Những Chiều Mưa

Chương 1: Chương 1: Mở Đầu






Ký ức ngập ngừng như nỗi chơi vơi
Dấu chấm lặng hàng hàng giăng mưa nối
Phố xá vẫn đông
Còn em không tới
Lặng lẽ bên đời cuộc hẹn đã đánh rơi.
Có thể bạn đọc truyện này, bạn sẽ cảm thấy cái cách suy nghĩ, cách nói chuyện, ứng xử. . . có thể không thích hợp với những người đang ở độ tuổi học sinh cấp 3. Nhưng tôi chỉ đang viết lại theo ký ức của tôi, cũng không phụ nhận được là sẽ có 1 số chi tiết tôi viết hơi quá, hoặc cho rằng tôi tưởng tượng phù phiếm. Ừm chả sao, dù gì đây cũng là những ký ức đẹp nhất của tôi, nghĩ sao là quyền thiên hạ. Ai đọc được, cảm nhận được câu chuyện của mình thì mình cảm ơn, không thì mình cũng không ép. Hì, bình thường mà. PEACE OUT !!!
Tôi – Một thằng con trai bình thường, hoặc có thể nói thì khá là tệ hại. Lớn lên tại một thị trấn nhỏ của một tỉnh vùng núi Tây Bắc. Nơi mà giáo dục thực sự không được quan tâm đúng mực như thành phố. Trẻ con chúng tôi từ nhỏ lớn lên chỉ lang thang khắp các cánh đồng, lúc để chỏm thì chia nhau chơi đánh trận giả, sau đó là lao vào. . . đánh trận thật. Lớn hơn tí nữa cũng chẳng khá gì, cái khái niệm “học chăm chỉ” đối với chúng tôi thì nó rất là xa xỉ (vẫn có người học hành đàng hoàng nhưng cũng hiếm lắm), lũ choai choai toàn tụ tập rồi đánh nhau, phá làng phá xóm. Còn tôi thì cũng chả thoát ra được khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Nay đánh xóm trên, mai đập xóm dưới, mốt làng trong, rồi tối thì xóm chợ . . . Rồi tôi nổi tiếng là 1 trong những thằng du côn nhất trường tôi thời cấp 2, cả thị trấn ai cũng biết. Cứ có vụ đánh nhau nào mà đông người, thì y như rằng thế nào cũng có bóng dáng tôi và mấy thằng bạn trong đó. Nên dần dần tôi càng được các phụ huynh liệt vào danh sách đen, hạng người cấm con em giao du cùng. Cuộc đời tôi có lẽ sẽ chả ra sao nếu cứ như thế, nếu như mẹ tôi không làm ra một quyết định động trời – đá tôi vào Sài Gòn học cấp 3. Và từ đó cuộc sống tôi bắt đầu sang trang.
Em – Một người con gái gốc Hoa nhưng sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn. Gia đình bán thuốc Đông Y, nằm ngay mặt tiền đường Hải Thượng Lãn Ông. Xinh xắn, dễ thương, đảm đang, học giỏi, nụ cười mỉm như có như không với đôi mắt u buồn, đã hút hồn tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Và nếu như xét về 2 người lúc đó, thực sự là tôi không tìm thấy được điểm chung nào giữa 2 đứa. Nhưng đời . . . cũng lắm chữ ngờ
Sài gòn, một buổi tối tháng 3 năm 2008.
Bờ sông Sài Gòn, quận 2.
"Anh." – Em níu tay tôi day day khi thấy tôi đang bần thần.
"Hở?" - Tôi giật mình, quay sang hỏi em – “Sao thế ?”
"Anh có mang sáo không?" – Em nhìn tôi với đôi mắt đầy mong đợi
"Có chứ, lúc nào anh chả nhét trong cặp," – Tôi vuốt nhẹ tóc em, cười nói. Rồi sau đó lấy cây sáo Tử Trúc trong cặp ra
"Sao, tiểu ny tử, nay thích nghe bài gì?" – Tôi mỉm cười hỏi em
"Ừm," – Em chau mày nghĩ – "Anh thích bài nào thì thổi bài đó đi, sao cũng được hết, hì hì,"
"Thế lại bài tủ nhé?" – Tôi cười haha
"Sao anh thích bài đó dữ vậy trời?" – Em nhìn tôi lắc đầu
"Thì anh thấy giai điệu nó buồn, thê lương, có thể cuốn mọi cảm xúc của anh vào đó," – Tôi thở dài đáp
"Hay quá ha, vậy ra ý anh nói là yêu tôi làm anh buồn, rồi chán ngắt nên anh thích bài đó, đúng tâm trạng hả?" - Chẳng ngờ em nhìn tôi nheo mắt, phán cái độp
"Ớ ớ, không có, chẳng qua thì anh thích thôi . . ." – Tôi co rụt cổ, ấp úng đáp
"Hihi, em đùa đấy, anh thổi đi," – Thấy bộ dạng ủ rũ như gà mắc mưa của tôi, em bật cười, rồi cũng không ham trêu chọc tiếp
“Ừm,” – Tôi hít một hơi thật sâu, rồi đưa nhẹ cây sáo lên miệng
Ngay từ khúc dạo đầu của bài “Thiên hạ vô song”, tôi đã cảm thấy sự buồn bã đang dâng lên trong người (Bài này là nhạc kết thúc phim Thần điêu đại hiệp, có Lưu Diệc Phi đóng vai Tiểu Long Nữ. Lúc xem phim tôi quá mê giai điệu của nó, nên về sau trở thành bài tủ của tôi). Tay lướt nhẹ trên từng phím sáo, bờ sông Sài Gòn buổi tối, gió cuối xuân thổi hiu quạnh như hòa cùng giai điệu. Những cặp đôi đang ngồi gần đó tâm sự, cũng ngạc nhiên quay sang nhìn. Tôi cũng đưa ánh mắt nhìn xa xăm về dòng sông đang hờ hững trôi, thì bỗng nhiên có tiếng ca nhẹ cất. . .
“Chuan yue hong chen de bei huan chou chang (Vượt qua chốn hồng trần vui buồn, sầu muộn)
He ni tie xin de liu lang (Có chàng ở bên, cùng nhau phiêu bạt)
Ci tou bian ye de qin shan he huang liang (Vượt qua khắp núi xanh hoang liêu, nguyên sơ)
He ni de meng ban zhe hua xiang fei xiang (Giấc mộng có chàng, cùng hương hoa bay lượn)”
Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn, thấy nàng đang mỉm cười với tôi gật đầu. Khung cảnh xung quanh thơ mộng, người con trai thì một thân đồ đen đứng thổi sáo (Quần jean đen, áo thun đen, giày đen, tay thì băng trắng toát), người con gái thì váy trắng, khoáng hờ chiếc áo khoáng mỏng màu tím, tóc bay phất phơ trong gió, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
"Jin sheng yin ni chi kuang (Kiếp này vì chàng si mê)
Ci ai tian xia wu shuang (Tình này thiên hạ vô song)

Jin de ying zi , shui de bo guang (Vun vút bóng gươm, sóng nước lấp lánh)
Zhi shi guo wang shi guo wang (Chỉ là thoáng qua. . . là thoáng qua mà thôi)"
Phần điệp khúc được cất cao lên, lời ca như xoáy thẳng vào tâm can, tôi bất chợt quay sang nhìn nàng, thấy đôi mắt buồn kia đã vương vài giọt lệ.
"Ơ, em sao thế?" - Tôi buông cây sáo xuống, giật mình hỏi
"Không, em không sao, chỉ là lúc hát hơi bị cuốn theo lời thôi." – Em vuốt nhẹ má tôi mỉm cười
"Ừm, biết vậy anh không thổi bài này." – Tôi thở dài thườn thượt
"Ngốc, có ai nói gì anh đâu nè."
Không khí lại im lăng, dường như cứ mỗi khi tôi và nàng ở bên nhau, ngoài trêu chọc nhau, đôi khi hát hò vu vơ, phần lớn thời gian là khoảng lặng giữa 2 người
“Anh.” – Em gọi tôi
“Ừm, em nói đi.”
“Cảm ơn anh.” – Em nhỏ giọng đáp
“Hả, cảm ơn cái gì” – Tôi quay sang nhìn em khó hiểu
“Anh dạy em nhiều thứ, cũng cho em nhiều bài học hay, rồi làm em thực sự cảm thấy cuộc sống vui vẻ hơn khi có anh. . . Rất nhiều thứ, đó là những điều mà trước khi gặp anh, em không có được.” – Nàng nhìn tôi nhẹ nói
“Ơ, nay em sao vậy?” – Tôi chợt cảm thấy nàng hôm nay hơi khác
“Không, em không sao, chẳng qua gọi là tức cảnh sinh tình thôi.” – Nàng đập vai tôi cười, an ủi sau khi thấy sự quan tâm của tôi dành cho nàng.
“Ừm.” – Tôi lại nhìn trời
Đang đuổi theo những suy nghĩ vẩn vơ, em chợt nói:
“Anh, sao băng kìa, ước đi không nó bay mất.” – Em chỉ tay lên trời nói, rồi sau đó nhắm mắt, chắp tay ước.
Tôi cười khổ, cũng chẳng ước ao gì, chỉ nhìn nàng. Dù quen nhau cũng hơn một năm, nhưng mỗi khi nhìn nàng, tôi cũng không kìm được tim mình đập rung lên từng hồi. Dáng người mảnh mai, đôi mắt u buồn, gò má cao, môi hồng khẽ bặm, đôi lúc nở nụ cười mỉm như có như không, cực kỳ mị hoặc.
“Gì nhìn người ta chăm chăm vậy?” – Em cúi đầu lí nhí, gò má hơi ửng đỏ.
Tôi im lặng, chỉ nghĩ rằng sau này thực sự tôi khó có thể có được cảm giác như này,với bất kì một ai. Rồi sau đó lại hít sau một hơi, suy nghĩ một chút rồi nhìn lên trời nói.
“Phụng Nhật Nguyệt minh, chiêu Thiên địa giám . . .”
“Ơ,anh, đừng . . .” – Dường như biết được tôi sắp nói gì, nàng giật mình đưa tay ngăn tôi lại
Nhưng tôi nhanh hơn, chỉ đưa 1 ngón tay lên miệng nàng, mỉm cười ý bảo rằng nàng đừng nói gì, rồi nhìn trời nói tiếp.
“Khiếu Sơn Hà làm chứng, kính Quỷ Thần làm bằng, năm tháng ý chí không hủy diệt, gian nan vất vả không xa rời.” – Rồi sau đó tôi nhìn thằng vào ánh mắt vẫn đang hoảng hốt của nàng, trầm giọng – “Đời này kiếp này, vĩnh viễn không thay lòng.”
Nàng đưa tay che miệng mình, đôi vai run run, nhìn tôi với ánh mắt như không thể nào tin tôi có thể nói ra lời này. Bởi nàng biết tôi tính cách có phần lông bông, nhưng cực kỳ trọng lời hứa và chữ tín, nói được là làm được. Lúc này đây tôi nói thế, cũng có nghĩ ngang với thề độc rồi. Bất giác,từng giọt nước mắt nàng lại rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe. Tôi đưa tay nhẹ gạt đi dòng lệ.
“Có gì đâu mà khóc, anh nói được làm được.”
“Nhưng, như này. . .” – Nàng vẫn chưa tìm được lời nào để nói ra tâm trạng lúc bấy giờ
“Em cũng hiểu anh mà, đúng không” – Tôi mỉm cười, ôm lấy người con gái đang run lên vì xúc động vào lòng.
“Tiểu ngốc tử, em yêu anh. . .” – Nàng cúi đầu lí nhí nói, như sợ tôi nghe được.
Tôi mỉm cười, siết chặt người con gái đó vào lòng, rồi bỗng cảm thấy
mọi thứ thật là yên bình . . .

"Hả, vào Sài Gòn học á ? Sắp làm hồ sơ nhập học rồi sao giờ mẹ mới nói" - Tôi la thất thanh bài hãi sau đó ngơ ngác nhìn mẹ khi nghe mẹ phán xanh rờn là mai thu xếp đồ rồi mẹ đưa vào Sài Gòn học cấp 3 ở trong đó.
"Vào đó học cho nó chắc chắn, chứ mày ở đây suốt ngày đàn đúm rồi phá làng phá xóm, sau này thì đổ thóc ra mà ăn à, chỉ biết lêu lổng suốt ngày chả biết suy nghĩ gì hết" – Mẹ tôi thở dài ca thán.
"Nhưng vào đó rồi học ở đâu, rồi ở với ai, rồi còn đi theo đó đủ thứ lằng nhằng, sao mẹ tự nhiên đùng cái nói vào đó học. Đi xa mấy ngàn kilomet chứ đâu phải như từ nhà mình xuống Hà Nội đâu."
"Vào đó ở với mẹ Hòa, mẹ Hòa xin ày vào học trường mẹ ấy đang làm rồi, con bé Thảo cũng học cùng trường mày, mọi thứ mẹ chuẩn bị hết rồi, giờ mày vào chỉ mua sách vở, quần áo đồng phục rồi đi học thôi."
"Ớ ớ, chuẩn bị hết rồi, mẹ tính từ bao giờ mà sao không nói gì với con thế, chuyện này quan trọng thế kia mà." – Tôi lại đần thối mặt ra.
"Hừ, nói với mày, mày xem từ lúc mày tốt nghiệp cấp 2 xong có khi nào ở nhà. Ngày nào cũng lêu lổng hết xóm nọ đến làng kia, mày đừng tưởng mày đi đâu làm gì mẹ không biết, tao còn chưa xử tội mày đàn đúm đánh nhau suốt từ đầu hè tới giờ đấy, rồi còn bi-a điện tử, với tình hình này đừng nói là 3 năm nữa thi Đại học, tao còn lo không biết mày tốt nghiệp được không đây." – Mẹ tôi sầm mặt lại nói
"Thì con vẫn học đều mà, có gì đâu, mẹ xem xét lại xem chứ giờ học xa xôi thế, với lạ nước lạ cái con làm sao học, rồi bạn bè con ở hết ngoài này, trong đó có quen ai đâu" – Tôi đưa ra đủ các lý do có thể xuất hiện trong đầu, chỉ với hi vọng mẹ tôi suy nghĩ lại dù chỉ là 1 chút.
Nhưng dường như mẹ tôi xem những gì tôi nói chỉ là phù du, mẹ tôi gạt phăng một cách không khoan nhượng.
"Trước lạ sau quen, mẹ đưa mày vào cũng để mong mày tách ra khỏi đám bạn mày, chứ ở ngoài này hư hết người" - Rồi như mẹ không đủ kiên nhẫn nghe tôi nói, mẹ ngắt lời thẳng thừng - “Quyết định thế đi, tối mai đi Tàu về Hà Nội rồi tối ngày kia mẹ đưa ra ga Tàu Hà Nội, mày đi vào đó rồi có gì vào đến nơi mẹ Hòa đón mày, mẹ thu xếp hết rồi.
Tôi vẫn đang ngơ ngác trước sự quả quyết và giải quyết vấn đề một cách nhanh – gọn – lẹ của mẹ tôi. Tôi vẫn ráng năn nỉ
"Mẹ . . . mẹ . . ."
Rồi chưa kịp để tôi mè nhèo thêm, mẹ phẩy phẩy tay như đuổi 1 con ruồi đang vo ve -“Thôi lên phòng đi ẹ xem phim, quyết định thế đi, mày nói cũng không được gì đâu.”
Tôi thở dài, biết dù thế nào cũng không thay đổi được ý kiến của mẹ. Ôm 1 bụng đầy biệt khuất lê lên tầng, mở cửa phòng rồi nằm ụp xuống gường gường.
“Cốp, Ai da." – Tôi choáng váng sau khi đầu bị đập trúng cái gì đó, lặt chăn lên thì tôi thấy cái đồng hồ báo thức ở dưới chăn, nhưng nó khác mọi hôm là cái mặt nhựa trong thì bị vỡ ra, có vài mảnh vỡ nhỏ vẫn còn ở đệm.
"Ta kháo." – Tôi lầu bầu than xui. Rồi cùng chả buồn dọn dẹp, cứ thế nằm xuống với tâm trạng trống rồi.
Tôi, một thằng con trai sinh ra và lớn lên tại thị trấn của một tỉnh vùng núi phía Bắc, cách Hà Nội khoảng 300km đường . . . ô tô =.=. Năm nay 15 tuổi, đang chuẩn bị vào học cấp 3 như bao bạn bè đồng lứa. Nhưng như “con nhà người ta” lúc này đang lo ôn lại kiến thức để sắp tới vào học không bị quá bỡ ngỡ, vì nghe đâu kiến thức cấp 3 nặng lắm. Nhưng tôi thì thuộc dạng cá biệt, vả lại đang mùa hè nên ngoài việc tụ tập bạn bè ra, thì tôi chả có gì làm, nói chính xác ra là đang trong quá trình ăn hại. Nói tụ tập cho sang chứ nói thẳng ra là kiếm trò quậy phá, mà tôi thuộc dạng nắm đầu cái đám này.
Khoảng thời gian hè là lúc mà tôi thường xuyên bị mắng nhất do người quen mách mẹ tôi mấy trò tôi nghịch, nào là leo vườn nhà người ta hái trộm, lúc chó chủ vườn ra đuổi thì còn cầm hòn đá to tổ chảng ném chó máu chảy đầm đìa, rồi thì chơi trốn tìm buổi tối còn leo hẳn lên tầng nhà người ta để trốn, bị túm được rồi nghi là ăn trộm nhảy vào (số là nhà tôi ở mặt tiền trên trục đường chính xuyên qua thị trấn, mà trước cửa nhà nào cũng có 2 cây xanh trồng trước cửa, mà cây nào non lắm thì cũng trồng 5 6 năm, còn lại toàn chục năm đổ lên, mà trồng toàn dạng cây dễ trèo như hoa sữa, nhãn, bàng, phượng . . . nên cứ thế mấy ông mãnh lại trèo lên rồi đu người nhảy sang ban công nhà người ta trốn, lâu lâu bị chủ nhà bất tử lên thì túm được), rồi nào là tụ tập trong quán hút thuốc (lúc đó mới lớp 9 mà hút thuốc thì được xem là tội tày trời, thiên địa bất dung rồi), sau đó thì lê la khắp các quán net, tiệm play station, rồi bida . . . (cơ mà khổ nỗi lúc đó mà lê la ở những chỗ này thì thường bị hàng xóm phán cho là mấy thằng ăn cắp ăn trộm mới có tiền vào đó @@) . . . Và có một số trò mà giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy hãi vì không hiểu sao mà lúc đó mình có gan, nhưng vào phần sau thì mình sẽ viết tiếp. Chung quy tóm lại là đám tụi tôi là lũ trời đánh thánh vật, mà tôi thì cầm đầu đám đó. Không chỉ nổi danh trong xóm mà hầu như toàn bộ thị trấn ai ai cũng biết đến tôi (nhiều lúc cũng tự hào =)) ), đến nỗi mà các bậc phụ huynh cấm con em mình không được chơi với tôi, nếu vi phạm thì bị cấm cửa. Nói thế là các bạn hình dung tôi của lúc đó huy hoàng cỡ nào rồi.
Ăn chơi lêu lổng là thế, nhưng học hành thì tôi đến giờ vẫn thắc mắc tại sao lúc đỏ điểm mình lại như vậy. Trường tôi ca học chính là buổi sáng, buổi chiều học chủ yếu để tăng thêm kiến thức các môn chính. Buổi sáng thì tôi đi học đẩy đủ, chuyên cần đều đều, nhưng đến chiều thì . . . cả tuần may mắn lắm tôi đi được 1 buổi, còn lại là ra net, không thì bida. Đến tối về thì sách quăng 1 bên, vở quăng 1 góc, truyện luôn luôn chiếm những chỗ tốt nhất trong phòng (lúc đó tôi mê truyện Tàu, đặc biệt là những truyện dày cộp toàn chữ là chữ, nên gom tiền mua đủ thứ nào là kiếm hiệp Kim Dung, Cổ Long, chán rồi lại xoay qua tu chân, tu tiên, rồi sau đó lại quay về đủ thứ truyện chém giết từa lưa, đi ngủ còn mơ nào là kim đan, tiên nhân, kiếm khách, giang hồ đủ thứ trên đời, đến giờ vẫn còn mê). Nói thằng ra bài vở thì hiếm lắm thì về nhà tôi mới lật ra, mà lật ra cũng chỉ liếc qua tầm 5 10 phút là gấp lại vứt qua một bên, nhưng thật sự thì tôi được cái khoản thông minh, đến nỗi các thầy cô đã từng dạy tôi còn khen, bù lại đó là lười cũng vô đối. Kiến thức thì học trên lớp, tôi không dám nắm chắc 100% nhưng 80% vẫn phải chắc chắn, nhưng về không ôn lại thì sớm muộn cũng quên, nhưng tôi cũng kệ, tôi đọc truyện thì thường có câu “Thuyền đến đầu thì cầu sẽ thẳng”, nên tôi cũng để tất cả thuận cho “Số mệnh an bài”.
Học láng tráng vậy chứ lúc sắp thi cử, kiểm tra cũng chả khả hơn là bao, cũng ôm truyện rồi nằm vật vờ, đến lúc thi thì liếc qua đề rồi làm những câu mình biết trước. Sau đó là ôm bút ngồi vẽ bậy đợi mấy thằng bạn làm xong rồi nó quăng cho. Vậy mà năm nào tôi cũng mém được học sinh giỏi, điểm trung bình lúc nào cũng 7.8, 7.9 mà chả bao giờ lên được 8 phẩy để ôm cái danh học sinh giỏi về cho hãnh diện với xóm làng.
À mà nói thêm ngoài khoản lười, tôi cũng có thêm điểm mạnh nữa là ẩu thì cũng vô đối. Làm bài xong không bao giờ tôi ngồi xem lại kết quả, hay dò lại từng bước làm mà toàn quăng bút nằm ngủ =.=. Nên nhiều khi cũng sai rất vớ vẩn, bây giờ thì cũng khắc phục được phần nào thôi chứ vẫn còn khá ẩu. Nên thành tích của tôi toàn là “mém học sinh giỏi”, dù chả học hành gì cho cam.
Nói đến bạn bè, thì tôi ngoài cái tính bá đạo, hay nói cách khác cực kỳ nóng tính, bảo thủ, cứng đầu . . . (người yêu tôi sau này nói tính của tôi là “gia trưởng” mà con trai Bắc hay có), mà giờ ngẫm lại tôi nghĩ lúc đó cũng thuộc dạng “đầu đường xó chợ”, la cà đánh lộn đánh lạo khắp thị trấn, nhưng bạn bè vẫn thích chơi. Từ những thằng quậy phá đến mấy thằng mọt sách, thằng nào tôi cũng chơi được tuốt, nên sau này khi tôi về quê chơi, chỉ cần nói 1 tiếng qua điện thoại: “Tao mới về, ày 10 hơi thở thì phải có mặt ở nhà tao, nếu không muốn đến thì cũng đừng đến nữa”, dù hạch sách vậy chứ nửa tiếng sau nhà lại đầy ắp người, dù cho trong số này có những đứa chả bao giờ nói chuyện với nhau. Mà trong số đó có 2 thằng bạn chí thân từ nhỏ, tính cũng tựa tựa tôi là vừa lười vừa ẩu, cũng bá đạo nhưng kém tôi chút, và cũng rất hiểu nhau (về sau có thêm 1 thằng nữa, và 6 năm sau khi 2 thằng này ra trường thì cũng vào Sài Gòn lăn lộn làm ăn nên 4 thằng cuối tuần nào cũng tụ tập bida, đá play station, không thì nhậu nhẹt đủ kiểu).
Để xem nào: học hành, tính cách, bạn bè rồi còn gì nhỉ, mà thôi để sau này nhớ ra thì kể tiếp. Trở lại với tâm trạng chán chường của tôi lúc này. À mà nói thêm về mẹ Hòa (người mà mẹ tôi nói vào Sài Gòn thì sống cùng đó) là bạn thân của mẹ tôi từ nhỏ luôn, nghe đâu chơi với nhau từ lúc 3 4 tuổi, rồi học chung cấp 1 2 3, đến Đại học cũng học chung, rồi thời chiến tranh cũng đi lánh nạn chung, tránh bom chung 1 hầm luôn. Nói chung là cực kỳ thân, sau này mẹ Hòa lập gia đình rồi theo chồng về Hà Nội làm ăn, 4 năm trước là năm 2002 thì cả gia đình chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Mẹ Hòa có 2 người con: Ông anh cả tên Minh thì hơn tôi 4 tuổi lúc này đang học Đại học Kinh tế quốc dân ở Hà Nội, đứa út thì tên Thảo, bằng tuổi tôi. Lúc gia đình mẹ Hòa vẫn ở Hà Nội thì hè nào con bé cũng về ở nhà tôi cả 2 tháng trời, vì dân Hà Nội suốt ngày ở nhà nên hè về nhà tôi con bé cứ gọi là sướng mê tơi, được tôi dắt đi chơi đủ thứ, lần đầu tiên tôi gặp nó thì vẫn còn “cậu cậu tớ tớ”, về sau nó phục tôi quá dứt khoát gọi tôi bằng anh.
.
Giờ thì chính thức trở lại câu chuyện, nằm vật vã cả tiếng đồng hồ mà chẳng nghĩ gì được, nhìn đồng hồ thấy 11h. Tôi ra lan can ngó xuống thì thấy nhà tắt đèn, đoán chừng mẹ tôi đi ngủ rồi. Nên cũng lê xuông cầm điện thoại lên gọi cho thằng bạn (vì nhà thằng bạn ngủ rất trễ).
Sau 2 lần đổ chuông, thì đầu dây bên kia cũng có người nhấc máy
"Alo!" – Giọng của mẹ thằng Châu Giang
"Alo cô Tâm ạ, cho cháu gặp Giang tí đi cô!"
"Ừ cháu đợi tí để cô gọi . . . Giang ơi thằng Hiếu gặp này." – Tiếng mẹ nó sang sảng trong điện thoại, sau đó là tiếng chân huỳnh huỵch chạy xuống cầu thang của thằng bạn tôi.
"Gì đấy, vừa về đây mà giờ gọi rồi?" – Tiếng nó lầu bầu trong điện thoại
"Tối cậu sang nhà tớ ngủ đi, có chuyện. . ." – Vì 2 thằng khá hiểu nhau nên tôi chỉ nói như thế là nó hiểu được rằng tôi đang có vấn đề.
"Ơ thế lúc nãy . . . ừm được rồi đợi tí tớ sang ngay." – Chắc nó định thắc mắc sao nãy đi chơi tôi không kể luôn mà giờ lại túm nó sang, nhưng nó lại thôi không hỏi.

"Cậu sang thì trèo cây lên nhé, mẹ tớ ngủ rồi nên giờ mở cửa không tiện."
"Ừ rồi ok, sang liền đấy." – Rồi nó cúp máy
Chả cần tôi đợi lâu, 10 phút sau tôi đã nghe tiếng xoạt xoạt là biết thằng Giang đang trèo cây lên. Đứng dậy ra ngoài cho thoáng, cũng là để kéo nó vào cho chắc (dù gì thì thằng nào cũng là thánh leo trèo, mà trèo cây lên tầng 1 thì cũng chỉ là muỗi). Nó nhảy vào, vừa nhìn thấy tôi thì nó co rụt cổ lại.
"Cái gì mà mới nãy thấy bình thường, sao giờ nhìn phờ phạc thế này rồi?" – Nó trợn mắt nhìn tôi, dường như không tin vào mắt mình khi thấy bộ dáng như thằng chết trôi của tôi.
"Mẹ tớ bảo tớ vào Sài Gòn học cấp 3, tối mai đi rồi." – Tôi rầu rĩ đáp
"Ớ cái quái gì thế?" - Nó chưng hửng
Tôi thở dài, sau đó lại tốn nước miếng kể lại đoạn mẹ tôi nói với tôi cho nó nghe. Kể xong thở dài tiếp lần nữa, rồi 2 đứa im lặng, không khí bắt đầu trầm xuống. Xung quanh chỉ còn nghe tiếng ve, dế kêu “réc réc” rồi những bóng dơi bay vụt qua kiếm ăn ban đêm. Tôi trở lại vào phòng lôi bao thuôc ra rồi ngồi bệt xuống sàn ban công, nó cũng thế, rồi 2 thằng bắt đầu châm thuốc hút, không khí vẫn âm trầm đáng sợ. Lúc này mà có người nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không tin đây là 2 ông nhóc mới chỉ lớp 9 lớp 10 mà sẽ tin là 2 người đàn ông đang có tâm sự nặng nề. Được một lúc lâu sau nó mới nói.
"Tớ chẳng biết phải nói gì với cậu, nhưng mọi việc thế này rồi thì cũng thua." - Nó mở lời trước
"Ừ, thì tớ biết vậy." – Tôi thở dài chán nản
Ngay lập tức nó lại cười toe toét - "Cũng hay, cậu vào đó học trước đi, sau này tới với Phong ghẻ vào đó đi làm, 3 thằng mình lại như trước.”
"Hả, thiếu gì chỗ mà phải vào tận đó lăn lộn" – Tôi giật nảy người sau khi nghe nó phán
"Tớ cũng chỉ nghĩ thế thôi, dù giờ mới chỉ lớp 10, nhưng vù cái là thi cử ập đến rồi lại học cao hơn, ra trường, kiếm chỗ làm. Nhìn thì 6 7 năm nghe như rất lâu, nhưng cũng rất nhanh. Tớ cũng muốn vào Nam sống nhưng không có điều kiện, sau này thì tốt rồi, hề hề." - Nó nói như ông cụ non.
"Ông ơi là ông, mẹ, mới có 15 tuổi mà ông làm như 25 tuổi không bằng." – Tôi cũng phì cười trước thái độ của nó.
"Tớ nói rồi, 25 tuổi cũng không là gì, sau này cậu sẽ thấy nó nhanh như nào, cậu nhớ cái lần đầu tiên tớ với cậu vừa gặp nhau là chửi nhau rồi đánh nhau không, đấy lúc đó mới 5 tuổi chả biết gì, mà giờ tớ ngồi hút thuốc rồi ngồi đây nghe cậu ca cẩm rồi." – Nó lắc đầu nói, tớ nói lại: “nhìn thì rất lâu, nhưng cũng rất nhanh.”
Tôi ngớ người chả nói được gì, và câu đó cũng là câu mà sau này tôi rất tâm đắc, lấy để làm động lực cho tôi làm ăn sau này. Rồi không khí lại im lặng, lâu lâu lại nghe tiếng xoẹt xoẹt của bật lửa lúc 2 thằng châm thuốc.
"Cậu không muốn đi ?"
"Ừ !"
"Vì cậu không muốn xa cái thị trấn này, không muốn xa bạn bè cũng những thứ có liên quan ở đây ?"
"Ừ !"
"Cậu cảm thấy không thích cuộc sống trong đó, ghét cái cách phải bắt đầu lại ở một nơi xa lạ ?"
"Ừ !"
"Cậu muốn ở lại đây, muốn như trước, vui chơi thả cửa, mà vào trong đó gần như chắc rằng cậu cũng không có được như thế ?"
"Ừ !" - Tôi thở dài, vì nó quá hiểu tôi nên nói như đi guốc trong bụng tôi vậy
"Cậu muốn mãi như này, không muốn thay đổi điều gì cả"
"Ừ . . . ơ "– Tôi giật mình.
"Đm!" – Nó vứt điếu thuốc chửi, rồi sau đó quay sang nắm lấy cổ áo tôi: “Cậu muốn sống một cách vô tội vạ như trước ah, cậu muốn là một thằng suốt ngày nghe người ta càm ràm ah, cậu muốn bố mẹ ai cũng bắt con họ không được chơi với cậu vì sợ cậu làm hư con người ta ah, rồi cứ thế lúc hết cấp 3 cậu định làm gì, cậu nhắm có thi được ở bất cứ đâu không nếu cậu cứ như thế, rồi tính xa hơn nếu không vào được trường nào thì cậu làm gì, đấy là tớ chỉ nói một cách đơn giản thôi đấy. Rồi nó đẩy tôi ra nói tiếp - “Tớ định nói với cậu cách đây mấy hôm rồi, nhưng toàn quên, giờ nhớ ra tớ mới nói, thêm nữa, nếu cậu vẫn muốn nói như những gì cậu đang nghĩ trong đầu. . .” - Nó nhìn thẳng vào mắt tôi nói - “Thì cũng đừng nói nữa, thằng thất bại.”
Tôi há hốc mồm rồi quay đi vì không dám nhìn thẳng vào nó, chơi với nhau chục năm trời, dù cũng chửi nhau, đánh nhau, giận nhau, xích mích đủ chuyện, nhưng chưa bao giờ nó nói với tôi như thế. 3 từ “thằng thất bại” cứ loanh quanh làm tôi choáng váng, nhưng cũng không phản bác được gì. Vì nó nói quá đúng. Ừ tôi muốn ở lại để tiếp tục như trước, chẳng cần biết sau này như nào, miễn vui là được. Nhưng giờ nghe nó nói tôi mới giật mình lại, thở dài. Nó cũng thở dài, rồi 2 thằng lại hút thuốc.
“Đến thằng Phong mà nó còn nghĩ ra được, nhưng nó không dám nói với cậu vì sợ cậu tự ái. Nhưng giờ nó mà ngồi đây thì nó cũng chả khác gì tớ đâu, nhưng thay vì túm cổ áo, chắc nó đấm cậu vài đấm rồi đấy. Chính xác cậu thông minh hơn bọn tớ, nhưng có những cái người ngoài nhìn vào mới biết còn cậu cũng mãi chẳng thể nào hiểu được.”. Thằng Giang nhìn tôi cười khẩy.
"Ừ tớ hiểu . . ." – Tôi gật đầu thầm nghĩ lại những lời nó nói, chán nản lắc đầu.
“Thôi tớ đi ngủ, mới đây mà 1h rồi, cậu muốn nghĩ thì ngồi đấy mà nghĩ, sáng mai có gì tớ gọi dậy sớm rồi đi đá bóng”. – Nó đứng dậy đi vào phòng
"Ừ thôi đi ngủ luôn, ngồi đây cũng chả làm gì." – Tôi đứng dậy dọn sạch sẽ cái ban công, không mai mẹ tôi lại thấy tàn thuốc khắp nơi thì lại ốm đòn.
Tờ mờ sáng, 2 thằng dậy chia nhau ra đi gọi nhân lực, tôi phụ trách xóm dưới, thằng Giang chạy quanh xóm trên kêu gào (Tôi chả biết cái cụm từ xóm dưới – xóm trên ở đâu ra, chỉ biết là từ cái cầu trắng nhỏ đến doanh trại quân đội tầm khoảng 500m, chia làm 2 thôn – Nậm Huỳnh 3 và Na Quang 2, cũng chả biết sao lại lấy tên khác như vậy, nhưng thôn Nậm Huỳnh 3 là thôn nhà tôi với nhà đang ở, còn Na Quang 2 là thôn nhà thằng Giang, mà thôn chỗ nhà tôi gần doanh trại nên gọi là xóm dưới, thôn nhà thằng Giang thì là xóm trên, nhiều khi cũng quên mất cái thôn mình tên gì, mà cứ xóm dưới xóm trên kêu gào tới bến).
Được tầm 15 phút thì gom đủ 12 thằng. Nếu tính trẻ con 2 xóm thì hơn 20 đứa, nhưng có đứa không đá bóng hoặc không dậy sớm được nên chỉ gom 12 thằng, chia đội 6 – 6 đá cho vui. Cả đám cười nói rồi đi ra sân bóng (gọi là sân bóng vì kích thước nó tương đương với sân bóng thi đấu chính thức luôn, trước đây vị trí toàn là ruộng, về sau quy hoạch lại làm năm tổ chức các sự kiện thể thao của huyện hoặc là hội trại gì đó, ôm sát sân bóng là đường chạy được lấp đầy bằng xỉ than tổ ong, còn xung quanh nữa thì toàn là đất rồi cỏ dại, cách sân bóng khoảng vài chục mét là hàng rào ngăn cách, dưới hàng rào là con suối nhỏ chảy ra sông Chảy. Tuy gọi là sân bóng như khu vực giữa sân toàn là đất và chẳng có nối cọng cỏ nào vì mấy ông tướng cấp 3 ngày nào cũng quần nát khu vực đó, lại không phải sân chuyên nghiệp nên không ai chăm sóc, nhưng mà cũng không ai để ý, có chỗ đá là được).
Sau khi kiếm 4 cái cọc tre khoảng 50 cm cắm xuống làm 2 bên gôn, sau đó là chia đội, rồi mỗi đội là bàn xem ai đá vị trí nào, rồi lại cãi nhau ỏm tỏi cả lên, cuối cùng thì cũng đá. Thằng Giang muốn tôi trước khi đi thì có thêm những kỷ niệm về đám bạn này nên nó dứt khoát ở đội tôi (dù bình thường chia xóm trên đấu xóm dưới rõ ràng). 2 thằng tôi nắm chắc khu vực giữa sân là tiền vệ trung tâm. Có bóng là 2 thằng bật tường qua lại rồi đẩy lên cho hàng trên, nó tham gia tấn công, tôi lùi về phòng ngự. Do 2 thằng phối hợp khá ăn ý với lại hiểu nhau nên bên đối phương hiếm khi nào dẫn bóng được quá nửa sân bên tôi, làm cho thủ môn bên tôi hết đứng rồi ngồi, ngồi chán rồi nằm, nằm chán rồi lại chửi ầm lên, bảo sao đá gắt thế, nó ngồi ngó không gì làm, rồi lại nhảy loi choi thiếu chừng muốn lao lên để cướp bóng từ. . . cầu thủ đội mình.
Hò hét đá từ 5h sáng đến gần 6 rưỡi cả đám mới xách bóng đi về. Cơ mà chưa về luôn, người toàn mồ hôi này về thì mới sáng sớm không khéo lại ăn chửi, cả đám lại hè nhau ra sông nhảy ùm ùm. 2 bên bờ sông Chảy, bãi mà tụi tôi hay tắm, có 1 bờ là bãi sỏi, bờ đối diện là quả đồi nhỏ, trên đồi là vườn nhãn nhà thằng Hoàng trong sóm. Sông cũng khá rộng nên cả đám cứ leo lên trên vườn rồi nhảy ùm ùm xuống, hứng lên thì lộn đủ các kiểu trên không rồi cắm xuống nước như vận động viên thứ thiệt. Cùng vào đó là tiếng la hét om sòm của đứa bị tụt quần, đứa thì nhảy không cẩn thận hố đà nên thay vì cắm người xuống, thì lại chơi nguyên cái lưng hoặc ngực xuống nước, la oai oái nhìn cả người đỏ hây như mới chui từ Hỏa Diệm Sơn ra. Đứa thì bơi đi kiếm mấy cái hốc nước mà thò thay vào xem có con cua nào không, đứa thì mon men trong vườn hái mấy quả nhãn còn sót lại sau mùa nhãn mới thu hoạch.
"Anh Giang lên đây nhanh !" – Tiếng thằng Bình cùng xóm thằng Giang kêu ỏm tỏi ở trên vườn
"Cái gì ế ?" - tôi đang bơi ngửa thì ngóc đầu dậy hỏi, nhìn qua thì thằng Giang lặn đâu mất tích.
"Vườn kế bên là của lão què phải không ?" – Thằng Bình hỏi vọng xuống

"Ờ, mà làm sao, vườn bên đó có con chó nâu ác lắm, mày qua mà hiến máu"
"Lên đây nhanh, mẹ nó có cây hồng quả chín đầy kìa, nhìn ngon lắm ."
"Hả ?" - Nghe đến hồng thì tôi giật mình, làm mất thăng bằng rồi chỉm nghỉm xuống nước, kết quả là uống 1 ngụm nước, sặc sụa ho ná thở
"Cây hồng đó tao địa từ tuần trước rồi, nhưng hôm giờ tao không ra vườn nên quên mất" – Thằng Hoàng chêm vào
"Lên nhanh còn đợi gì nữa" – Thằng Giang ngóc đầu lên nghe thấy hồng là sáng mất
"Rồi, tới luôn" – Tôi hùa theo
Cả đám lục tục leo lên, áo cũng vứt đó chẳng thèm mặc, dự là tí sẽ nhảy lại xuống sông nên có mặc cũng không làm gì.
Tôi nhìn cây hồng vườn kế bên mà nuối nước miếng, rồi nhìn xung quanh hàng rào nhăn mặt - “Nhà mày chơi ác tao hả Hoàng, hàng rào toàn râm bụt thế này chui thế quái nào được, gai nó đâm cho bỏ mẹ.”
"Mày ngu quá, theo tao, có đường chui." – Nó khoát tay trả lời
Cả đám lếch thếch theo nó, quả nhiên có một lỗ hổng, nếu không tự tay vén những cành cây ngụy trang thì có thánh mới biết. Thằng Hoàng cười hề hề - “Gì chứ vườn nhà anh anh phải thiết kế chứ.”
"Nhanh đi mấy anh, đói qúa." – Thằng Bình nuốt nước miếng
Thằng Giang đạp qua 1 đạp làm thằng Bình ngã chúi lủi vào bụi cỏ, trước cái nhìn ai oán của thằng bé, nó hất hàm: “Mày đói thì về nhà mà ăn cơm, đói mà ăn hồng, mày bị ngu à, tí đau bụng thì cấm kêu.”
Thằng Bình cười hề hề, dường như chẳng quan tâm gì cái đạp vừa nãy - “Có ăn là tốt rồi, bụng em tốt lắm không sao đâu.”
“Thằng Hoàng chủ nhà chui qua thám thính đi” – Thằng Minh trong xóm tôi nói
“Tao chủ nhà, mở đường cho chúng mày, chưa được gì lại còn phải qua thám thính, mày ăn cái gì khôn thế.” – Thằng Hoàng sừng sộ lên
“Cùng lắm là chui qua trước thôi có gì mà dành, để tao” – Thằng Phúc khoát tay rồi long hành hổ bộ đi đến trước lỗ hổng, rồi sau đó chui qua. Cả đám đang đợi báo cáo xem có chó không thì nghe tiếng nó kêu - “Chết mẹ.”
“Cái gì đấy?” – Cả đám giật mình hỏi, sợ là có biến
“Qua nhanh, có nguyên bụi mâm xôi to tổ chảng này, nhà ông què trồng làm hàng rào đấy, nậm gai ăn được luôn, cành vừa đủ ăn rồi.” – Tiếng thằng Phúc vừa dứt thì đã nghe thấy tiếng nó chóp chép miệng
“Hả, qua nhanh.” – Cả đám lại chen nhau qua, sợ qua sau mất phần. Rút cục chen chúc 2 3 thằng chui 1 lúc, do vừa cởi trần tắm sông nên gai râm bụt của nhà thằng Hoàng, rồi gai mâm xôi bên vườn nhà ông què đâm cho la oai oái.
“Một lũ đần.” – Thằng Giang lắc đầu ngán ngẩm
“Hên là bưởi với chanh không làm hàng rào được, chứ không thì hay to rồi.” – Tôi ngoác miệng cười
Đợi cả đám chui qua hết, tôi với thằng Giang mới chui qua, do là anh đại của 2 xóm nên cũng nhường nhịn đàn em, chứ không mang tiếng cũng mệt, hề hề.
Chui qua thì thấy nguyên đám đứng lố nhố sát hàng rào hái mâm xôi, có 2 3 thằng vừa hái đầy 1 nằm tay, đang đứng bỏ vào miệng chóp chép, mắt thì nhìn hau háu lên cây hồng.
“Ta kháo, cây này lắm quả thế.” – Tôi trố mắt nhìn cây hồng, khi đứng dưới gốc cây nhìn lên mới thấy được sự hùng vĩ của nó.
“Lên.” – Thằng Giang khoát tay sau đó tót lên trên cây
“Tao, thằng Giang, thằng Hoàng trèo hái hồng, đám còn lại cấm lên, thằng nào cãi bố dập cho bỏ bu, thằng Phúc ăn nhiều thế, mày với Bình bột qua bên cây nhãn bên kia trèo lên canh chừng xem chó với ông què có sang không, nếu có thì báo gấp” – Tôi chỉ đạo phân công công việc
“Ớ em thế này trèo cây nhãn, nhỡ gẫy cành thì sao?” – Thằng Bình bột phản pháo.
“Yên tâm, gẫy mày chịu, không sao đâu.” – Tôi đá nó bảo nó sang kia nhanh
“Ớ ớ . . .” Thằng Bình đang ú ớ thì tôi chặn họng - “Một là mày sang bên kia canh gác, lúc sau có hồng ăn, còn nếu không muốn đi thì cũng đừng đi nữa”. Tôi đanh mặt hù
“Rồi lỡ có biến em sao chạy kịp.” – Thằng Bình tiu nghỉu cụp đầu
“Mày ngu thế, mẹ cây nhãn có mấy cành sát bờ sông, mày canh chỗ nào dễ rồi nhảy xuống sông là xong, mày trên trời mới xuống ah.” – Tôi đá nó thêm 1 cước
“Rồi rồi ok, hề hề tưởng gì.” – Nói xong nó chạy le te lại cây nhãn
“Còn mấy đứa tụi mày ở đây, bọn tao quẳng hồng xuống, hứng cẩn thận, tí tao so sánh với số quả mà bọn tao hái so với chỗ chúng mày không khớp, hoặc hồng bị dập thì đừng trách anh em chơi ác” – Tôi nhìn mấy thằng bạn đang hau háu nhìn lên cây hồng thèm thuồng.
“Rồi nhanh lên rồi lượn, nay mày lề mề thế, mấy thằng kia sắp hái được rồi.” – Thằng Phúc khoát tay nói.
Thế rồi tôi cũng tót lên trên cây, sau vài quả đu người qua cành cực kỳ lão luyện, mấy thằng bên dưới cũng chậc chậc khen. Tôi cũng chọn được cành có nhiều quả để hái.
Nếu sự việc như này thì quá bình thường, và cái nghề hái trộm quả của đám trẻ con miền quê chúng tôi cũng sẽ không hấp dẫn bởi tính phiêu lưu của nó như vậy. Sau khi yên vị, hái được khoảng 5 6 quả vứt xuống, bên dưới thì tụi nó lấy áo ra hứng. Tôi đang nhìn quanh quẩn xem còn gì hấp dẫn không. Thì ánh mắt co rụt lại khi thấy 2 con chó đang lảng vảng đầu cổng, theo đó là cánh cổng vườn đang từ từ mở ra.