Sau khi rút tờ năm trăm ra, chàng trai trả ví lại cho tôi, tần ngần hồi lâu rồi nói: Lần tới gọi điện chắc em chả chịu nhấc máy đâu nhỉ? Đừng nhìn tôi như thế, em nghĩ tôi là kẻ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát ư? Đừng bao giờ nhẫn tâm buông lời phỉ báng nhân cách một con người dễ dàng như thế.
Tôi sửng sốt thanh minh: Không đâu, ai cũng có lúc túng thiếu mà, gặp nhau là có duyên rồi, coi như em giúp anh, anh không cần bận tâm cũng chẳng cần trả lại em đâu.
Anh ta liền tươi cười: Nếu em thật lòng nghĩ thế thì để tôi đưa em về nhà.
Hãi hùng, tôi chối đây đẩy: Không cần thật đâu ạ! Sẽ chả có gì xảy ra đâu ạ!
Anh ta cương quyết: Không được, tôi phải tận mắt trông thấy atm của mình về nhà bình yên.