Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 652: Hành động của Lam Ninh




“ Anh Phi Trường, anh làm sao thế? Em ở trên lầu, hình như nghe thấy tiếng anh mắng ai đó, dáng vẻ rất tức giận, cho nên, em vội chạy xuống.” Lam Ninh chớp chớp mắt, dịu dàng nói.

Hình như cô trước nay chưa bao giờ dịu dàng thế này?

“ Ồ, không có gì, Ninh Ninh.” Giọng nói của Ân Phi Trường cũng rất ấm áp.

“ Nói với em đi mà, một mình chịu đựng thật không tốt?” Lam Ninh cười nói.

Ân Phi Trường chăm chú nhìn Lam Ninh, đúng thế, một mình chịu đựng thật sự rất khó chịu, nhưng, mình vốn dĩ không muốn Lam Ninh biết những chuyện này.

Hắn không muốn để Lam Ninh biết mình vẫn dính dáng đến ma túy.

Nghĩ đến đây, hắn vuốt nhẹ sống mũi dễ thương đó của Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ là một vài thuộc hạ làm hỏng việc kinh doanh của anh. Cho nên, anh rất tức giận.”

Lô hàng này bị cảnh sát tóm, Ân Phi Trường bị tổn thất rất lớn.

“ Ồ, ra là thế?” Lam Ninh mỉm cười, cô dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve cơ bắp trên ngực của Ân Phi Trường, nhỏ nhẹ nói, “ Anh Phi Trường, anh đừng tức giận, tức giận hại cho sức khỏe, những thuộc hạ đó năng lực kém quá, hay là để em ra tay, em làm việc cho anh, em làm việc thì anh cứ yên tâm.”

Ân Phi Trường cười lên, hắn nhẹ nhàng nắm tay của Lam Ninh, dịu dàng nói: “ Ninh Ninh, nếu không tại sao nói, em là trợ thủ đắc lực của anh chứ, em làm việc, là anh yên tâm nhất rồi.”

Lam Ninh nhìn Ân Phi Trường, trên mặt nở nụ cười rung động lòng người, trong lòng nghĩ có lẽ là việc Ân Phi Trường buôn bán ma túy bị cảnh sát tóm rồi, Ân Phi Trường mới tức giận như thế, Ân Phi Trường, anh biết là tôi làm không?

Nghĩ đến đây, cô càng tình cảm dịu dàng hơn.

“Yên tâm, hàng anh có là thật, cảnh sát không phải là đối thủ của anh đâu.” Ân Phi Trường bình thản nói.

“ Anh Phi Trường, sau này không làm có được không? Hàng cấm quả thật là......” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.

“ Bây giờ không phải là lúc thu tay lại.” Ân Phi Trường nói, “ Bây giờ thu tay lại, anh sẽ bị người cùng nghề cười cho thối mũi mất.”

Lẽ nào Ân Phi Trường hô mưa gọi gió, lại không làm nổi một con cú độc thành công sao?

Ân Phi Trường bị lòng tự tôn này kích thích, nhất định phải làm!

Trong lòng Lam Ninh cũng có suy nghĩ của riêng cô.

“ Được rồi, Ninh Ninh, mau về nghỉ ngơi đi? Em mệt rồi, anh sẽ xót xa đấy.” Ân Phi Trường cười nói.

Hắn ta bây giờ, biểu hiện giống như một người tình nhân hoàn hảo vậy.

“ Vâng.” Lam Ninh mỉm cười, quay người lên lầu, “ Anh cũng đừng tức giận nữa đấy.”

“ Được.” Ân Phi Trường cười nhìn theo bóng dáng Lam Ninh.

Quay về phòng của mình, Lam Ninh căng thẳng nhìn mình trong gương, lần đầu tiên Ân Phi Trường xuất kích, mình đã thành công rồi.

Lô hàng ma túy đó bị tóm, sẽ có rất nhiều người liên quan trả giá cho hành vi tội ác của bọn họ.

Nhưng, mình sẽ bị Ân Phi Trường phát hiện chứ?

Ân Phi Trường, thật sự không nghi ngờ mình sao?

Từ lúc nghe lén, đã thấy hình như thuộc hạ của Ân Phi Trường đã nghi ngờ có người mật báo tin tức. Sẽ nghi ngờ đến mình chứ?

Lam Ninh ở trong phòng bất an đi đi lại lại, cô hít thở thật sâu, không ngừng tự trấn an mình, Lam Ninh, mày phải làm ra vẻ ngạc nhiên một chút, đừng để lộ ra dấu chân ngựa.

Thần trộm Lam Ninh lợi hại như thế, nhất định có thể khống chế thành công yết hầu của tên Ân Phi Trường tội ác tày trời.

Cô đây là đang trừ hại cho xã hội, tích đức tội lỗi quá khứ của bản thân.

Lam Ninh thầm hạ quyết tâm, nhất định phải kiên trì.

Quả nhiên, mấy ngày tiếp theo, Ân Phi Trường và thuộc hạ liên tục điều tra, nhưng vẫn không điều tra chút dấu vết nào về việc có người mật báo.

Lẽ nào thật sự là mình thần kinh nhạy cảm sao?

Thứ hàng lậu đó bị cảnh sát bắt chỉ là không cẩn thận trùng khớp?

Ân Phi Trường nhẹ cau mày lại.

Được rồi, mày có thể trùng khớp 1 lần, tao không tin, mày lại trùng khớp lần thứ hai.

Bên mua thúc giục, Ân Phi Trường nghĩ ngợi, quyết định lần nữa mạo hiểm, dùng phương pháp như cũ, xuất hàng lần thứ hai.

Nhưng, hắn không ngờ đó là, lô hàng lần thứ hai này thậm chí còn chưa ra khỏi Vân Nam, đã bị tóm rồi.

Khi nghe tên thuộc hạ báo cáo trong điện thoại, Ân Phi Trường gần như sắp biến thành con sư tử bị chọc cho sôi máu rồi.

“ Bọn mày làm ăn thế à? Định ăn cơm chùa à?” Ân Phi Trường gào lên tức giận.

“ Đại ca, bọn em cũng không biết, phía cảnh sát tại sao lại nhận được tin nhanh như thế, tin tức của bọn họ quá chính xác.” Thuộc hạ ở đầu dây bên kia gần như bị Ân Phi Trường dọa cho mất mật rồi.

“ Mau điều tra cho tao!” Ân Phi Trường ném chiếc điện thoại dát vàng lấp lánh đó xuống đất.

Chiếc điện thoại bị Ân Phi Trường ném bay đi cho mỗi nơi một mảnh, ánh mắt Ân Phi Trường lướt qua, kinh ngạc nhìn thấy trong mảnh vỡ của điện thoại đó có một thứ sáng lấp lánh.

Cái gì?

Hắn nheo mắt lại, chăm chú nhìn mảnh vỡ điện thoại đó, nhìn hồi lâu, hắn quỳ chân xuống, dùng ngón tay nhặt thứ sáng lấp lánh giống như hạt gạo vậy, đó là máy nghe trộm.

Khóe miệng Ân Phi Trường nhếch lên mấy cái, hắn lại nhìn mảnh vỡ điện thoại của mình, gần như ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.

Trong điện thoại của mình tại sao lại có máy nghe trộm?

Ai lắp đặt?

Lắp đặt từ lúc nào?

Thế thì cũng chính là nói, khi mình nghe điện thoại, những nội dung mà mình nói, đã hoàn toàn bị nghe thấy hết.

Thảo nào, hai lần xuất hàng, cảnh sát đều có được thông tin nhanh chóng như thế.

Tại vì, những tin tức này rõ ràng đã bị lọt ra bên ngoài.

Ân Phi Trường không kìm được nghiến răng nghiến lợi.

Thế thì, là ai? Rốt cuộc là ai?

Ân Phi Trường vội lấy máy kiểm tra từ trong ngăn kéo của mình ra, kết nối với máy nghe trộm kia, ý định muốn nghe tin tức của máy nghe trộm lọt đi đâu, nhưng chẳng giải quyết được gì.

Tại vì, Lam Ninh trong quá trình nghe trộm đã phát hiện ra có vấn đề, cô vội ngắt kết nối máy thu nhận tin tức— tai nghe hoa hồng ném vào trong bồn cầu, ấn nước dội đi,

Ân Phi Trường cười khẩy: Vẫn là lão hồ ly, muốn đấy trí đấu mưu với ta sao?

Có điều, rốt cuộc là ai lắp đặt thứ này vào trong điện thoại của mình?

Chiếc điện thoại này mình dùng chưa đến nửa năm, còn chưa đi sửa lần nào, luôn trong tay mình, thế thì, người có thể lắp đặt mày nghe trộm trong điện thoại của mình, chỉ có thể là người bên cạnh mình.

Nghĩ đến đây, Ân Phi Trường không kìm được rùng mình một cái.

Người ở bên cạnh........?

Người bên cạnh mình, chính là bác sĩ Quỷ và mấy thuộc hạ thân tín, còn có.....Lam Ninh.

Cứ nghĩ đến Lam Ninh, trong lòng Ân Phi Trường cảm thấy hồi hộp, là Lam Ninh sao?

Nếu như là Lam Ninh, hắn ta phải làm thế nào?

Hắn trầm mặt xuống, hầm hầm đi lên gác, mở cửa phòng Lam Ninh, phát hiện lam Ninh đang quỳ trước ngăn kéo, nhìn thấy Ân Phi Trường bước vào, Lam Ninh cuống quýt hoảng loạn đóng ngăn kéo lại.

Hành động này, càng kích động Ân Phi Trường, đúng thế, bộ dạng của Lam Ninh đáng nghi nhất.

Bác sĩ Quỷ và những người khác theo mình bao nhiêu năm, sẽ không bán đứng mình.

Còn Lam Ninh vốn dĩ rất hận mình. Thì ra nha đầu này thật sự muốn tiêu diệt mình.

Nghĩ đến đây, đôi mắt đó của hắn long sòng sọc như sắp phun ra lửa vậy.

Hắn đẩy cửa, sải chân bước nhanh vào.

Lam Ninh luống cuống đứng lên: “ Anh Phi Trường, anh sao thế? Sắc mặt không tốt?”

Cô muốn bước lên trên, nhưng lại bị Ân Phi Trường giơ tay lên, tát vào mặt mình.

Do dùng lực mạnh, Lam Ninh bị hắn cho cái bạt tai ngã lên trường.

Còn chưa đợi Lam Ninh bò dậy, Ân Phi Trường bước lên một tay túm lấy tóc cô.

Lại một cái bạt tai nữa, lần này, Lam Ninh ngã sõng soài trên đất.