhà Linh thì ở tút dưới gần chợ Lớn, đi đâu lên trên này mà biết được đây hay vậy?”
“Có người quen chỉ ình thì mình biết thôi. Với lại chỗ này hơi xa nên mình cũng ít lên lắm.”

“Chỗ đó là quán trà, mà có đàn cho Linh đánh à?” – Tôi nghi hoặc hỏi, thầm nhớ tới quán. . . trà đá ở ngoài quê. Ở đó chỉ có nước chè với thuốc lào, rồi với mấy hạt linh tinh cắn cho đỡ buồn miệng chứ có đàn đóm quái gì bao giờ đâu.
“Tí lên Hiếu sẽ biết ngay thôi.”
“Ở đó ngoài trà thì còn gì không?”
“Quán trà thì ngoài trà ra thì Hiếu còn muốn gì chứ?” – Nàng ngạc nhiên nhìn tôi hỏi lại.
“Thì hỏi cho biết thôi mà.” – Tôi nhún vai.
“Thấy cửa hàng bán dụng cụ âm nhạc kia không?”
“Đâu, cái cửa hàng lòe loẹt đó hả?” – Tôi nhìn theo hướng tay chỉ, thì thấy một cửa hàng được sơn tường bằng màu. . . da cam, trước cửa có treo cái biển tròn tròn gì đó. Đại khái là có ghi bán dụng cụ âm nhạc khá to, ở cách hơi xa cũng có thể thấy.
“Ừa, đi tới đó có cái hẻm nhỏ, Hiếu rẽ vô đó.”
“Vậy là tới rồi à?”
“Rẽ vô đó là tới rồi đó.”
Rẽ vào hẻm, chạy thêm xíu nữa thì nàng nói tôi dừng lại. Rồi một ông bác lại đưa cho tôi cái thẻ xe, ghi vài số nguệch ngoạc lại cái yên xe rồi chỉ tay cho tôi dắt xe vào trong kia mà cất. Lát sau ra tôi lẽo đẽo đi theo nàng, rồi tôi ngẩng lên nhìn thì thấy cái biển bẳng gỗ có ghi chữ “Cát Khánh trà quán.” Tôi nhìn xung quanh thì thấy trước cửa căn nhà có trồng vài khóm trúc quân tử, rồi một số cây cảnh gì đó mà tôi cũng không nhớ tên.
“Hiếu thấy chỗ này thế nào?” – Nàng nhìn qua tôi mỉm cười.
“Khác xa so với tưởng tượng của Hiếu.”
“Là sao?”
“Thì Hiếu tưởng như quán trà đá ở ngoài quê, có nghĩa là chỉ có bình trà đặc, thêm cái điếu cày thuốc lào cùng với một ít bánh kẹo linh tinh để cho dân tình ngồi chém gió tới khuya.” – Tôi nhún vai nói.
Nàng ngạc nhiên nhìn tôi rồi bật cười – “Ông ơi, đây là trà quán đó. Không phải trà đá vỉa hè như ở ngoài Bắc đâu. Thôi đừng ngây người ra đó nữa, đi vào thôi.”
“Chào hai bạn, hai bạn vui lòng để giày dép lên kệ và mời hai bạn lên lầu ngồi.” – Tôi vừa đi vào thì thấy một bà chị nhân viên xinh đẹp đang tươi cười. Tôi cũng phải ngẩn ra nhìn một thoáng rồi rời ánh mắt đi, vì dẫu sao bà này cũng hơn tôi cả đống tuổi, ngắm cỡ nào thì cũng chả làm ăn gì được, nên đành bỏ qua.
Vừa đi vào bên trong thì tôi đã cảm nhận được một mùi hương dịu ngọt tràn đến, khiến tôi cũng phải hít sâu một hơi rồi cảm nhận.
“Biết hương gì không?” – Nàng quay qua tôi hỏi.
“Hoa oải hương phải không?”
“Cũng hiểu biết đó, nhưng đây chỉ mùi thơm do người ta làm thành nhang rồi đốt lên thôi. Nên mùi sẽ đặc hơn mùi hoa một chút.”

“Ừm.” – Tôi gật gù.
Nhẹ nhàng đi lên cái cầu thang được làm bằng tre, lên trên lầu rồi cũng kiếm một bàn trống sau đó ngồi xuống. Sau đó tôi mới liếc nhìn xung quanh gian phòng một lượt. Tuy bên dưới được xây như bình thường, nhưng bên trên thì thiết kế khá hay. Mái được làm hoàn toàn bằng trúc. Đến cửa sổ cũng làm bằng trúc, được thiết kế theo kiểu mở từ dưới lên, sau đó là đưa cái cây ra chặn lại không cho nó đóng. Đúng như kiểu cửa sổ ở trong mấy phim cổ trang thời xưa của Trung Quốc. Ánh đèn mờ càng tạo thêm cảnh lãng mạn nơi đây. Vị trí ngồi thì cũng chỉ là chiếc nệm nhỏ được đặt bên trên một chiếc chiếu trúc, chiếc bàn cũng cực thấp. Tính từ sàn nhà tới mặt bàn thì không quá hai gang tay. Tôi để ý sang mấy bạn bên cạnh thì thấy bộ đồ pha trà bé xíu, thậm chí cái chén còn nhỏ hơn chén. . . uống rượu. Liếc xung quanh đánh giá một hồi thì tôi nhìn lên tường, thấy treo đầy các câu đối, tiếng Việt có mà tiếng Tàu cũng có. Ngoài ra mỗi bên tường còn có một chiếc quạt, trên chiếc quạt còn ghi mấy bài thơ bằng tiếng Tàu mà lúc đó tôi đọc thì mù tịt không biết gì hết.
“Nhìn đủ chưa?” – Nàng nhìn tôi cười.
“Chỗ này đẹp thật đó, khung cảnh khá yên bình. Lại còn không nghe thấy tiếng xe cộ ở ngoài nữa.” – Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói tiếp – “Nếu như giờ mà trăng tròn, lại nằm ngay vị trí này thì còn đẹp nữa.”
“Có mấy hôm trăng tròn, hắt ánh sáng vào đây thì đẹp hơn. Nhưng tiếc nay lại không phải trăng tròn.”
“Ừm, mà Linh đọc được mấy bài thơ trên kia không?” – Tôi chỉ tay lên bức tường có gắn cái quạt.
“Được” - Nàng nhìn rồi gật đầu, sau đó khẽ đọc.
Dạ thâm minh nguyệt mộng thuyền quyên
Thiên kim nan lưu thị hồng nhan
Quán khán hoa tạ hoa hựu khai
Khước phạ duyên khởi duyên hựu diệt
“Không phải chứ.” – Tôi nheo mắt nhìn nàng.
“Không phải gì?” – Nàng nhìn tôi nghi hoặc.
“Ý mình là, không ngờ lại là bài này.”
“Hiếu biết à?”
“Ừm.” – Tôi nhún vai – “Nhưng câu đầu chưa hiểu được nghĩa.”
Đêm dài trăng sáng mộng thuyền quyên
Ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan
Ngắm cánh hoa xinh hoa lại nở
Chợt e duyên đến, duyên lại tàn
Nàng nhìn tôi rồi khẽ bặm môi, tôi lúc đó nhìn thấy nàng như vậy thì cũng không hiểu ất giáp gì. Sau này mới biết là nàng. . . đọc xạo câu thơ đó.