Những Chiều Mưa

Chương 2: Chương 2






“Chết mẹ, lão què đến, rút” – Tôi nói với thằng Giang và thằng Hoàng đang vắt vẻo trên cây cười ngoác miệng
Chưa kịp đợi 2 thằng phản ứng, tôi lại đu người qua vài cành, lựa vựa đúng ví trí cỏ hơi rậm, thả tay nhảy xuống tiếp đất rồi lộn thêm vòng nữa (cái này hồi bé học trong phim gì đó, riết thành thói quen luôn, vì thấy tiếp đất rồi lộn vòng nữa có cảm giác chân không chịu lực quá mạnh do lực lúc vừa tiếp đất). Mấy thằng cũng há hốc mồm khi thấy tôi nhảy xuống, chưa kịp hỏi han thắc mắc thì tôi nói gấp - “Chạy, nhanh còn kịp”. Xong rồi ù té chạy qua cây nhãn (vì từ cây nhãn mà nhìn ra nhà gỗ thì dễ quan sát, còn nhìn về cổng thì bị cây cối chê khuất tầm mắt)
Nghe 2 tiếng huỵch huỵch, rồi tiếng loạt xoạt vang lên, tôi đoán là 2 thằng kia mới nhảy xuống cùng đám bạn tôi đang di chuyển
Đến cây nhãn, tôi nói luôn - “Lão què về, nhảy xuống sông”
Vừa dứt lời thì nghe tiếng hét đằng sau cùng tiếng chó sủa - “Tổ sư cha bọn ăn trộm, dám ăn trộm vườn nhà ông à”
Trong vừa chạy vừa nghĩ thầm - “Vườn nhà ông là cái đếch gì mà tụi này không dám”. Thì bỗng nhiên nghe tiếng thằng Bình bột vọng xuống: “Anh, nhảy chỗ nào”
Tôi đang chạy về phía sông thì nghe thấy, suýt chút nữa thì ngã bổ ngửa sau vì câu nói ngớ ngẩn đó
“Thằng ngu, mày xem thằng Phúc nhảy đâu thì mày nhảy đó” – Tôi quát
“Nhưng anh Phúc nhảy rồi, em chưa kịp nhìn xem anh ấy nhảy ở đâu” – Thằng Bình nói như mếu
“Đệch, không thì nhảy xuống đất rồi chạy ra đây rồi nhảy xuống sông” – Tôi chán nản nói gấp
“Nhanh, chó đuổi đến rồi” – Thằng Giang dừng lại nói thêm vào, lúc này đám trẻ con đã phi thân xuống nước gần hết.
“Em sợ ngã đau gãy chân” – thằng Bình tiếp tục dây dưa
“Mẹ mày, mày đá bóng thì chạy rồi va chạm như trâu rừng có thấy kêu ca gì đâu, sao giờ đàn bà thế, nhanh không bố nhảy xuống là kệ xác mày đấy” – Tôi quạu
Tôi vừa dứt lời thì nghe thấy bịch một cách nặng nề chứ không phải tiếng nhẹ nhàng như tụi tôi hay nhảy. Chưa kịp hỏi thì nghe tiếng la oai oái - “Óa óa, dập mông rồi”. Thằng Bình đang ôm bàn tọa nhảy loi choi về bên tôi
Tôi cố nén cười, phi thân nhảy xuống sống theo - “Tao té trước, nhanh lên”
“Ớ đợi em với” – Thằng Bình vẫn í ới gọi theo
Ùm !!! Tôi phi xuống nước sau đó ngóc đầu lên, mấy thằng bạn tôi cũng thế, lúc này chỉ còn thằng Bình ở trên vườn. Và dường như cả đám không tin vứt mình, há hốm mồm ra nhìn thằng Bình lăn tròn từ trên vườn xuống, sau 2 lần đập vào mấy mô đất nhô ra (hên là đất mềm, chứ đá vôi thì thằng bé cũng gãy vài cái xương là ít), cùng tiếng la á á, sau đó thì “Uỳnh !!!”. Nước bắn tung tóe khắp nơi, tụi tôi lau mặt quay qua nhìn nhau với ánh mắt đầy khó hiểu. Cũng phải, nhảy từ vườn xuống thì trò này thằng nào từ bé đến giờ cũng làm ngon lành, nào có ai lăn tròn từ trên xuống bao giờ.
“Đau mông quá, đau chân quá” – Thằng Bình ngóc đầu lên la thất thanh
Tụi tôi chưa kịp hỏi gì thì ông què đã hét từ trên vườn vọng xuống - “Tổ sư cha bọn mất dậy, tao sẽ mách bố mẹ mày, tao sẽ báo với trường đuổi học chúng mày, chúng mày cứ đợi đấy, ăn trộm nhà tao thì bụng cũng sẽ không yên đâu”. Kèm theo đói là tiếng chó sủa ầm trời
“Hahaha rút thôi anh em” – Thằng Giang khoát tay, cả đám lại lục bơi về bên kia, thằng Bình vẫn sụt sùi sau pha trình diễn để đời
Lên đến bờ, cả đám ngồi lại chia trác thành quả “lao động”, sau đó quay sang thằng Bình hỏi nãy có việc gì. Nó vừa táp hồng vừa nói như mếu: “Mẹ nó, nhảy thì đập mông xuống đau điếng, đang tất tả chạy thì ngọn chân cấn vào viên đá nên ngã, may là ngay khúc đó sát bờ rồi nên tiện đà lăn xuống sông luôn, chứ đứng dậy rồi nhảy, chó đã xin thêm miếng thịt rồi”. Nói xong nó chìa ngón chân đang toạc móng, máu đầm đìa
Cả đám phá ra cười, thiếu điều muốn nó làm lại động tác lúc nó lăn từ trên vườn xuống. Thằng bé thì ủ rũ, tay vẫn xoa xoa cái mông.
“Thôi xong, từ mai thiếu 2 thằng đá bóng” – Thằng Giang lắc đầu

“Cái này có gì đâu, đi giày lại đá vẫn tốt chán” – Thằng Bình nói cố
“Mẹ mày, mày đi giày, bọn tao đi chân đất, mày thì lao như trâu để gãy chân bọn tao ah” – Thằng Phúc quắc mắt, thiếu điều co giò đạp cho toác móng chân bên kia của thằng Bình luôn, cho nó nằm ở nhà luôn.
“Ờ thì thôi, cùng lắm băng lại đỡ nhiễm trùng, chạy vẫn ok, với lại có tí móng ăn nhằm gì, hề hề” -Thằng Bình cười hềnh hệch, rồi dường như phát hiện điều gì đó không đúng, nó ngớ người hỏi - “Ơ mà 2 người là ai, em thì không sao rồi, còn ai nữa”
“Tối nay tao đi tàu về Hà Nội, mai đi tàu vào Sài Gòn rồi học cấp 3 trong đó rồi, nên từ sau không đá với tụi mày nữa” – Tôi thở dài
“Hả” – Cả đám ngẩn người
“Mày đùa hả” – Thằng Phúc hỏi tôi nghi ngờ
“Đùa cái búa, mày nghĩ tao rảnh đời như mày à” – Tôi trợn mắt nhìn nó
“Nhưng tối qua mày đâu có nói gì đâu, tao thấy tối qua vẫn bình thường mà, mày còn hẹn vài hôm nữa cả đám làm chuyến lên hang dơi nữa kia mà” – Thằng Hoàng nói
“Thì tối qua lúc về mẹ tao mới nói, ai mà biết trước được đấy là đâu” – Tôi lắc đầu đáp
“Ơ thế mày đi thật ah” – Thằng Phúc sau khi xác nhận được sự chính xác của sự viêc, thì rầu rầu hỏi.
“Thì chả thật, mẹ tao tính cho tao vào đấy lâu rồi nhưng giấu tao” – Tôi chán nản nói
“Ừm thôi vào đó ráng học, đừng làm mất mặt anh em ta, hề hề, vả lại mày đi rồi cũng không ai rủ rê bọn tao cà kê, chắc tương lai sáng hơn mấy lần so với mày ở đây, há há” – Thằng Hoàng vỗ vai tôi cười, nhưng tôi thấy nó vẫn buồn buồn
“Thôi về đi, sắp nắng rồi” – Tôi khoát tay nói.
Cả đám lục tục ra về, nhưng dường như không khí im hơn mọi hôm, vẫn chửi nhau ầm ĩ, nhưng ai cũng biết đám trẻ con từ bé lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, chơi với nhau này, từ mai sẽ thiếu đi một người
Sau đó thì ai về nhà nấy, tôi thì canh giờ rồi báo ấy đứa trong lớp rằng tôi sắp đi, dù gì sau này tụi nó cũng biết, nhưng nói với một vài thằng thì tốt hơn. Nhưng dường như tôi quên đi rằng cái thị trấn này quá nhỏ bé. Vì thế tôi nói đứa này, thì nó lại kể lại với mấy đứa trong xóm nó. Vì thị trấn nhỏ nên mấy đứa cùng lứa ai cũng biết nhau, chẳng qua có nói chuyện hay là không thôi. Chính vì thế mà 10h tôi chạy sang tiệm đĩa đã để trả đĩa phim mấy hôm trước thuê, cứ đi 1 khúc lại có đứa hỏi, 1 khúc lại có đứa gọi, Sau đó thì chúc “Vào đó học vui vẻ nhé”, tôi cũng chỉ cười rồi ừ cho qua. Đến tiệm đĩa dưới chợ thì chóng hết cả mặt vì cứ vừa leo lên xe đạp được tí thì lại phải xuống tiếp chuyện.
Trưa hôm đó, là bữa tiệc mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên, vì đó là bữa tiệc xuất phát từ sự chân thành mà đám bạn dành cho tôi. Cho dù lễ tốt nghiệp cấp 2 diễn ra, chúng nó cũng không khóc vì biết rằng cấp 3 cũng chắc chắn gặp lại, dù rằng không cùng lớp nhưng muốn nhìn thấy nhau lúc nào cũng được. Nhưng hôm đó, con gái đứa nào mắt cũng đỏ hoe, con trai cũng ít tiếng hơn thường ngày. Cho dù không gom đủ lớp nhưng nhìn quanh thì cùng gần 2/3 lớp có mặt rồi.
Tôi cười haha nói - “Bọn mày làm gì như tao đi chết không bằng, Tết với hè có gì tao còn về lại đây, lo gì, tiệc tao mà, cười lên xem nào”
Thằng Phong ghẻ (lúc học về nhà thơ Hàn Mặc Tử, có nói đến ông bị bệnh phong, sau đó mất, mà bệnh phong nói ra thì chính là bệnh hủi, nên bỗng nhiên thằng Phong có thểm cái biệt danh trên trời rơi xuống này) – một trong những thằng bạn thân nhất của tôi. Lúc này nó khều khều tôi - “Cậu ra sân sâu tớ bảo cái”
“Ờ, ra trước đi, đợi tớ đi” – Tôi nói với nó, sau đó quay sang nói với mấy thằng bạn đang chúc tụng lia chia bên cạnh
“Có chuyện gì thế ?” – Tôi hỏi khi thấy nó đứng áng ngữ ngay giữa sân
“Ra đây !"– Nó đáp gọi lỏn
“Hả ?” – Tôi nghi hoặc nhìn nó, thầm nghĩ - “Nay thằng này lạ lạ, nãy cũng im im, chưa kịp hỏi thì giờ đã kéo mình ra đây”
Vừa bước vài bước, chưa kịp lấn tới gần nó, nó đã co giò đạp thằng vào bụng, tôi không kịp đề phòng nên ngã chúi lủi

“ĐM” – Tôi vừa thốt được 2 chữ, nó đã phi đến đấm ngay vào bên má, do đề phòng nhưng cũng chỉ được phần nào vì quá bất ngờ, tôi cũng lãnh gần như trọn cú đấm của nó vào mặt, lau khóe miệng đã ứa ra chút máu. Tôi sầm mặt nhìn nó: “ĐM cậu bị điên ah”
Nó không nói gì, phi đến tiếp tục ra đòn, tôi cũng không nhịn được,2 thằng vật qua vật loại đấm đá nhau loạn xạ, bụi mù cả khoảng sân. Đám bạn thấy ồn nhào ra xem, sau đó là trố mắt nhìn 2 ông mãnh đang quần chiến, vì xưa giờ bộ ba tôi – Châu Giang – Phong ghẻ chơi với nhau rất thân, chửi thề với nhau cũng ít chứ đừng nói đánh nhau (thật ra thì cũng có nhưng cũng giải quyết cá nhân chứ không làm ầm ĩ nên không ai biết, đánh xong rồi lại coi như chưa có gì). Tụi bạn tính ra cản thì thằng Giang ngăn lại, lắc đầu ý chừng kệ 2 thằng tôi, tụi bạn cũng nghi hoặc nhìn thằng Giang nhưng không ai lên nữa
Được một lúc, 2 thằng thở hồng hộc như 2 con trâu, quần áo bụi mù toàn đất và cát, chân tay rách khắp nơi, mặt cũng bầm dập, tóc tai thì từ đen chuyển sang nâu, bù xù nhìn như ngàn năm không tắm, tôi quẹt máu còn ở khóe miệng, hất mặt hỏi nó - “Nói đi”
“Cậu coi tớ là gì ?” – Nó hỏi ngược lại
“Hả ?” – Tôi chưng hửng, không hiểu ý nó
Nó nhào đến nắm cổ áo tôi, hét lên - “ĐM cậu coi tớ là gì, tối qua cậu gọi cho thằng Giang sao không gọi cho tớ, ừ thì nhà tớ khó không cho sang nhà cậu lúc đó vì khuya rồi, nhưng ít ra cậu cũng nói 1 tiếng, hoặc không sáng nay cậu cũng có thể nói chứ. Hay là tớ [bad word] đáng để cậu phải nói là sau này cậu không còn ở đây. Cậu có biết khi nghe tin thằng bạn thân sắp chuyển đi nơi khác học, mà phải nghe qua một người khác, ĐM cậu có biết nó khó chịu như nào không”
Tôi ngớ người, ừ nhỉ, tối qua tôi định gọi cho nó nhưng nghĩ nhà nó không cho đi nên chỉ gọi cho thằng Giang, sáng thông báo tụi kia thì cứ chắc mẩm thằng Giang biết rồi nên Phong ghẻ cũng biết. Tôi lắc đầu cười khổ - “Tớ quên mất, với lại tưởng sáng nay Châu Giang nói cậu rồi”
“Cứ cho là thằng Châu Giang nói đi, chả lẽ cậu không tận miệng nói thêm được ah” - Rồi nó quay sang thằng Giang - “Rồi còn nữa, thằng ôn kia, sao sáng nay mày không nói gì với tao”
“Tao tưởng thằng Hiếu gọi mày rồi, nên tao khỏi nói, đỡ tốn tiền điện thoại” – Thằng Giang cười hề hề
“Mẹ kiếp” – Phong ghẻ ngán ngẩm: “Sao tao lại chơi được với 2 thằng mày nhỉ”
“Chẳng lẽ lý do như vậy mà cậu đánh tớ bầm dập thế này ah” – Tôi liếc xéo Phong ghẻ
“Đừng có mà kêu oan Thị Mầu ở đây, xem tớ có khá hơn cậu không” – Nói rồi nó liếc thằng Giang hất mặt, thằng Giang hiểu ý nên lùa đám bạn tôi lên trên, để 2 thằng tôi nói chuyện
“Lẽ ra tớ chỉ bực vụ cậu chả chịu nói với tớ tiếng nào, nhưng nãy nghe thằng Giang nói những gì tối qua cậu với nó nói, tớ mới điên thực sự, cơ hội nói thẳng ra thì quá tốt với tình hình cậu hiện tại, vậy mà cậu chỉ lo vào đó không được vui chơi. Bình thường cậu ngon lắm mà, sao giờ ngu vậy ?”
“Thấy chưa, tớ đã bảo nếu thằng Phong tối qua mà ở đó, thế quái nào chả có đánh nhau” – Thằng Giang chêm vào
“Lúc đó ai nghĩ ra nhiều vậy, đang chán muốn chết” – Tôi lắc đầu ngán ngẩm, vừa đứng dậy thì cả người đau nhức khắp nơi, tôi trợn mắt nhìn nó: “Đánh quái gì đau thế, mẹ đứng cũng không nổi rồi”
“Tớ thì không ah, đánh không đau thì đánh làm gì !” – Nó trợn mắt, bộ dạng không khác gì nhau. 2 thằng nhìn nhau rồi bật cười.
Thằng Giang lại lắc đầu - “2 thằng điên”. Rồi sau đó 3 thằng nhìn nhau, lại phá ra cười toe toét như chưa có gì xảy ra.
“Nghĩ cũng buồn thật, trước giờ 3 thằng đi đâu làm gì cũng có nhau, giờ thì . . .” Thằng Phong nói lấp lửng rồi im bặt
“Thằng Giang tính sau này vào Sài Gòn làm ăn, nếu cậu thích thì vào luôn” – Tôi vỗ vai nó
“Đó cũng là 1 ý kiến, nhưng cũng chưa chắc” – Nó lắc đầu ngao ngán – “Thế tối nay đi rồi,đã chuẩn bị gì chưa”
“Chuẩn bị quái gì, chiều gom đồ nhét vali rồi tếch thôi” – Tôi khoát tay
“Đi vào Sài Gòn đây chứ đùa đâu, chuẩn bị cũng đủ thứ đấy” – Nó cau mày nhìn tôi nói

“Chứ cậu muốn tớ làm gì, nhổ móng cái nhà này lên rồi đem vào Sài Gòn ah” – Tôi nhún vai
“Ừ, cũng đúng, ngoài quần áo ra cậu toàn mấy đồ vớ vẩn,có quái gì đâu mà chuẩn bị” – Nó phán xanh rờn rồi quay người đi vào nhà
“Ớ đệch” – Tôi chưng hửng nhìn nó
Chiều hôm đó tôi đi 1 vòng chào người quen trong thị trấn, rồi cũng gật gù rồi cảm ơn mọi người. Rồi lại lê la ra quán nước với mấy đứa bạn. Về nhà là 5 rưỡi, đã thấy thằng Phong ngồi chiễm chệ ở ghế rung đùi xem TV, mẹ tôi thì chuẩn bị quần áo để tối ra tàu
"Lại gì nữa đây ?" – Tôi trố mắt nhìn nó
"Mai Anh nhờ tớ đưa cho cậu, nó sợ qua lại khóc ầm lên nên ngại không dám qua" – Nó cầm bọc quà quăng cho tôi rồi nói
"Hả, có chuyện này nữa ah ?" – Tôi nghi hoặc nhìn nó
"Mở ra mà xem, cậu hỏi tớ tớ hỏi ai" – Nó trợn mắt nhìn tôi
Lúc này mẹ tôi đi lên, nhìn thằng Phong rồi quay sang nhìn tôi hỏi - “Sao 2 thằng mày làm gì mà bầm dập hết thể hả con ?”
“Mẹ hỏi nó đi, tự nhiên trưa nay đang yên đang lành nó lôi cổ con ra ngoài đánh” – Tôi chỉ vào nó rồi “mách”
Mẹ tôi lắc đầu thở dài rồi hỏi thằng Phong - “Hôm nọ nghe mẹ cháu nói hình như cháu định ra ngoài thành phố học hả”
“Cái gì” – Tôi giật mình quay sang nhìn nó, cái này mà nó cũng giấu thì khác gì tôi giấu nó vụ kia đâu, rồi suy nghĩ xem có thể viện cớ này để đập nó trả thù được không.
“Cháu cũng định thế, nhưng gần đây bố cháu đi công tác suốt, thấy bảo sắp được lên phó phòng nên công việc nhiều lắm, sắp tới có thể thường xuyên xa nhà, mà nhà lúc đó có mỗi cháu con trai, cháu mà đi nữa thì cũng không yên tâm mà làm gì được” – Thằng Phong rầu rầu trả lời mẹ tôi
Tôi gãi gãi đầu, như thể nó chửi xéo tôi vậy, nhà có mình tôi con trai, giờ tôi cũng đi biệt tích luôn.
“Ừm thế cũng được, với xem mẹ cháu dạo này sao chứ bác thấy lâu lâu trái trời mẹ cháu lại kêu đau người đấy”
“Cháu đang định tuần sau nói bố cháu chở mẹ đi khám mà mẹ cháu nhất quyết không chịu, bác cũng biết mẹ cháu đã không chịu cái gì thì trời sập cũng không lay được” – Thằng Phong thở dài
“Thôi từ từ rồi tính, ăn cơm không bác nấu luôn, tí ra ga chung với thằng Hiếu” – Mẹ tôi hỏi
“Dạ thế làm phiền bác, nay mẹ cháu đi ăn giỗ rồi” – Thằng Phong cười hề hề, gãi đầu đáp, đâu còn bộ dáng rầu rầu vừa xong
“Lắm chuyện, hóa ra cậu sang đây ăn chực ah” – Tôi liếc xéo nó
“Mày nói gì thế hả con” – Mẹ tôi đập vai tôi cười, rồi đi ra sau nấu cơm
Cơm tối diễn ra bình thường, chỉ khác là bình thường là mẹ tôi và tôi ăn lặng lẽ, còn ông nội kia thì ăn như thuồng luồng. Đến lúc tôi và mẹ tôi ngưng đũa, nó liếc quanh mâm rồi hỏi mẹ tôi nồi còn nước rau không, thế là nó tót xuống bếp ôm nguyên cái nồi nước luộc rau lên, sau đó thì là cả cơm cả rau cả thức ăn, nó đổ hết vào nồi rồi cầm nguyên cái muỗng múc canh mà . . . ăn cơm. Vừa ăn vừa rung đời xem phim như bố đời. Tôi trợn mắt nhìn nó, nào có ai đi ăn chực như thằng này, ăn còn gấp mấy lần chủ nhà nữa.
“Này, cậu có biết tế nhị là gì không” – Tôi nhìn nó chăm chăm hỏi
“Có gì đâu, cậu với bác gái đi rồi, đồ ăn dư này cũng không để được, tớ giải quyết giùm cho, không cảm ơn thì thôi, kêu ca gì” – Nó vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói
Mẹ tôi thì bật cười trước điệu bộ của nó - “Ăn xong thì mang nồi xuống bác rửa, bác dọn mâm trước”. Rồi mẹ tôi bưng mâm xuống
“Dạ bác cứ để đó tí cháu ăn xong rồi dọn luôn”
“Thôi có đôi ba cái chén có gì đâu, cứ ăn đi” – Mẹ tôi cười rồi nói
Ông kễnh lại được thể, lại cầm cái muỗng rồi múc đầy cơm tọng vào mồm, rồi lại rung đùi ngồi xem phim. Tôi nghĩ thầm: “Lạy hồn, mai mốt nó vào Sài Gòn thật thì chết cũng không rủ nó đi ăn, chứ không thì bách nhục xuyên tâm mất”

Tối ngày 10 tháng 8 năm 2006, tôi, mẹ tôi, 1 vài đứa bạn cũng với họ hàng đứng ở ga Tàu tiễn tôi lên đường. Đi tàu về Hà Nội thì mẹ tôi đưa đi, còn vào Sài Gòn thì mẹ tôi chỉ đưa ra ga, sau đó mặc kệ tôi, đến Sài Gòn cũng có người đón. Lúc chuẩn bị lên tàu, mấy đứa con gái đưa đủ thứ làm quà lưu niệm, nào là chuông gió, sổ lưu bút của lớp, rồi hình chụp chung cả lớp mà tôi nhìn vào chả nhớ là chụp lúc nào. Sau đó là màn sụt sùi chia tay chia chân
“Vào đó có gì online nói chuyện với bọn tao nhé”
“Khi nào ra nhớ mua quà cho bọn tao đấy, không thì coi chừng”
“Tao nghe nói dân thành phố ghét dân tỉnh lẻ lắm, mày vào đó cẩn thận đấy”
“Vào đó ra tay cho đám Sài Gòn biết được con trai đất Bắc mình vĩ đại cỡ nào, tốt nhất là làm sao cho tụi nó không ngóc đầu lên được” – Mấy ông con trai tuyên bố xanh rờn
. . . . .
Thằng Giang chìa cái bọc đưa cho tôi nói - “Cậu vào đó ở nhà bé Thảo phải không, thế cậu đưa cho nó gói cốm này nhé, lúc trước nó thích ăn lắm”
Tôi nhìn nó nghi hoặc - “Thằng này tốt thế sao, sao trước giờ mình không biết.” Rồi liếm môi hỏi - “Thế tớ không có ah”
“Biến” – Nó trợn mắt nhìn tôi
Thằng Phong cũng cầm cái túi nhỏ, khá dài đưa cho tôi: “Này, cầm lấy, nhét vào balô đi, vào đến đó mới mở ra đấy, mà nói trước cậu mà vứt đi hay làm hỏng thì đừng nhìn mặt tớ”
“Hả, gì nữa đây, ai đưa nữa ah” – Tôi hỏi nó rồi nghĩ, lúc nó ở nhà tôi làm gì có bịch nhỏ này, rút cục là nó lấy đâu ra
“Cầm đi, hỏi nhiều thế” – Nó nhăn mặt
“Thôi mày đi đi, Tết hoặc hè về chơi với bọn tao, đừng có quên là được” – Đám con gái sụt sùi
"2 đứa cậu thỉnh thoảng qua nhà tớ chơi, giờ mẹ tớ ở 1 mình nên cũng buồn lắm" - Tôi nói với 2 ông thần kia
"Biết rồi, lượn đi, nhìn ngứa mắt quá" - Thằng Giang lại đá tôi 1 cước rồi cười haha.
"Cậu cứ yên tâm, gì chứ khi nào cậu về thì sẽ thấy cái chuồng gà nhà cậu tớ với Giang còi sẽ làm sạch sẽ hộ" - Phong ghẻ cũng gật gù
Tôi nhìn quanh 1 vòng, ừ đúng rồi, nhưng gương mặt này đây, từ lúc nhỏ học mẫu giáo đã ôm nhau ngủ, rồi đánh nhau, cãi nhau chí chóe, tranh nhau từng cái gối, từng món đồ chơi. Rồi cùng nhau ê a tập đọc từng câu chữ, mượn nhau từng cây bút, chia sẻ nhau từng bình mực. Rồi lớn lên cùng nhau đạp xe đi học, lại cùng nhau lê la khắp các hàng quán, quậy phá đủ thứ trò trên đời. Tôi biết chắc rằng vào trong đó tôi cũng sẽ nhanh thích nghi được môi trường mới, nhưng những người bạn thực sự như này, liệu có được mấy người
Tôi thở dài rồi nói - “Chúng mày đi về đi, có dịp tao sẽ về”
Rồi không đợi ai nói thêm câu nào, tôi quay người lên tàu luôn, tôi sợ đứng thêm 1 phút nữa thôi, tôi cũng không kìm được nước mắt chỉ chực trào ra.
Chia ly lúc này chỉ là sự khởi đầu của tôi.
Tàu chầm chậm rời bánh, đám bạn vẫn chạy phía sau như thể nhìn rõ thằng bạn nối khố của chúng, cũng như cho thằng đó thấy rõ những gương mặt như thế này, để cho nó thấy sau này nó làm gì đi nữa, những người bạn này sẽ mãi theo bên cạnh nó.
Tay tôi run run nắm chặt khung sắt cửa sổ của tàu, mắt đã đỏ lên, rồi cũng không kìm được nước mắt. Từng giọt rơi xuống, vang lên nhưng tiếng tích tích thật nhỏ. Cuối cùng cũng thì thào được 1 câu - “Lũ trời đánh, tao sẽ nhớ mãi bọn mày”
Mẹ tôi nhìn tôi rồi nói: “Bạn con ai cũng hi vọng con vào đó sống tốt, đừng làm tụi nó mất niềm tin là được, tuy nói mẹ cho con đi vào đó để cách ly nhưng thực sự chúng nó cũng là những đứa bạn đúng nghĩa, con cũng thể kiêu ngạo vì có những người bạn như thế”
“Dạ” – Tôi lí nhí đáp, dù rằng đây là lần đầu tiên mẹ tôi nhận xét về những người bạn của tôi, nhưng tôi cũng không cảm giác được gì. Lúc này tôi chỉ cảm thấy trống rỗng, hụt hẫng, và thấy như mình vừa mất đi một thứ gì đó
Tàu chầm chậm lăn bánh, nhanh chóng chìm vào màn đêm của núi rừng.
Ngày 10 tháng 8 năm 2006, cuộc sống mới của tôi . . . bắt đầu