Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 580: Cháu có cách




“ Đóa Đóa, cháu làm gì thế?” Lạc Mộ Tiêu nhìn bộ dạng thần bí của Đóa Đóa, hỏi.

“ Chú út, chú đi tìm bác đẹp trai chưa ạ?” Đóa Đóa chăm chú hỏi.

“ Ôi.......” Lạc Mộ Tiêu nhìn cháu gái của mình, không biết nên nói gì mới phải.

“ Cháu ở bên ngoài đều nghe thấy cả rồi, lẽ nào bác đẹp trai đó là ông nội của cháu sao?” Đóa Đóa nhìn Lạc Mộ Tiêu nghiêm túc nói, ngoài dự tính của Lạc Mộ Tiêu, Đóa Đóa lại ở bên ngoài nghe trộm người lớn nói chuyện.

Vốn chỉ cho rằng Đóa Đóa chỉ là một đứa trẻ, cho nên bọn họ nói chuyện cũng không để ý cô bé, hơn nữa Đóa Đóa không phải đang chơi ở trong vườn nhà hay sao? Tại sao cô bé......?

Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Tiêu rất cẩn thận nói: “ Đóa Đóa, cháu nghe thấy rồi sao?”

“ Vâng, cháu nghe thấy cả rồi, thì ra bác đẹp trai là ông nội của cháu, bố mẹ không phải nói ông đang đào kim cương ở Nam Phi sao?” Đóa Đóa vẫn nghiêm túc nói.

Lạc Mộ Tiêu lập tức cảm giác như tim mình nghẹn ở cổ họng, anh ta rất lo lắng nhìn thấy Đóa Đóa, thật sự rất sợ những lời nói của mình làm tổn thương Đóa Đóa.

Nếu như Đóa Đóa biết mình bị ông nội ghét bỏ, ông nội không chấp nhận cô bé, cô bé sẽ nghĩ thế nào?

“ Đóa Đóa, xin lỗi, chúng ta trước đây......” Lạc Mộ Tiêu nhẹ nhàng nói.

Không ngờ Đóa Đóa lại vui vẻ chạy đến, ôm chầm lấy cổ của Lạc Mộ Tiêu, cô bé sung sướng hò reo: “ Cháu thấy rất vui, thì ra bác đẹp trai là ông nội của cháu, thì ra bác đẹp trai là ông nội của cháu! Thảo nào ông lại tặng cháu viên ngọc trai đẹp như thế. Tại vì cháu là tiểu ngọc trai của ông.”

Bộ dạng vui sướng nhảy nhót của cô bé, thật sự khiến Lạc Mộ Tiêu bất ngờ, anh ta không ngờ Đóa Đóa lại phản ứng như thế, anh ta còn cho rằng Đóa Đóa sẽ bị tổn thương khóc lóc nức nở, nhưng không ngờ trái tim nhỏ bé của Đóa Đóa lại là bầu trời trong xanh như thế.

“ Đóa Đóa, cháu nghe chú nói, ông nội cháu là vì giận bố mẹ cháu, cho nên mới không đến thăm cháu........” Lạc Mộ Tiêu còn muốn nói gì nữa.

“ Vâng, chắc chắn là như thế.” Đóa Đóa cười nói, “ Ông nội thật là trẻ con, lại còn thù lâu nhớ dai như thế chứ!”

Lạc Mộ Tiêu chớp chớp mắt, không biết mình nên nói gì nữa.

“ Cháu biết, ông nội cực kỳ thương cháu.” Đóa Đóa nhẹ nhàng nói, cô bé nhớ lại mấy ngày vừa qua, ông nội bên mình thế nào, ông thương mình như thế, không hề có chút giả dối.

Thì ra ông nội không đến thăm mình là vì giữa ông và bố mẹ có rào cản nên mới như thế, trong lòng Đóa Đóa lập tức lóe lên chủ ý.

“ Chú út, cháu có cách khiến ông nội làm hòa với bố mẹ cháu.” Đóa Đóa nghiêm túc nói.

“ Ồ?” Lạc Mộ Tiêu ngạc nhiên nhìn Đóa Đóa.

Đóa Đóa nhón chân, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lạc Mộ Tiêu, vẫy vẫy tay, Lạc Mộ Tiêu ghé tai sát lại nghe Đóa Đóa nói.

Đóa Đóa thì thầm nói vài câu bên tai Lạc Mộ Tiêu.

Lạc Mộ Tiêu lập tức trợn tròn mắt lên.

“ Liệu có được không?” Lạc Mộ Tiêu ngạc nhiên nhìn Đóa Đóa, “ Ông nội cháu nếu như không đến thì sao?”

Đóa Đóa khẽ gật đầu, vẻ rất tự tin nói: “ Ông nội chắc chắn sẽ đến.”

Lạc Mộ Tiêu sững sờ nhìn cháu gái của mình, Đóa Đóa nháy mắt với anh ta mấy cái ra hiệu cứ tin tưởng.

……

Một ngày sau đó một tuần.

Đóa Đóa sau khi ngủ dậy nói với mẹ Nhụy Tử của mình: “ Mẹ, hôm nay con không muốn đi mẫu giáo.”

“ Uhm?” Nhụy Tử tò mò mắt mở to nhìn, “ Tại sao con lại không muốn đi mẫu giáo? Hôm nay công ty có việc, bố mẹ không thể chơi cùng con được.”

“ Con biết,” Đóa Đóa vội nói, “ Mẹ, hôm nay con muốn đi thăm cụ nội, cụ nội chắc chắn là nhớ con rồi.”

“ Thăm cụ nội sao?” Nhụy Tử hơi sững người lại, đúng thế, tại vì khoảng thời gian này quá bận, lâu lắm rồi chưa đi thăm bà nội của Lạc Mộ Thâm.

Trước đây, cũng thường xuyên dẫn Đóa Đóa đi thăm bà nội của Lạc Mộ Thâm.

Mặc dù bà thích yên tĩnh, nhưng một mình ở trong biệt thự, cũng rất lạnh lẽo, Lạc Mộ Thâm và Nhụy Tử cũng không hy vọng bà nội cô đơn như thế.

Nhưng gần đây…….

“ Mẹ, hôm nay con muốn đi thăm cụ nội, ở nhà cụ nội một ngày. Buổi tối mẹ đón con về nhé.” Đóa Đóa rất thành thật nói.

“ Được rồi,” Nhụy Tử nghĩ một lát, “ Được, mẹ cho con đến chơi với cụ nội, nhhưng nhớ, đừng làm cụ nội giận. buổi tối mẹ sẽ đến đón con về.”

Đóa Đóa nhanh nhảu nói: “ Mẹ yên tâm đi, cụ nội quý con như thế, con đương nhiên sẽ chơi với cụ nội, không để cụ tức giận.”

Thế là, Nhụy Tử bảo Đường Linh Linh dẫn Đóa Đóa đến nhà bà nội của Lạc Mộ Thâm, bà nội cũng rất thương Đóa Đóa, sau đó, Nhụy Tử đi làm ở Lạc Thị như thường ngày.

…….

Lạc Kiến Ba đờ đẫn nhìn điện thoại của mình, Đóa Đóa cũng không gọi điện đến cho mình lần nào nữa.

Trong lòng ông ta không giấu được cảm giác chua xót.

Mình tàn nhẫn như thế không nghe điện thoại của Đóa Đóa, thực ra trong lòng mình vẫn luôn bận tâm đến cô bé.

Hy vọng biết bao nhiêu một lần nữa được chạm vào đôi má bầu bĩnh mũm mĩm của cô bé đó, một lần nữa nhìn thấy đôi mắt to tròn chớp chớp, lần nữa được nghe thấy giọng cười trong trẻo của cô bé…..

Nhưng……có lẽ Đóa Đóa rất đau lòng.

Có lẽ Đóa Đóa sẽ không bao giờ gọi điện cho mình nữa.

Ôi…..

Đóa Đóa, cháu gái của mình……

Lạc Kiến Ba đang nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại của mình réo chuông, hiển thị là số máy của Đóa Đóa…..

Tim Lạc Kiến Ba khẽ nhói lên, tay ông ta nắm chặt lấy điện thoại của mình, là Đóa Đóa, Đóa Đóa gọi điện cho mình, mình có nên nghe hay không?

Vốn dĩ vẫn không muốn nghe, nhưng nỗi nhớ Đóa Đóa trào dâng trong lòng, ông ta lập tức nghe điện thoại: “ Đóa Đóa…….”

Nhưng, ông ta lại nghe tiếng khóc nức nở của Đóa Đóa chuyển đến từ đầu dây bên kia: “ Hu hu, bác đẹp trai, bác đẹp trai……”

“ Đóa Đóa, cháu làm sao thế? Cháu làm sao thế?” Lạc Kiến Ba vừa nghe thấy tiếng Đóa Đóa khóc nức nở, lập tức mềm lòng, ông ta gần như sắp nhảy lên rồi, ông ta gào lên trong điện thoại: “ Đóa Đóa, rốt cuộc cháu làm sao thế? Nói với Bác đẹp trai……”

Nhưng còn chưa đợi Đóa Đóa trả lời, điện thoại của Đóa Đóa bị ngắt rồi, Lạc Kiến Ba vội gọi lại, nhưng điện thoại của Đóa Đóa không liên lạc được, đầu dây bên kia đã tắt máy.

Lạc Kiến Ba ngớ người ra.

Rốt cuộc là chuyện gì thế, Đóa Đóa, cháu gặp phải chuyện gì rồi?

Lạc Kiến Ba cảm thấy bệnh tim của mình như sắp tái phát rồi, ông ta không biết cháu gái mà mình yêu quý rốt cuộc là làm sao thế?

Ông ta cũng không biết phải hỏi thăm qua ai nữa.

Ông ta cảm thấy tim như thắt chặt lại, nhói lên từng cơn.

Ông ta giống như một con dã thú bị nhốt trong biệt thự hoảng loạn, ông ta quả thật không đợi được nữa, tại vì ông ta không biết Đóa Đóa bây giờ đang xảy ra chuyện gì?

Hay là đi đến mẫu giáo của Đóa Đóa xem xem, hoặc là đi đến nhà cô bé?

Lạc Kiến Ba đang nghĩ ngợi, đột nhiên điện thoại của ông ta lại vang lên, Lạc Kiến Ba liếc nhìn thấy con trai út Lạc Mộ Tiêu của mình gọi đến.

Ông ta vội ấn máy nghe.

“ Bố…….xảy ra chuyện không hay rồi.” Giọng nói của Lạc Mộ Tiêu trong điện thoại mang đầy vẻ hoảng hốt.