Đuôi Mây và Bão Cát khiêng xác Mặt Vện trở về trại, nhưng không có thời gian cho nghi lễ khóc thương. Rõ ràng, bà ra ngoài đi săn một mình rất sớm, và những mèo khác chỉ nhận ra điều đó khi mãi vẫn chưa thấy bà trở về. Việc chôn cất bà diễn ra thật chóng vánh, do Đuôi Mây và hai con của bà là chân Dương Xỉ và chân Tần Bì đảm nhiệm, trong khi Tim Lửa triệu hồi tất cả bộ tộc lại.
Chúng quay lại khi Tim Lửa đứng ở chân Bục Đá chờ những mèo khác tụ lại. Đuôi Mây bức bối đi xà quần tới lui, đuôi nó quất đen đét, điên máu.
"Ta sẽ xé xác Sao Cọp ra!" Nó thề. "Ta sẽ rải xác hắn từ đây tới Dãy Núi. Hắn là của cháu, Tim Lửa, cậu đừng quên điều đó."
"Và tôi không quên là cậu nằm dưới những mệnh lệnh của tôi," Tim Lửa bảo nó. "Ngay bây giờ chúng ta phải đối phó với bầy chó. Chúng ta sẽ tính sổ Sao Cọp sau."
Cùng lúc những cơn sốc và hoảng hồn còn lại trong bộ tộc xúm xít quanh Tim Lửa, Da Xỉ Than ló ra khỏi hang của Sao Xanh và lẹ làng khập khiễng lao tới chỗ anh.
"Sao Xanh đang ngủ," cô meo. "Tốt hơn không nên cho bà biết trongkhi chúng ta bàn tính kế hoạch, thầy nghĩ sao?"
Tim Lửa gật đầu, tự hỏi tộc trưởng của mình sẽ phản ứng thế nào khi bà hay tin rằng tất cả nỗi lo sợ của bà về Sao Cọp đều đúng. Phải chăng sự nhận biết đó đã khiến tâm trí bà phát điên lên một lần và mãi mãi? Cố dẹp bỏ nỗi sợ của mình qua một bên, Tim Lửa quay qua nói với bộ tộc. "Hỡi các mèo bộ tộc Sấm," anh bắt đầu. "Sáng nay chúng tôi phát hiện có một bầy chó trên lãnh địa của chúng ta, sống ở trong những cái hang ở Bãi Đá Hang Rắn."
Tiếng lầm rầm cất lên trong bầy mèo tụ họp, cùng với vài tiếng ngao căm phẫn. Tim Lửa đoán họ hầu như không tin anh, nhưng còn có một tin tệ hơn nữa. Anh không thể không nhìn chăm chăm vào Vằn Đen, nhưng vẻ mặt của ông chiến binh đen này không biểu lộ gì hết, khiến Tim Lửa hoang mang không biết ông ta đã biết được bao nhiêu.
"Sao Cọp bấy lâu nay đã cho bầy chó này ăn," anh tiếp, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh. "Và hắn đã rải một con đường bằng thỏ chết để dẫn chúng đến đúng trại của chúng ta." Anh nghiêng đầu về phía ngoài trại nơi Mặt Vện được chôn cất.
Anh buộc phải phất đuôi ra hiệu cho họ im lặng khi một tràng tiếng ngao đồng loạt rú lên. Anh không khỏi lưu ý Hoa Vàng ngồi gục đầu xuống trong khi lắng nghe những việc Sao Cọp đã làm, và anh cũng nhìn săm soi hai lính nhỏ mới nhất. Chân Hung đang ngó anh trợn trạo với vẻ mặt kinh hãi, nhưng mặt của chân Mâm Xôi bị che khuất. Tim Lửa tự hỏi liệu nó có sốc tương tự hay không, hay một phần trong nó lại thán phục cha nó đã dám thực hiện một kế hoạch táo tợn như vậy.
Khi xoay xở để tiếng mình được nghe trở lại, Tim Lửa tiếp tục. "Chúng tôi đã cố xóa dấu vết, nhưng đám thỏ đã nằm đó suốt đêm, và bầy chó sẽ lần theo cái mùi mà chúng còn vương lại. Chúng ta phải sơ tán mau – mèo già, mèo con và tất cả mọi mèo. Nếu chó có xông vào trại của chúng ta, tuyệt đối không được để cho chúng thấy chúng ta."
Lại thêm những âm thanh hoảng loạn nữa, lần này là tiếng lầm bầm lo lắng của Đuôi Đốm Xám, một bà mèo già một thời từng là chị mèo tuyệt đẹp, nổi trội lên. "Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Tới gò đá Thái Dương," Tim Lửa đáp. "Khi chúng ta tới đó, hãy leo lên cành cây cao nhất có thể tìm thấy. Nếu bầy chó đuổi theo chúng ta, chúng sẽ tưởng chúng bị mất dấu ở những tảng đá thì sẽ thôi không săn lùng chúng ta nữa."
Thật nhẹ người, bộ tộc đã yên lặng hơn bởi vì anh ra cho họ những mệnh lệnh rõ ràng, mặc dù họ vẫn nằm thụp xuống tiếc thương cho Mặt Vện. Các con của bà – các lính nhỏ chân Dương Xỉ và chân Tần Bì, đang rúc vào nhau, vẻ thất thần hiện trên gương mặt chúng. Tim Lửa thầm tạ ơn bộ tộc Sao về tiết trời hôm đó, dù lạnh và u ám nhưng khô ráo, và không có mèo bị bệnh hay mèo con quá nhỏ phải thực hiện cuộc di dời.
"Thế còn bầy chó thì sao?" Da Bụi hỏi. "Chúng ta sẽ làm gì với chúng?"
Tim Lửa ngập ngừng. Anh biết bầy chó rất hung hăng và mạnh mẽ, các chiến binh không thể tấn công trực diện với chúng được. sao Cọp không bao giờ dẫn chúng đến trại nếu hắn không chắc chắn điều đó. Xin bộ tộc Sao giúp con, anh thầm khấn. Như thể những tổ tiên chiến binh của anh nghe thấu lời anh, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. "Ra rồi!" Anh thì thào. "Chúng ta sẽ cướp dấu vết," khi những mèo ở gần nghe được trố mắt nhìn anh, anh lặp lại to hơn. "Chúng ta sẽ cướp dấu vết!"
"Ý anh là sao?" Bão Cát hỏi, đôi mắt xanh lá cây của cô mở lớn.
"Như tôi đã nói. Sao Cọp muốn dẫn bầy chó thẳng đến trại chúng ta. Tốt, chúng ta sẽ để hắn làm điều đó. Và khi chúng tới, chúng ta sẽ chờ... và đưa chúng tới thác nước."
Cách điểm Bốn Cây không xa, ở phía ngoài lãnh địa bộ tộc Sấm, có một khúc sông sủi bọt, vỗ ầm ào qua giữa hai bên bờ đá dốc đứng. Dòng thủy triều chảy xiết và mạnh ghê hồn, lại thêm những mỏm đá sắc nhọn nhô lên khỏi mặt nước. Nếu mèo có thể chết đuối ở đó thì tại sao chó lại không?
"Phải, chúng ta sẽ dụ cho bầy chó lao xuống sông," Tim Lửa tiếp, kế hoạch chi tiết đang hình thành trong trí anh trong khi anh nói. "Tôi cần những chiến binh có khả năng chạy nhanh," mắt anh quét xung quanh, "Vằn Xám, Bão Cát, Lông Chuột và Đuôi Dài. Da Bụi nữa. Và tôi. Vậy là đủ. Những mèo còn lại tập hợp bên cạnh cổng trại, sẵn sàng di chuyển."
Khi những mèo không được xướng tên làm theo mệnh lệnh, Tim Lửa thấy chân Dương Xỉ và chân Tần Bì xô đẩy để chen lên đầu hàng mèo.
"Tim Lửa, chúng cháu muốn giúp sức." Chân Dương Xỉ nài nỉ, dán cặp mắt đau thương, hoảng hốt vào Tim Lửa.
"Tôi đã nói là những chiến binh." Tim Lửa nhẹ nhàng nhắc cô bé.
"Nhưng Mặt Vện là mẹ của tụi cháu," chân Tần Bì phản đối. "Làm ơn đi, Tim Lửa. Chúng cháu muốn làm gì đó để trả thù cho mẹ."
"Được, hãy mang chúng theo," Bão Trắng xen vào, giọng ông vững chãi. "Mối căm dữ sẽ khiến chúng không hề biết sợ."
Tim Lửa ngần ngừ, sau đó thấy vẻ cương quyết trong mắt ông chiến binh trắng, liền gật đầu. "Được."
"Còn tôi thì sao?" Đuôi Mây chất vấn, đuôi nó lại bắt đầu quất tới tấp.
"Nghe này, Đuôi Mây," Tim Lửa meo. "Tôi không thể đem hết những chiến binh giỏi của mình ra để nhử bầy chó đó được. Một vài trong số các bạn phải chăm lo cho những mèo còn lại của bộ tộc," Đuôi Mây há miệng ra toan cãi, nhưng Tim Lửa nói tiếp thật mau. "Tôi sẽ không giao cho cậu một công việc dễ dàng đâu. Nếu chúng tôi thua, thì cậu sẽ thấy mình phải chiến đấu với bầy chó – mà có lẽ cả bộ tộc Bóng Tối nữa. Hãy nghĩ coi, Đuôi Mây," anh thúc ép khi cậu chiến binh vẫn có vẻ chưa tâm phục. "Điều nào tốt hơn: Trả thù Sao Cọp hay là làm cho kế hoạch của hắn bị phá sản và bộ tộc Sấm vẫn tồn tại?"
Đuôi Mây im lặng một lát, mặt nó xoắn lại tức giận và đau khổ và Mặt Vện.
"Đừng quên Mất Mặt," Tim Lửa khẽ meo. "Lúc này cô ấy cần có cậu hơn bao giờ hết."
Cậu chiến binh trẻ thẳng người lên khi nghe nhắc tới cô bạn bị thương của mình và liếc qua trảng trống, thấy cô lập chập đi về phía cổng trại, được Đuôi Chấm và những mèo già khác dẫn đi. Con mắt còn lại của cô trợn trừng và be sườn nhấp nhô vì hoảng sợ.
"Thôi được, Tim Lửa," Đuôi Mây thình lình quả quyết. "Tôi sẽ đi đường tôi."
"Cảm ơn," Tim Lửa gọi với theo khi cậu ta băng qua trảng trống tới bên cạnh Mất Mặt. "Cậu tin cháu, Đuôi Mây."
Khi nhìn bầy mèo đang tập hợp lại, một sự chuyển động hơi tách biệt khỏi họ đập vào mắt anh. Vằn Đen đang lén qua một lỗ hổng bên hàng rào gai, chậm chạp theo sau là chân Mâm Xôi và chân Hung.
Tim Lửa lao bắn theo họ và cố đuổi kịp họ khi họ vừa chui qua bụi gai. "Vằn Đen!" Anh quát. "Ông định đi đâu đấy?"
Ông chiến binh đen quay lại. Một thoáng hoảng sợ trong mắt ông ta, mặc dù ông ta ngang ngạnh nhìn Tim Lửa. "Tôi không nghĩ gò đá Thái Dương an toàn," ông ta meo. "Tôi sẽ đem hai đứa trẻ này tới một nơi tốt hơn. Chúng..."
"Nơi tốt hơn?" Tim Lửa chỉ trích hắn. "Nếu anh biết một nơi tốt hơn thì tại sao anh không chia sẻ với cả bộ tộc? Trừ phi anh cố ý mang chúng đến chỗ Sao cọp?" Cơn thịnh nộ bất chợt nổi lên khiến anh chỉ muốn lao xổ vào cào Vằn Đen, nhưng anh ráng kìm mình phải điềm tĩnh. "Dĩ nhiên, tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối không muốn đám con mình bị bầy chó ăn mất," anh vỡ lẽ và nói to lên. "Ông định đưa chúng đi trước khi bầy chó tấn công vào đây thì phải. Tôi nghi ngờ ông đã sắp đặt tất cả việc này tại cuộc Tụ Họp vừa qua!"
Vằn Đen không đáp. Vẻ mặt ông ta tối sầm lại, và ông ta không nhìn vào mắt Tim Lửa.
"Vằn Đen, ông khiến tôi kinh tởm," Tim Lửa rít lên. "Ông đã biết Sao Cọp chủ địn đưa bầy chó đến đây tấn công chúng ta... và ông không hé răng với bất cứ mèo nào! Ông không có lòng trung thành với bộ tộc của ông sao?"
"Tôi không biết!" Vằn Đen kháng cự, đầu ông ta ngóc cao lên. "Sao Cọp bảo tôi mang bọn trẻ đến cho ông ta, nhưng không bao giờ nói cho tôi biết lý do tại sao. Tôi không bao giờ biết về bầy chó. Tôi xin thề trước bộ tộc Sao!"
Tim Lửa tự hỏi liệu lời thề tới bộ tộc Sao đáng giá như thế nào trong miệng của ông chiến binh phản bội này. Anh quay qua nhìn hai tên lính nhỏ, chúng đang nhìn trao tráo vào anh, mắt chúng mở lớn, hãi hùng. "Vằn Đen nói gì với các trò?"
"Kh-không gì hết, thưa Tim Lửa." Chân Hung ấp úng.
"Chỉ bảo đi với ông ấy," thằng em thêm vào. "Ông ấy bảo ông ấy biết một nơi trốn rất tốt."
"Và trò nghe lời ông ta?" Giọng Tim Lửa rỉa rói. "Bây giờ ông ta là tộc trưởng bộ tộc à? Hay mèo nào đó tự cho mình là mèo bảo trợ của trò mà trò không nhận ra? Hãy theo ta, tất cả hai trò."
Khi ra tới chỗ những mèo khác, anh triệu tập Lông Diều Hâu bằng một cái quẹt đuôi. "Lông Diều Hâu," anh meo. "Tôi giao cho anh chịu trách nhiệm hai lính nhỏ này. Đừng rời mắt khỏi chúng, cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa. Và nếu Vằn Đen rỉ tai chúng cái gì thì tôi muốn biết về cái đó."
"Vâng, thưa Tim Lửa." Lông Diều Hâu meo, lộ vẻ hoang mang. Hích hai lính nhỏ, anh lùa chúng đi vào giữa những mèo khác.
Trông thấy Bão Trắng đi lại gần, Tim Lửa bước tới đón ông và hất đầu vào Vằn Đen. "Để mắt tới tên đó," anh ra lệnh. "Tôi không tin một cọng lông trên da hắn."
Sau đó anh nói với những chiến binh được chọn đi nhử bầy chó. "Nếu hôm nay các bạn chưa ăn, tôi đề nghị các bạn hãy ăn ngay bây giờ đi," anh meo. "Các bạn sẽ cần vận hết sức mạnh của mình. Chúng ta sẽ đi ngay, nhưng trước hết tôi phải nói chuyện với Sao Xanh đã."
Khi Tim Lửa quay về phía hang của Sao Xanh, anh nhận ra Da Xỉ Than đang ở bên cạnh mình. "Thầy có cần em đi cùng với thầy không ạ?"
Tim Lửa lắc đầu. "Khồng cần. Hãy đi giúp những mèo khác chuẩn bị di dời. Hãy làm điều cô có thể để trấn an họ."
"Đừng lo, Tim Lửa," cô mèo lang y bảo đảm với anh. "Em sẽ mang theo một số dược thảo cần kíp để phòng khi cần đến."
"Hay đấy," Tim Lửa meo. "Bảo chân Gai giúp cô. Cô có thể lên đường ngay khi Sao Xanh sẵn sàng đi cùng cô."
Anh nhìn vào hang của Sao Xanh, tộc trưởng đã thức giấc và đang chải lông. "Tim Lửa hả? Gì đó?"
Tim Lửa bước vào hang và nghiêng đầu. "Thưa Sao Xanh, chúng tôi đã khám phá ra con quỷ trong rừng," anh thận trọng bắt đầu. "Chúng tôi đã biết 'bầy' có nghĩa là gì."
Sao Xanh ngồi thẳng lên và nhìn Tim Lửa với đôi mắt xanh không chớp, trong khi anh báo cáo với bà những gì anh và đội do thám đã thấy hồi sáng. Trong lúc anh kể, mắt bà đờ ra kinh hoàng, và nỗi sợ của Tim Lửa lại ùa về, e rằng khám phá này sẽ khiến bà phát điên lên mất.
"Vậy là Mặt Vện chết rồi," bà lầm bầm khi Tim Lửa dứt lời. Rồi bà thêm một cách cay đắng. "Chẳng bao lâu nữa những mèo còn lại trong bộ tộc sẽ theo cô ấy. Bộ tộc Sao phái Sao Cọp xuống để trừng phạt chúng ta. Giờ họ sẽ không giúp chúng ta đâu."
"Có lẽ không, thưa Sao Xanh, nhưng chúng ta sẽ không đầu hàng," Tim Lửa quả quyết, cố đừng tỏ ra hoảng sợ. "Bà phải dẫn dắt bộ tộc tới gò đá Thái Dương."
Tai của Sao Xanh dạt ra sau. "Việc đó phỏng ích gì? Chúng ta không thể sống ở gò đá Thái Dương, và ngay cả ở đó bầy chó cũng sẽ lùng ra chúng ta."
"Nếu kế hoạch của tôi có hiệu quả, thì bà sẽ không phải ở đó lâu. Thế này," Tim Lửa trình bày với bà kế hoạch dụ bầy chó chạy qua rừng và lừa chúng xuống rãnh sông của mình.
Ánh mắt tộc trưởng lộ vẻ hoài nghi, dán đăm đăm vào cái gì đó mà Tim Lửa không thấy. "Vậy anh muốn ta tới gò đá Thái Dương như một mèo già." Bà meo.
Tim Lửa bối rối. Bảo Sao Xanh phải làm gì còn khó hơn ra lệnh cho Đuôi Mây. "Như một tộc trưởng," anh khẳng định. "Không có bà ở đó, bộ tộc sẽ hoảng hốt và chạy tán loạn. Họ cần bà kéo họ xích lại gần nhau. Ngoài ra," anh thêm. "Đừng quên đây là mạng cuối cùng của bà. Nếu bà mất, thử hỏi bộ tộc sẽ làm gì khi không có bà?"
Sao Xanh lần chần. "Được."
"Thế thì chúng ta nên đi ngay đi."
Sao Xanh gật đầu và đi ra khỏi hang. Cốt lõi của bộ tộc – tất cả những mèo mà Tim Lửa không chọn đi với mình – đã tụ tập cả ở lối vào trại. Khi Sao Xanh tới hòa nhập vào với họ, Tim Lửa quật đuôi gọi Bão Trắng. "Hãy ở bên cạnh bà," anh meo khẽ. "Hãy chăm sóc bà."
Bão Trắng nghiêng đầu. "Anh có thể tin tôi, Tim Lửa." Ánh mắt ông trao đổi với Tim Lửa cho thấy ông hiểu rõ tâm trí của Sao Xanh mong manh đến thế nào. Ông bước tới sóng vai với Sao Xanh và dẫn bà ra khỏi trại.
Nhìn theo ông chiến binh trắng, già nhưng kiên cường, bên cạnh bà, Tim Lửa lại chạnh lòng thấy bà hom hem biết chừng nào. Nhưng sự hiện diện của bà trong số họ làm an lòng những mèo khác, nhất là những mèo già.
Khi những mèo cuối cùng của bộ tộc lên tới khe núi, Tim Lửa quay lại những chiến binh còn lại, đang dùn mình bên những thân tầm ma cháy sém. Vằn Xám và Bão Cát bắt gặp ánh mắt anh, mắt họ đầy quyết tâm không kém gì sợ hãi. Tim Lửa quặn lòng nhớ lại lần bộ tộc phải sơ tán khỏi trại vừa qua, khi ngọn lửa lan tới, và ba mèo đã không trở về.
Nhưng anh biết những ý nghĩ đại loại như thế chỉ khiến mình chùn bước. Anh cần phải cứng rắn lên vì lợi ích của bộ tộc. Bước tới những chiến binh của mình, anh meo. "Sẵn sàng chứ? Chúng ta đi nào."