Những Chàng Trai Xấu Tính

Chương 8




Và khi mọi người đã sống tốt đẹp với nhau thì chẳng còn chuyện gì để kể nữa. Nhưng kẹt một nỗi, sau tuần lễ hòa bình đầu tiên được lập lại thì chị em Quỳnh Như đùng một cái kết thúc luôn khóa học tiếng Anh. Kể từ hôm đó, hai chị em dung dăng dung dẻ dắt tay vào hồ bơi mỗi ngày khiến tôi và Biền tha hồ lẫn lộn. Chẳng thà hai người đẹp xếp lịch để phân phối tình cảm như trước đây thì dù mỗi tuần tôi và Biền chỉ hưởng hạnh phúc có ba ngày nhưng phần đứa nào ra phần đứa đó.

Đằng này, ngày nào cũng gặp nhưng lại phải đứng xa xa nhìn chăm bẳm vào mặt một hồi mới xác định được con nhỏ xinh xinh đó có phải là “người yêu” của mình hay không. Gặp như thế thật khổ hơn là không gặp. Cứ như các bà nội trợ đứng nghiên cứu tấm bảng giá ngoài chợ để đoán định xem mình có sẽ bị hớ hay không.

Nhưng tỉ mỉ tẩn mẩn như thế mà nào có chắc ăn. Tôi và Biền thi nhau nhầm lẫn lung tung. Chết một nỗi dạo này tình cảm giữa tôi và Quỳnh Như cũng như giữa Biền và Quỳnh Dao đã tiến tới chỗ có thể cầm tay nhau một cách thân mật. Thế là chuyện đẻ ra chuyện. Lắm hôm thằng Biền bị Quỳnh Như “sửa gáy” đến ê mặt vì cái thói nhanh nhẩu đoảng. Còn tôi cũng không ít khi sém bị Quỳnh Dao cho ăn guốc vào đầu.

Mãi mấy ngày sau, tôi mới tình cờ khám phá ra điểm dị biệt giữa hai tỉ muội nhà này. Hôm đó, tôi bơi phía sau Quỳnh Như. Hai đứa tôi vẫn “bơi thi” như thế. Thường thì mỗi khi chúi đầu xuống nước tôi đều nhắm tịt mắt lại, sợ cay. Hên làm sao, bữa đó có một thứ vảy bẩn nào đó chui vào mắt tôi, xốn quá thể. Tôi buộc phải mở mắt ra chớp chớp cho bụi bẩn trôi đi. Chớp lần đầu không thấy gì. Chớp lần thứ hai, tôi thấy hai chân Quỳnh Như đang quạt nước như con ếch ngay trước mặt. Ở hồ bơi, chân cẳng phụ nữ phơi đầy, chuyện đó chẳng có gì đáng nói. Điểm đáng “ghi nhận” ở đây là tôi bất chợt nhìn thấy ở chỗ đầu gối nó, mé bên trong, có một cái bớt màu xanh.

Lúc này dù bụi bẩn đã trôi ra rồi, tôi vẫn hăng hái chớp mắt thêm một cái nửa. Sau khi đã xác định mình không trông lầm, tôi quày quả leo lên bờ, ngoắt Biền:

- Lên đây! Có chuyện quan trọng!

Khi Biền mò lên tới nơi, tôi hí hửng “báo cáo thành tích” với nó. Biền cười tí toét:

- Hay lắm, để tao xuống kiểm tra coi!

- Khỏi! - Tôi níu tay Biền - Tao đã trông kỹ rồi!

Tôi cản Biền vì không muốn nó nhìn chằm chằm vào chân cẳng của người yêu tôi. Đầu gối của Quỳnh Dao, nó muốn “kiểm tra” thì cứ tha hồ.

Không ngờ tôi tính già lại hóa non. Tôi quên dự liệu rằng trước khi phân biệt được cô gái ngồi trước mặt là ai thì cả tôi lẫn Biền đều phải chú mục vào cái vị trí đặt biệt đó, hệt như muốn phân biệt ti-vi JVC và ti-vi National người ta phải nhìn vào nhãn hiệu vậy.

Nhưng dù sao thì cũng nhờ phương pháp đó mà tôi với Biền đã tránh được biết bao nhầm lẫn tai hại. Và hai đứa tôi cứ đinh ninh cái kỹ thuật độc môn đó sẽ mãi mãi nằm trong vòng bí mật cho đến ngày hai chị em Quỳnh Như theo chúng tôi ai về nhà nấy. Lúc đó thì khỏi phải mất thì giờ phân biệt lôi thôi. Ai ngờ mọi chuyện đang suông sẻ bỗng đâm ra đổ bể. 

Đầu đuôi là tại thằng Biền. Hôm đó nó phát rồ hay sao mà lại “kiểm tra” đầu gối của Quỳnh Như một cách quá đáng. Nó nhìn chòng chọc đến mức Quỳnh Như bất giác cảm thấy nhột nhạt và khi ngước mặt lên Quỳnh Như bắt gặp ngay ánh mắt hau háu của nó. Sau đó, Quỳnh Như ngập ngừng thủ thỉ với tôi:

- Anh Biền ảnh sao sao ấy!

- Sao sao ấy là sao?

Quỳnh Như đỏ mặt:

- Lúc nãy ảnh nhìn em kỳ cục ghê!

Thời gian gần đây, Quỳnh Như đã chuyển qua xưng “em” với tôi và lúc này giọng nói của nó vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ nhưng tôi nghe như sét nổ bên tai. Quỳnh Như không nói rõ nhưng tôi hiểu nó đã phát giác ra hành động của Biền. Chắc nó nghĩ thằng Biền tuổi Mùi và mỗi ngày xực một cái lẩu dê.

Không nỡ để bạn mang tiếng oan, tôi đành bối rối thú thật:

- Không phải ảnh kỳ kỳ đâu! Chính vì ảnh muốn biết em là Quỳnh Như hay Quỳnh Dao thôi!

Thấy Quỳnh Như tròn mắt ngơ ngác, tôi mỉm cười giải thích:

- Ở chân em có một cái bớt.

Tôi vừa nói xong, Quỳnh Như thẹn thùng khép chặt đùi lại và đấm thùm thụp vào lưng tôi:

- Mấy anh này nè! Em nói chị Quỳnh Dao nghỉ chơi mấy anh ra luôn!

Tôi cười hì hì:

- Nghỉ chơi thì đành chịu thôi, chứ nếu không làm vậy thì ai biết ai là ai!

- Khó gì đâu! ~ Quỳnh Như dẩu môi - Ngày mai em sẽ đeo bông tai. Hễ người nào đeo bông tai là em!

Tôi thuật lại với Biền. Biền khen Quỳnh Như thông minh xuất chúng. Ngày hôm sau, chúng tôi quả đã thoát khỏi tình trạng bỡ ngỡ nhờ đôi bông lấp lánh trên tai Quỳnh Như như ngôi sao sáng dẫn đường. 

Nhưng khi xuống nước lên thì mọi chuyện lại rối rắm y như cũ. Tóc Quỳnh Như bết vào má, chôn kín đôi bông trong đó đồng thời chôn luôn sự phấn khởi mới chớm của tôi và Biền. Thế là đôi mắt thật thà của hai đứa tôi đành phải chuyển tầm quan sát từ trên đầu xuống lại dưới chân.

Tôi bày tỏ nỗi khổ tâm với Quỳnh Như. Nó cười khúc khích:

- Dễ ợt! Ngày mai em sẽ đeo một sợi dây chuyền!

Con gái đúng là thông minh hơn con trai gấp một triệu lần. Cách giải quyết của Quỳnh Như lần này quả là dễ ợt thật. Nhưng trước khi ra về tôi vẫn cẩn thận dặn Quỳnh Như nhớ chọn sợi dây chuyền ngắn ngắn một chút, càng ngắn càng tốt. Để thằng Biền có nhìn thì nhìn vào cổ, thay vì hạ tầm quan sát xuống thấp hơn.

Suốt một thời gian dài, hễ ngồi trước mặt chúng tôi thì y như rằng, chỉ một chốc sau, các bà các cô lại la rầm lên như bị kiến đốt. Và ở sau lưng hai đứa tôi, mọi người thi nhau xì xào bêu riếu đủ thứ chuyện. Tôi không nghe nhưng mà tôi biết hết. Biền cũng biết. Nó cáu sườn nói:

- Mặc kệ họ! Họ bảo mình xấu tính thì đã sao!

Tất nhiên Quỳnh Như và Quỳnh Dao chẳng bao giờ nghĩ xấu về hai chàng trai của họ. Nhưng để cho thiên hạ đồi đãi như thế xét ra cũng chẳng hay ho gì. Thế là tôi quyết bỏ. Và rồi cũng bỏ được, dù cũng hơi tiêng tiếc. Riêng Biền thì tôi không rõ nó đã “cai” được cái tật đó chưa. Thỉnh thoảng gặp tôi, nó khoe là nó đã thôi được cái của nợ đó rồi nhưng nhìn cặp mắt láo liên như thằng trộm gà của nó, có thánh mới tin nổi. 

Gần đây, nghe đâu nó đi đóng phim đóng phiếc gì đó. Dẫu bản mặt nó thì chỉ được mời đóng vai phụ, nhưng ở cái chốn mỗi ngày phải tiếp xúc với hàng chục nữ minh tinh trẻ đẹp này, nó mà không tuyệt giao được với cái thói chết tiệt đó, chẳng hiểu người ta sẽ đuổi cổ nó lúc nào. Cầu trời cho cái ngày đó chẳng bao giờ xảy ra!

Thành phố Hồ Chí Minh, 12/3/1993

Nguyễn Nhật Ánh