Hết con phố này là đến nhà rồi, tôi luống cuống hỏi: Sao ngày nào anh cũng chỉ vay năm trăm thôi?
Y đáp: Vay nhiều hơn thì quá khả năng của em, vay ít hơn thì tổn hại danh dự của tôi.
Tôi bất mãn: Với ngoại hình của anh thì kiếm một công việc tử tế đâu phải khó, sao anh nhất định theo nghề này?
- Không cần vốn, nhẹ nhàng, nhanh gọn, hiệu quả cao, rất hợp với tôi.
- Nhưng anh định vay em đến bao giờ đây?
- Đến khi thần may mắn mỉm cười, trái tim và cơ thể tôi được giải thoát chẳng hạn. Em đừng lo quá.
- Vậy ngoài em ra, dạo này anh có vay người khác không?
- Tôi không hoang tàn vậy đâu, thực sự thì tiền em cho vay còn tiết kiệm được một khoản.
Tôi tiếc rẻ: Anh đâu có giống một tên cướp?!
Y cười đáp: Trong hư có thực, trong thực có hư, đó là cảnh giới tối thượng.
Tôi thở sâu một hơi rồi lấy hết can đảm nói: Hay là chúng ta kết bạn đi, tiền là em cho anh vay, em có thể hỏi việc hộ anh nữa.
Anh ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu tựa biển khơi, nhẹ nhàng nói: Tôi không làm chuyện vi phạm đạo đức nghề nghiệp được đâu. Thôi em lên nhà đi.