Những Chiến Binh Phần 1 Tập 3: Bí Mật Trong Rừng

Chương 25





Tim Lửa dừng lại ở bìa rừng. "Đợi đã," chú cảnh báo chân Mây. "Chúng ta đang ở gần Khu nhà của Hai Chân, vì vậy chúng ta phải cẩn thận. Cháu có thể ngửi thấy mùi gì nào?"

Chân Mây ngoan ngoãn hỉnh mũi lên và hít. Nó và Tim Lửa đã trải qua chuyến thám hiểm dài đầu tiên trong đời lính nhỏ của nó, đi men theo vùng biên giới của bộ tộc và đánh dấu lại các mốc mùi. Bây giờ, họ đang ở gần ngôi nhà cũ của Tim Lửa khi chú còn là mèo kiểng, phía ngoài khu vườn nơi mẹ của chân Mây – Công Nương, đang sống.

"Cháu ngửi thấy mùi của rất nhiều mèo," chân Mây meo. "Nhưng cháu không nhận ra mèo nào trong số họ cả."

"Tốt rồi," Tim Lửa bảo nó. "Hầu hết họ là mèo kiểng, và một hoặc hai kẻ cô độc. Không phải là mèo bộ tộc." Chú cũng đã dò trúng một luồng mùi của Vuốt Cọp, nhưng chú không muốn để chân Mây chú ý đến nó. Chú nhớ lại một ngày cách đây đã lâu, khi tuyết còn bao phủ mặt đất, chú đã lần theo dấu vết của Vuốt Cọp đến đây, và thấy mùi của ông thủ lĩnh trợ tá trộn lẫn với mùi của nhiều mèo lạ khác.

Bây giờ mùi của Vuốt Cọp chứng mình rằng ông ta lại đến đây lần nữa. Tim Lửa vẫn không thể biết ông ta đã gặp những mèo khác, hay mùi của họ chỉ vô tình hòa vào nhau. Nhưng tại sao Vuốt Cọp lại đến quá gần Khu nhà của Hai Chân như vậy, trong khi ông ta vốn khinh thường Hai Chân và tất cả những gì liên quan đến họ?

"Tim Lửa, bây giờ chúng ta đi thăm mẹ cháu được chưa?" Chân Mây hỏi.

Chân Mây hít lại lần nữa và lắc đầu.

"Vậy thì đi." Tim Lửa meo. Cẩn thận quan sát xung quanh, chú bước ra khoảng đất trống hoác. Chân Mây theo sau chú với sự thận trọng quá đáng, như thể nó muốn chứng tỏ cho Tim Lửa thấy mình học nhanh như thế nào.

Kể từ buổi lễ phong lính nhỏ của nó vào hôm kia, chân Mây đã trở nên trầm tĩnh lạ thường. Rõ ràng là nó đang cố gắng hết sức để trở thành một lính nhỏ xuất sắc, lắng nghe tất cả mọi thứ mà Tim Lửa bảo nó bằng thái độ nghiêm túc và đôi mắt mở to. Nhưng Tim Lửa cứ thấp thỏm không biết sự khiêm nhường bất thường này sẽ kéo dài bao lâu đây. Ra lệnh cho chân Mây đợi, chú nhảy lên hàng rào và nhìn xuống khu vườn. Những bông hoa tái mét mọc sát hàng rào, và ở giữa đám cỏ có vài bộ da(*) của Hai Chân được treo trên một cái cây trụi lá, gai tua tủa. "Công Nương?" Chú khẽ gọi. "Công Nương, chị có ở đó không?"

(*) Tức là quần áo của con người được treo trên sào phơi đồ.

Những chiếc lá lay động trên một bụi cây gần ngôi nhà, và bóng dáng mèo mướp pha trắng của Công Nương khéo léo bước lên thảm cỏ. Khi thấy chú, chị vuột lên một tiếng meo vui sướng. "Tim Lửa!"

Phóng nhanh đến hàng rào, chị nhảy lên bên cạnh chú và ép sát má vào mặt chú. "Tim Lửa, thời gian đã lâu lắm rồi!" Chị nói. "Gặp lại em chị mừng quá."

"Em còn mang một mèo khác tới nữa," Tim Lửa meo với chị. "Nhìn xuống xem."

Công Nương nhìn từ trên hàng rào tới chỗ chân Mây đang ngồi trên mặt đất phía dưới, ngước mắt lên nhìn chị. "Tim Lửa!" Chị thốt lên. "Không phải bé Mây đó sao! Nó lớn quá!"

Không đợi bảo, chân Mây nhảy tót lên đỉnh hàng rào, chân cào lia lịa để cố bám lấy khung gỗ trơn láng. Tim Lửa cúi xuống và ngoạm răng vào miếng da cổ của nó, kéo nó lên quãng đường cuối cùng cỡ bằng hai con chuột cho nó có thể ngồi lên hàng rào bên cạnh mẹ nó.

Chân Mây nhìn Công Nương với đôi mắt xanh to thồ lố. "Cô thật sự là mẹ của con à?" Nó hỏi.

"Đúng rồi," Công Nương rù rừ sung sướng, nhìn thằng con trai của mình từ trên xuống dưới một cách ngưỡng mộ. "Ôi, gặp lại con mẹ hạnh phúc quá, bé Mây à."

"À, chính xác con không phải là bé Mây," thằng mèo lông tơ trắng hãnh diện tuyên bố. "Bây giờ con là chân Mây rồi. Con là một lính nhỏ."

"Tuyệt thật!" Công Nương bắt đầu phủ khắp người thằng con mình bằng những cú liếm tới tấp, rù rừ mê mải đến nỗi chị chỉ vừa đủ thể để nói. "Ồ, con gầy quá... Con có đủ ăn không? Con có bạn ở nơi con sống không? Mẹ hy vọng con làm theo lời cậu Tim Lửa dạy bảo."

Chân Mây không cố trả lời một loạt câu hỏi đó. Nó uốn éo trước sự quan tâm thái quá của mẹ và giằng ra xa khỏi chị dọc theo hàng rào. "Con sẽ sớm trở thành chiến binh thôi," nó khoe. "Cậu Tim Lửa đang dạy con chiến đấu."

Công Nương nhắm mắt lại trong thoáng chốc. "Con sẽ phải dũng cảm lắm đấy," chị khẽ khàng. Trong khoảnh khắc, Tim Lửa nghĩ chị đang hối tiếc về quyết định giao con trai mình cho bộ tộc, nhưng sau đó chị mở mắt ra lại và nói. "Mẹ thật tự hào về cả hai!"

Chân Mây càng ngồi cao hơn lên trong khi liếm láp để thu hút sự chú ý của chị. Nó vặn đầu lại tự chải chuốt với những cú liếm nhanh bằng cái lưỡi nhỏ màu hồng, và tranh thủ lúc nó không để ý, Tim Lửa thì thầm. "Công Nương, chị có thấy những mèo lạ nào xung quanh đây không?"

"Mèo lạ?" Chị có vẻ bối rối, và Tim Lửa e dè không biết có ích gì không khi hỏi như vậy. Công Nương không thể biết đâu là những mèo phiến loạn, mèo cô độc, với mèo bộ tộc Sấm bình thường.

Sau đó, Công Nương rùng mình. "Có, chị nghe thấy chúng ngao om sòm vào ban đêm. Ông chủ Hai Chân của chị phải thức dậy và quát đuổi chúng."

"Chị có thấy một ông mèo mướp đậm màu to lớn không?" Tim Lửa hỏi, tim chú bắt đầu đập dồn. "Một ông mèo có đầy sẹo ở mõm ấy?"

Công Nương lắc đầu, mắt mở thao láo. "Chị chỉ nghe tiếng thôi, chứ không thấy."

"Nếu chị có gặp ông mèo mướp đậm màu, hãy tránh xa ông ta ra." Tim Lửa cảnh báo. Tim Lửa không biết Vuốt Cọp đang âm mưu điều gì ở xa trại thế này, đó có thật sự la Vuốt Cọp hay không, nhưng chú không muốn chị đến gần ông thủ lĩnh trợ tá.

Điều này khiến Công Nương có vẻ sợ hãi đến nỗi Tim Lửa phải thay đổi đề tài, khuyến khích chân Mây tả lại buổi lễ phong lính nhỏ của nó, và chuyến thị sát biên giới mà họ vừa thực hiện xong. Chẳng mấy chốc, chị đã vui trở lại, cứ trầm trồ suýt xoa tất cả mọi thứ con trai kể cho mình nghe.

Mặt trời sắp sửa đi qua đỉnh điểm của nó thì Tim Lửa meo. "Chân Mây, đến lúc chúng ta về nhà thôi."

Chân Mây há miệng ra như thể định phản đối, nhưng nó kịp thời nhớ lại vị trí của mình. "Vâng, thưa Tim Lửa," nó ngoan ngoãn meo. Với Công Nương, nó thêm. "Sao mẹ không đi cùng với tụi con luôn? Con sẽ bắt chuột cho mẹ, rồi mẹ có thể ngủ trong hang của con."

Công Nương phụt ra một tiếng rù thích thú. "Mẹ ước gì mẹ có thể," chị trả lời một cách chân thật. "Nhưng thật tình mẹ hạnh phúc hơn khi làm mèo nhà. Mẹ không muốn học chiến đấu, hay ngủ ở ngoài trời lạnh lẽo. Con phải sớm đến thăm mẹ nữa đấy nhé."

"Vâng, con sẽ đến. con hứa," chân Mây meo.

"Em sẽ đưa nó đến," Tim Lửa meo. "Và Công Nương này..." Chú thêm khi chuẩn bị nhảy xuống đất. "Nếu chị thấy điều gì... bất thường quanh đây, thì nhớ báo cho em biết nhé."

Tim Lửa dừng lại trên dường trở về để họ có thể đi săn. Lúc chú và chân Mây về đến khe núi, mặt trời đã gần lặn, tắm đẫm khu rừng một màu ánh sáng đỏ và thảy những cái bóng dài xuống mắt đất.

Chân Mây hí hửng tha một con chuột chù, mà nó định sẽ mang đến cho các mèo già. Ít ra thì con mồi cùng làm đầy miệng nó và ngăn nó khỏi huyên thuyên tía lia suốt dọc đường. Tim Lửa đã mệt lử sau cả ngày kèm cặp nó, nhưng Tim Lửa phải công nhận rằng nó ấn tượng hơn chú mong đợi nhiều. Lòng can đảm và sự nhạy bén của chân Mây hứa hẹn nó sẽ trở thành một chiến binh kiệt xuất. Khi họ đổ dốc xuống khe núi tối tăm về đường hầm, Tim Lửa dừng lại. Có một mùi lạ ùa đến chỗ chú theo một cơn gió quét qua cả khu rừng, khiến mũi chú ngưa ngứa.

Chân Mây cũng dừng lại và đặt con chuột xuống. "Tim Lửa, đó là cái gì vậy?" Nó nếm không khí, hít hơi và thốt lên. "Sáng nay cậu đã chỉ cho cháu cái này rồi. Đó là bộ tộc Sông!"

"Rất tốt," Tim Lửa meo một cách căng thẳng. Chính chú cũng đã nhận ra mùi này trong một nhịp tim đập trước khi chân Mây nói. Ngước nhìn lên đỉnh khe núi, chú có thể thấy ba con mèo đang từ từ băng qua những tảng đá. "Đúng là bộ tộc Sông. Và xem ra họ đang trên đường đến đây. Trở về trại và báo cho Sao Xanh biết ngay. Hãy nói rõ cho bà hiểu rằng đó không phải là một cuộc tấn công."

"Nhưng cháu muốn..." Thằng lính nhỏ khựng lại khi Tim Lửa nhăn mặt. "Xin lỗi, cậu Tim Lửa. Cháu đi ngay." Nó phóng tới lối vào đường hầm, không quên nhặt con chuột của mình lên.

Tim Lửa vẫn đứng nguyên tại chỗ. Chú đứng thẳng người lên hai chân và đợi trong khi ba con mèo tiến đến gần hơn. Chú nhận ra Lông Báo Đốm, Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý. Khi họ chỉ cách khoảng vài cái đuôi, chú hỏi. "Bộ tộc Sông, các vị muốn gì? Tại sao các vị lại ở trên đất của chúng tôi?" Mặc dù chú cần phải phản kháng việc họ không được mời mà tiến vào lãnh thổ bộ tộc Sấm, nhưng chú phải cố tỏ vẻ không quá thù địch. Chú không muốn chuốc thêm bất cứ rắc rối gì nữa với bộ tộc Sông.

Lông Báo Đốm dừng lại, với Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý ngay phía sau bà. "Chúng tôi đến trong hòa bình," bà meo. "Có những vấn đề cần phải dàn xếp giữa hai bộ tộc chúng ta. Sao Xoắn phái chúng tôi đến đây để nói chuyện với tộc trưởng của anh."