Những Chiều Mưa

Chương 14: Chương 14






2h chiều vào trận, mà 1 rưỡi tôi mới lò dò lên, nhưng nay chịu trận không phải mình tôi mà có thêm thằng Đức. Và y như rằng . . .
“Tổ cha mày, sao lần nào mày cũng đi trễ hả thằng kia ?” – Thằng Hưng lại gầm lên
“Mày hỏi nó đi, mẹ cứ dây dưa mãi không chịu đi” – Tôi chỉ qua thằng Đức
“Là sao ?” – Thằng Hưng ngạc nhiên
“Là nó rủ tao đi chơi PS từ sáng, nhưng cơ mà nó đá chán quá, bị tao dập liên tục. Anh ấy cay cú quyết ăn thua nên lằng nhằng gần 12h mới chịu đứng lên” – Tôi nhún vai
“Bảo lên sớm dợt trước, mà giờ mới mò lên” – Lộc đen cau có
“Thôi ra tập đi, cứ đá theo phong cách đội mình là ổn thôi anh em” – Thằng Đức cười hề hề chen vào
“Ừm đi thôi . . .” – Tôi gật gù
Đi được vài bước, thằng Hưng khều khều tay tôi
“Gì ?” – Tôi níu mày hỏi
“Phong cách của đội mình là gì mày?” – Thằng Hưng liếm môi hỏi
“Tổ bà mày, mày là đội trưởng mà còn hỏi tao cái này. Thì là . . . mày lên hỏi thằng Đức đi”

“Mẹ, tưởng mày ngon lắm . . .” – thằng Hưng trề môi cà khịa
“Mày khác quái gì tao, đi nhanh lên không tí lại bao tao trốn không tập tành gì” – Tôi trừng mắt nạt
Chạy tới chạy lui 15 phút cho chân cẳng đã căng cứng. Cả đám lại lên khán đài đợi vào trận. Tôi nhìn xung quanh tặc lưỡi, vào tứ kết có khác, khán giả đông ghê. Rồi lại thấy hình bóng người quen,vẫn ngồi ở góc cũ, vẫn đội lụp xụp cái mũ tôi đưa từ hôm nào, vẫn ánh mắt u buồn, đôi môi hơi khẽ mỉm cười, gò má phấn hồng. Tôi thầm cảm khái so sánh, so với ma nữ hại người kia thì em này tôi kết hơn. Cũng không lại gần chào như mọi khi, vì nghĩ tôi lại bực bội vì nàng cứ đến xem một lúc lại bỏ về. Lúc này tôi mới nhớ ra – “Quái lạ, sao con nhỏ này biết rõ giờ giấc chúng tôi đá vậy kìa ? Mình có nói đâu ta?”. Lắc đầu khó hiểu rồi vứt ngay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu
Tháng 11 rồi, mà trời nóng như đổ lửa, nắng vẫn gay gắt như mùa hè. Giờ này mà ở quê là mặc 4 5 lớp áo, thở phèo phèo ra đầy hơi nước rồi. Vừa mới hoạt động tí, mà người đã đẫm mồ hôi. Cầm nguyên ca trà đá hất lên mặt cho bớt nóng, liếc sang góc quen thuộc kia, thấy nàng đang nhìn tôi . . . say đắm. Thầm tặc lưỡi người gì đâu mà đẹp quá chừng, đôi mắt mang vẻ u buồn xa xăm, dường như không thuộc về nơi này. Đang suy nghĩ vớ vẩn thì. . .
“Lại ngu mặt ra, xuống sân kìa cha nội !” – Thằng Hưng đi qua vỗ vai tôi nói
“Ờ, xuống liền !” – Tôi quăng vội cái ca vào trong xô trà đá. Chả biết nghĩ gì mà trước khi xuống sân vẫn ngoái qua chỗ nàng đang ngồi khẽ gật đầu chào. Nàng cũng ngạc nhiên rồi mỉm cười. . .
Trận tứ kết lớp tôi đá với 10A4. Đội này thì không đạt thành tích toàn thắng như đội tôi nhưng đá cũng bá đạo ra phết. 2 trận đầu để lọt lưới 2 trái, ghi 15 bàn thắng, trận thứ ba nghe đồn thua 1-0 nhưng tụi nó cũng không thèm gỡ. Tình hình này dường như bên tôi bị lép vế hơn, nhưng thôi thì mặc kệ, đến đâu hay tới đó.
Thầy Hùng ra hiệu cho 2 bên tập hợp lại, chuẩn bị bắt đầu trận đấu. Rút thăm dành quyền giao bóng trước xong xuôi. 2 đội ổn định đội hình để chuẩn bị bắt đầu. . .
“Bố tổ, sao nay nắng khiếp thế” – Tôi cảm khái, đưa tay quẹt mồ hôi liên tục
“Ờ, kiểu này đá hao thể lực đây” – Thằng Hưng chen vào
“Sử dụng kỹ thuật với phối hợp chuyền ngắn, hạn chế tạt bóng với chạy thôi. Đỡ mệt tí nào hay tí đấy, thử hiệp 1 xem sao đã” – Tôi quay qua nói với cả đám
“Rồi ok, chiến nào anh em !!!”
Thầy Hùng đưa đồng hồ lên xem – “Hoét !!!!!!!!!!!!!!!!!” – Và tiếng còi bắt đầu trận đấu bắt đầu

Bên tôi giao bóng trước, sau vài đường chuyền về phía sau thì bắt đầu đưa bóng lên để triển khai tấn công. Đối phương chơi đội hình phòng ngự - phản công. Liếc nhìn qua thấy nguyên một dàn trung vệ - tiền vệ trước mặt đang truy cản là tôi thấy oải rồi. Và y như rằng, cho dù bên tôi tấn công kiểu gì cũng thất bại. Từ trung lộ, chuyển sang hai cánh, rồi bật tường, chọc khe – chạy chỗ luôn bị bắt bài. Thầm kêu khổ, tụi nó đá chắc chân quá vậy.
Trận đấu qua khoảng 15 phút, tôi thấy có gì đó không ổn. 2 bên cánh của đối phương hoạt động rất ít, chỉ tập trung vào trung lộ là chủ yếu. Thầm kêu không tốt, tụi nó có khả năng lấy cứng chọi cứng để hạ bệ tôi. Sau 3 lần tôi bị qua mặt bởi sự phối hợp của 2 tiền đạo và 2 tiền vệ bên đó, là tôi biết phen vui rồi đây. Thầm cười khẩy, muốn chơi kỹ thuật thì anh chiều các chú. Tôi ra hiệu với thằng Đức ở vị trí hộ công phối hợp, nó gật đầu hiểu ý. Sau khi lấy được bóng, tôi đảo người nhẹ nhàng, kết hợp các động tác gảy bóng cũng với sự linh hoạt của đôi chân. Dần dần cũng vượt qua sự truy cản của đối phương. Đẩy bóng ngay sang cho thằng Đức, nó giật ngay gót về, đồng thời lúc này Mạnh Carlos đã bứt tốc chạy lên. Một đường tạt bổng rơi ngay vị trí tầm chạy của thằng Mạnh, nó cắn răng đuổi theo bóng. Vì pha này quá bất ngờ nên đối phương chưa kịp phản ứng. Lúc này Mạnh Carlos đang dốc bóng xuống, trung vệ đối phương đang theo ngay đằng sau. Sau khi xâm nhập vòng cấm, liếc mắt thấy Lộc đen vẫn còn ở dưới. Mà lúc này đưa bóng vào vị trí có cơ hội sút tốt, thì khả năng lớn là bị đối phương đuổi kịp rồi giành bóng. Nó cắn răng cong chân sút mạnh, bóng bay đập vào xà ngang rồi bắn thẳng lên trời, rơi xuống vào vị trí hậu vệ đối phương . . .
“Chết tiệt” – Tôi cắn răng gằn giọng
Do vừa rồi sử dụng kỹ thuật để dâng cao lên phối hợp tấn công, nên tôi nhanh chóng chạy về để hỗ trợ phòng thủ. Kê chân ra ngăn cản, bóng bay lên đúng tầm ngực của cầu thủ đội bạn, bóng đập ngực nó rồi bay về phía sau tôi,còn thằng cầu thủ đội bạn đã nhảy lên, rồi phi ngay theo bóng. Tôi hét lớn
“Khép hai bên cánh vào, trung vệ lùi sâu” – Hét xong cắn răng đuổi theo.
Đến gần cầu thủ đối phương, tôi nhoài chân ra xoạc bóng ngay từ phía sau, bóng bay mạnh về phía chân thằng Vũ. Nó đẩy sang cánh trái rồi sau đó bên tôi lại phát động tấn công. . .
“Móa mày chơi cứng vậy ?” – Thằng số 9 vừa bị tôi cướp bóng trợn mắt hỏi
“Không cứng để thua à? Tụi mày khác gì bọn tao” – Tôi vừa thở dốc vừa nói
Thằng số 9 nhìn tôi gườm gườm rồi cũng bỏ về phần sân của mình. Tôi đứng nhanh dậy đuổi theo nó, lúc này bóng đang trong chân thằng Dũng, vừa vượt qua đường kẻ giữa sân.
“Chuyền cho tao” - Tôi hét lớn
Thằng Dũng đẩy ngay bóng sang cho tôi, đưa tay ra hiệu cho nó tiến lên. Tôi ngay lập tức vượt qua thằng số 9, còn nghe đằng sau nó chưng hửng – “Ớ đệch”
Lúc này cầu thủ 10A2 bên sân đối phương có 6 thằng tất cả, hai thằng hậu vệ cũng ngấp nghé khu vực giữa sân. Lần này coi như là tổng tấn công luôn rồi vì cũng sắp hết hiệp 1. Gạt nhẹ bóng qua mặt một cầu thủ đối phương, tôi đưa tay ra hiệu cho tiền đạo thoát xuống. Rồi cắn răng tạt bóng đường dài, chuyền kiểu này 5 ăn 5 thua. Và không để tôi phải thất vọng, bóng bay vừa đúng tầm chân Lộc đen, thằng Mạnh cũng vừa thoát xuống kịp thời. 2 thằng nhanh chóng tiếp cận cấm địa, đằng sau là 5 cầu thủ 10A4 đang đuổi theo. Lại bài cũ soạn lại, sau khi xâm nhập cấm địa, Lộc đen dốc bóng sâu xuống để dụ thủ môn sang bên góc trái, rồi sau đó nó nhanh chóng bật ngược bóng sang bên phải. Nhưng thủ môn bên kia đoán được ý, nó nhoài chân xoạc bóng rồi khẽ chạm, làm bóng đổi hướng lăn về phía chân cầu thủ 10A4.
“Vậy mà còn không ăn” – Tôi cắn răng chửi um sùm.

Rồi cũng không có tình huống gay cấn gì thêm thì thầy Hùng thổi còi hết hiệp 1.
“Quả kia tiếc thế mà không ăn được” – Thằng Lộc bực mình dẫm mạnh chân xuống đất
“Bên đó đã khiếp quá” – Thằng Vũ cũng lau mồ hôi thở dốc.
Bé Thảo đưa tôi chai nước, mỉm cười động viên. Tôi đưa tay xoa nhẹ đầu nó rồi làm một hơi cạn sạch chai nước rồi quay qua nói
“Kiểu này không ổn tí nào, hiệp 2 cứ thế mình có thể đuối trước nó”
“Vậy chứ giờ sao, mày có cách gì không ?” – Cả đám quay qua hỏi
“Giờ cũng khó có kế hoạch cụ thể, thôi thì thuyền đến đầu thì cầu sẽ thằng đi, tao mệt quá hết nghĩ nổi rồi” – Tôi nhún vai
“Liệu thắng không mày ?” – Thằng Đức hỏi
“Không biết, 5 ăn 5 thua, thây kệ đi, đá vui mà, vào đến tứ kết được rồi” – Tôi vỗ vai nó
Tôi ngồi phịch xuống, lấy ca nước đá hắt tung lên mặt rồi cũng chả thèm lau, sau đó lấy đại quyển vở của ai vứt đó đưa lên quạt phành phạch. Tự nhiên có mùi hương ôn nhu truyền đến, tôi thấy khỏe hết cả người. Vừa quay qua thì đập vào mắt tôi là khuôn mặt mị hoặc kia, ngay lập tức tôi ngẩn người ra.
“Hiếu lau mặt đi này” – Nàng mím môi, chìa ra cái khăn to tổ chảng đưa cho tôi
“Ơ . . . ừm cảm ơn Linh” – Tôi lấy cái khăn mà trong lòng ngạc nhiên không sao kể siết. Liếc sang thấy mấy ông tướng cũng đang trố mắt nhìn, bé Thảo thì đang bĩu môi.
“Nay nhà Linh. . . không bận nữa à?” – Tôi hỏi ngu
“Không, nay hết rồi” – Nàng ấp úng nói, đôi má bắt đầu đỏ hồng lên
Tôi thầm thắc mắc không biết nàng ngượng cái gì. Rồi cũng không ai nói với ai câu nào nữa. Tôi chỉ ngồi thở phì phèo, còn nàng thì tay mân mê mấy cọng tóc, đôi môi lại hơi khẽ mỉm cười.

“Thầy Hùng ra hiệu kìa, ra sân đi tụi bay” – Thằng Hưng nói với cả đám
“Rồi, ra chiến tiếp nào, tao hăng lên rồi đấy” – Thằng Dũng mặt hằm hằm gằn giọng
Tôi đang thắc mắc không biết đưa lại khăn cho nàng không, vì toàn mồ hôi hôi rình. Đưa cho con gái người ta thì có phần hơi lố . . . Đang lúng túng thì nàng mở lời
“Đưa đây Linh cầm cho, Hiếu ra sân đi”
“Thôi để Hiếu đem về giặt cho, chứ hôi rình thế này . . .” – Tôi vẫn cố bướng
“Không sao đâu, cứ đưa mình được rồi” – Nói rồi nàng với tay nhẹ cầm lấy chiếc khăn
“Ừa thế cảm ơn nhé, Hiếu đi đây” – Tôi nói rồi quay người chặt vụt đi
“A . . . Hiếu !” – Nàng gọi giật tôi lại
“Hơ, gì thế ?”
“Ừm . . .” – Nàng bặm môi – “Phải chiến thắng nhé, mình chờ !”
“Ơ . . . Là sao ?” – Tôi đần mặt ra
“Thôi Hiếu đi đi không cả đội chờ đó” – Nàng che miệng cười khúc khích
Tôi vừa đi vừa khó hiểu, vậy là sao trời. Con gái là lằng nhằng vậy hả . . .