Những Chàng Trai Của Màn Đêm

Chương 20: 20: Làm Ơn! Đừng Chết!






17h55, ánh hoàng hôn tô màu đỏ tang thương khắp bầu trời thành phố.

Khung cảnh yên tĩnh heo hút như điềm báo sắp có máu chảy đầu rơi.
Nơi giam giữ con tin là một nhà máy khá rộng lớn đã ngừng hoạt động từ lâu nằm trong một khu vực hẻo lánh.

Xung quanh không có lấy một tên canh gác.

Nhưng có vài chiếc camera.

Hoàng Tử Bóng Đêm với bộ đồ màu đen đang nấp ở một nơi cách đó không xa.
"Đã đến nơi." Anh gửi tin nhắn cho Thiên Hạo.
*******
Thiên Hạo ngồi trong căn phòng rộng lớn.

Trước mặt là bàn ăn khá trịnh trọng dài khoảng ba mét được phủ khăn trắng tinh tươm.

Toàn bộ dụng cụ trên bàn đều được làm bằng bạc, thứ kim loại lấp lánh tinh xảo.
Canh phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Người đàn ông mặc bộ vest trắng với thân hình thấp bé và bộ râu quai nón bước vào.

Theo sau hắn là năm tên cận vệ sát thủ.
Cánh cửa to lớn dần khép lại.
"Hành động." Một tin nhắn được soạn từ trước chỉ chờ Thiên Hạo nhấn nút gửi đến cho Hoàng Tử.
******
Nhận được tin nhắn, Hoàng Tử lập tức hành động.

Anh tránh những chiếc camera ở ngoài sân.

Dựa vào sơ đồ của Thiên Hạo, anh theo đường ống thông gió đến khu vực quan sát.

Từ phía trên trần nhà, anh nhìn thấy bốn tên đang quan sát màn hình an ninh.
Đột ngột, bóng đen cao lớn nhảy xuống, động tác dứt khoát nhanh chóng đánh gục bốn tên côn đồ.

Anh lấy phi tiêu cắm vào cổ chúng để đề phòng chúng tỉnh lại.

Chất gây mê theo đường huyết mạch ở cổ nhanh chóng phong bế hệ thần kinh trung ương.
Nhìn vào màn hình an ninh và sơ đồ trong tay, Hoàng Tử biết được tất cả vị trí của những người trong nhà máy.

Kể cả con tin và bọn căn giữ.

Ngay sau đó anh liền phá hủy hết các TV an ninh.

Việc anh cần làm bây giờ là khống chế các mục tiêu dễ dàng trước.
Dọc theo ống thông khí có tiếng cãi vã, qua tấm lưới vuông, anh nhìn thấy bốn tên đang đánh bài trong một căn phòng nhỏ.

Bọn chúng hoàn toàn để vũ khí sang một bên.

Anh bất ngờ nhảy xuống, nhanh chóng hạ gục bốn tên.


Trước khi trở về ống thông khí, anh không quên ghim ám khí vào cổ chúng.
Mọi chuyện không hề suôn sẻ, hai tên lính đi tuần phát hiện ra bốn người trong phòng an ninh đều bị đánh gục.

Một tên liền thông báo cho toàn đội lục soát.

Tên còn lại gọi điện cho tổng bộ.
"Có kẻ đột nhập."
********
"Tôi đã xem trận đấu của cậu, thật đáng nể." Quỷ Lùn nâng ly rượu vang đỏ hướng về phía Thiên Hạo.
"Ngài quá khen rồi!" Thiên Hạo nở nụ cười xã giao.
"Tôi muốn mời cậu huấn luyện cho người của tôi.

Cậu thấy thế nào." Quỷ Lùn đưa ánh mắt dò xét về phía Thiên Hạo.
"Bao lâu? Thù lao thế nào?"
Đúng như mục đích, câu hỏi này khiến Quỷ Lùn đánh giá thấp anh.

Hắn cười lớn.

"Ba tháng.

Thù lao bảy chữ số tính bằng ngoại tệ.

Cậu thấy được không?"
"Chắc chắn tên này sẽ thủ tiêu mình sau ba tháng.

Hắn thật xảo quyệt." Anh thầm nghĩ.
"Tất nhiên là được.

Tôi mời ngài một ly chúc mừng sự hợp tác tốt đẹp." Ý cười ẩn hiện trong khóe mắt anh.
"Cộc cộc cộc!" Bỗng có tiếng gõ cửa.
"Dựa theo thời gian hành động thì chắc cậu ấy đã bị phát hiện rồi.

Thời gian bắt đầu đếm ngược từ lúc này." Thiên Hạo suy nghĩ.
Anh vơ nhanh cái chân nến bạc và con dao bạc trên bàn, nhảy lùi ra sau.

Lấy cái chân nến chèn vào cánh cửa.

Anh đứng hiên ngang như một vị tướng thủ thành.

Ánh mắt ngập tràn sát khí cháy rực.
"Ngươi làm gì thế?" Quỷ Lùn lớn tiếng quát.
"Hôm nay là ngày chết của ngươi." Thiên Hạo cất giọng rùng rợn.
"Ta với ngươi có thù oán gì?" Quỷ Lùn hơi hốt hoảng.

Hắn vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
"Ngươi còn nhớ tay sát thủ số 13 mất tích bốn năm về trước không?"
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi cười lớn.

Tiếng cười vang vọng cả căn phòng sang trọng.


"Ta nhớ rồi.

Em gái ngươi vô tình bị ta đánh chết.

Không có con tin, ta không thể giữ ngươi lại nên đành phái người truy sát.

Ngươi mạng lớn thật đấy!" Hắn cười đến nỗi hai gò má sưng đỏ như một con lợn bẩn thỉu.
Thiên Hạo như bị ngọn lửa thù hận đốt cháy tâm can, ruột co thắt từng cơn đau đớn.

Nét mặt anh bây giờ pha trộn giữa sự giận giữ và ký ức tàn khốc.

Nhưng nhiệm vụ của anh là phải bình tĩnh chấn thủ ở cánh cửa này.

Anh tin tưởng vào người bạn thân nhất của mình.

Cố nén đau thương biến thành sức mạnh, luồng sát khí xung quanh anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, khiến những kẻ xung quanh không dám tiến lại gần.
Tên Quỷ Lùn móc điện thoại ra gọi tiếp viện.

Hắn rất sợ chết nên chắc chắn sẽ huy động toàn bộ sát thủ về đây.

Nhưng có lẽ còn một nguyên nhân khác.

Hắn tin tưởng tuyệt đối rằng không ai có thể giải thoát được con tin.
"Gọi đi, gọi đi." Thiện Hạo thầm nghĩ, ánh mắt cười gian tà.

Mục đích của anh chính là thu hút toàn bộ lực lượng của địch.

Sao anh lại luôn giành phần việc khó về mình như thế.
"Khốn kiếp.

Đứa nào lấy được mạng nó tao thả tự do.

Tao mà chết thì người thân chúng mày cũng đi theo!" Hắn nổi giận đùng đùng.
Năm tên sát thủ nghe thấy thế bèn tiến lên.

Chúng tiện tay vớ lấy bất kỳ món đồ sắc nhọn nào ở trên bàn.

Có lẽ chúng không được phép mang vũ khí vào canh phòng này.

Mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Thiên Hạo.
Bọn chúng đều là sát thủ chuyên nghiệp.

Nếu cùng lao vào, cả hai bên sẽ không tránh khỏi thương vong.

Nhưng may thay, tên nào cũng sợ chết, chúng chọn phương pháp an toàn nhất.
Chúng vây quanh anh thành một nửa vòng tròn.


Từng tên lao tới tấn công bất thình lình rồi nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách.

Kiểu đánh nửa vời này rõ ràng muốn làm anh kiệt sức.

Khi con người ở cảnh giới cao của sự phòng bị, tinh thần căng thẳng tột cùng, họ sẽ nhanh chóng mất sức.

Nhưng bọn chúng vô tình giúp anh kéo dài thời gian.

Điều quan trọng bây giờ là anh trụ được có đủ lâu.
*******
Có tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần căn phòng.

Hai tên đang đi dọc hành lang hướng mũi súng về trước.

Đầu súng thò vào trong căn phòng dò xét.

Hoàng Tử nấp phía sau cánh cửa đợi đến khi chúng vừa quay đi.

Anh liền phóng phi tiêu vào cổ.

Chúng lăn ra bất động.
Ánh mắt anh tuấn liếc nhìn đồng hồ, đã năm phút kể từ khi bị phát hiện.
Men theo hành lang, phía trước có một ngã rẽ.

Anh nhìn qua một tấm gương nhỏ bằng nắm tay, thấy hai tên cầm súng đang đứng nói chuyện ở cách ngã rẽ khoảng bảy mét.

Anh ngã người té xuống, phóng ra hai mũi phi tiêu vào cổ chúng.
Vậy chỉ còn bốn tên.

Thời gian lại trôi đi thêm năm phút.
"Bằng...!bằng!" Hai tên lính gác nả đạn vào Hoàng Tử.

Anh nhanh chóng nhảy vào một căn phòng tối.

Bọn chúng cẩn thận từng bước bước vào bên trong.

Đèn vừa bật lên, từ trên trần nhà một bóng đen bất ngờ rơi xuống.

Hai bàn tay nắm chặt hai đầu súng bẻ ra.

Đạn bắn ra liên tục.

Anh dùng chân đánh gục hai tên lính rồi ghim phi tiêu vào cổ chúng.
Đã mười lăm phút.

Anh nhìn đồng hồ, nét mặt trở nên khẩn trương.
Hoàng Tử nhìn vào sơ đồ, dãy phòng phía trước chính là khu giam giữ con tin.
Chúng được thiết kế như trại tù.

Một dãy cho nữ, một dãy cho nam.

Mỗi phòng một người.

Cửa chỉ được cài chốt bên ngoài.
Ở đầu dãy phòng giam là hai tên lính gác cuối cùng.

Trông bộ dạng bọn chúng có vẻ khẩn trương lo lắng.


Với khoảng cách này, anh dễ dàng phóng ám khí hạ gục chúng.
Mọi việc thuận lợi hơn anh nghĩ.

Anh tiến tới mở chốt cửa buồng giam đầu tiên.
"Cậu an toàn rồi.

Mau giúp tôi mở cửa các buồng giam khác." Hoàng Tử ngoắc ngoắc cánh tay.
Một người thanh niên cao gầy, gương mặt xương xẩu lảo đảo bước ra.

Hắn khoác một bộ đồ trắng như một bệnh nhân tâm thần.
Hoàng Tử quay đi tiếp tục mở cửa buồng giam.

Anh khựng lại vì cảm nhận được một luồng sát khí to lớn.

Một lưỡi dao nhọn lao tới nhanh như cắt.

Phản xạ kịp thời nhưng lưỡi dao đã cứa vào tay anh, máu bắt đầu thấm ướt áo.
Tên mặc đồ trắng liếm lưỡi dao dính máu.

Ánh mắt hắn chứa đầy tà khí.

Hắn không giống một người bình thường.

Thân thủ cao cường nhưng biểu hiện như một kẻ biến thái.
"Ông chủ dặn ta giết bất cứ ai mở cửa.

Hé hé" Giọng của hắn khàn khàn, ánh mắt đờ đẫn vừa chém vừa nói.
Quá bất ngờ, anh không thể sử dụng phi tiêu khi hắn cứ liên tục lao tới bằng những nhát chém vừa chuẩn vừa nhanh.

Thoáng chốc, thân thể cao lớn đã bị vài vết cắt nhưng không quá sâu.
Dần bắt kịp với chuyển động của hắn, anh lựa thời cơ khóa tay, bẻ mạnh khiến lưỡi dao rơi xuống.

Hắn nhanh chóng dùng tay còn lại chụp lấy con dao đâm thẳng vào bụng anh.

May mà anh chụp được tay hắn, bẻ mạnh khiến đầu xương như trật khỏi ổ khớp.

Hắn ngã xuống đau đớn, sau đó bất tỉnh vì mũi phi tiêu của anh.
Hoàng Tử nhanh chóng chụp một tấm hình toàn thể con tin gửi vào di động Thiên Hạo.

Anh nhìn đồng hồ.

Đã bốn mươi phút.

Trong lòng anh có gì đó bất ổn.

Đôi mày thẳng chau lại ẩn hiện sự lo lắng.
"Trước khi chúng tỉnh lại, giúp tôi trói chặt chúng, cảnh sát sẽ sớm đến." Anh nói với mọi người rồi nhanh chóng chạy đi.
Chàng thanh niên với vẻ mặt bất an chạy nhanh ra chiếc xe Lexus đen đỗ ở cách đó không xa, phóng hết ga về đấu trường sinh tử.

Điện thoại gọi cho Thiên Hạo đổ chuông liên hồi nhưng không ai bắt máy.

Anh dự cảm điều chẳng lành.
"Làm ơn! Đừng chết! Tôi đã mất cậu một lần rồi." Tiếng vọng trong lòng Hoàng Tử nghe sao quá bi thương.
Có những lời, nếu ngày hôm qua không nói, sẽ chẳng bao giờ có thể nói.

Có những người, nếu ngày hôm qua không gặp, sẽ chẳng bao giờ được gặp lại.