Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 564: Lần thứ hai tiểu thiên sứ và lão hồ ly gặp nhau




“ Nha đầu thối, con đáng ghét giống bố con vậy.” Nhụy Tử xắn tay áo lên, “ Xem mẹ xử lý con thế nào, tiểu nha đầu thối.”

“ Mẹ tha mạng a.” Đóa Đóa cười lên, cô bé vội ngoan ngoãn chủ động nép vào lòng Nhụy Tử, “ Mẹ, con sẽ nghe lời mẹ, ngoan ngoãn đi mẫu giáo. Chắc chắn sẽ không ra ngoài chơi.”

Hì hì, không ra ngoài chơi mới lạ ấy?

Đóa Đóa không phải đứa bé ngoan. Là một đứa trẻ rất láu lỉnh.

“ Như thế mới ngoan. Như thế mới là bảo bối ngoan của mẹ.” Nhụy Tử cười bế Đóa Đóa lên, “ Nào, mẹ vệ sinh cá nhân cho con, rồi chúng ta ăn sáng. Hôm nay mẹ xin nghỉ, đi chơi ở công viên vui chơi với con có được không?”

Nếu như trước đây, Đóa Đóa chắc chắn cảm thấy vui rồi, nhưng bản thân không phải đã hẹn với bác đẹp trai rồi sao?

Mình không thể bỏ bom bác đẹp trai được, hơn nữa, mình thật sự rất muốn đi chơi với bác đẹp trai.

Không biết tại sao, Đóa Đóa cảm thấy mình có cảm giác gần gũi với bác đẹp trai đó. Cô bé rất thích tiếp xúc với ông ấy, giống như trước đây rất lâu rất lâu, cô bé đã quen biết bác đẹp trai đó vậy.

Nghĩ đến đây, Đóa Đóa vội nói: “ Ai yo, mẹ, không được, mẹ, hôm nay con có hẹn rồi. hôm khác đi chơi công viên vui chơi với mẹ nhé.”

Hẹn sao?

Đứa trẻ này có hẹn gì chứ? Hẹn với ai chứ?

Hẹn với người lạ sao? Nguy hiểm biết bao nhiêu!

Nhụy Tử trợn tròn mắt ra, vội ôm chặt lấy Đóa Đóa.

“ con là một đứa trẻ, con quen ai chứ? Có hẹn hò gì chứ? Con hẹn với ai?” Nhụy Tử cuống lên nói, “ Không được đi, cẩn thận gặp phải người xấu. Cẩn thận bị bắt cóc.”

Đóa Đóa cười nói: “ Mẹ, đừng lúc nào cũng giữ con thế có được không, con cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ, dù cho là người lớn hay đứa trẻ, cũng nên có không gian riêng của mình chứ có phải không?”

“ Không gian gì chứ, con bây giờ không được chơi với người lạ.” Nhụy Tử tức mình nói.

Đóa Đóa vừa nhìn thấy mẹ mình tức giận lên, cô bé vội nói: “ Mẹ, con chỉ là đùa thôi, hôm nay con muốn đi mẫu giáo, cô giáo của con nói hôm nay sẽ dạy chúng con gấp hoa giấy, con muốn đi học, sau đó tự tay làm cho mẹ một bó hoa. Hôm nay không muốn trốn học.”

Ôi, con bé này tại sao hôm nay lại biến thành thích học thế chứ?

Con bé này không phải luôn ghét đi mẫu giáo sao? tại sao......?

Lẽ nào tiểu nha đầu này lại có âm mưu gì sao?

Nhụy Tử vừa định nói gì đó, chuông điện thoại vang lên, thì ra là Châu Đình gọi đến.

Giọng nói của Châu Đình trong điện thoại hiện rõ vẻ gấp gáp: “ Nhụy Tử, cậu mau đến nhà mình một chuyến, mình bị trẹo chân rồi. Đoàn Hiểu Phi không có nhà, cậu dẫn mình đi bệnh viện với!”

“ Được, mình qua ngay.” Nhụy Tử vội nói, cô liếc nhìn Đóa Đóa một cái. “ Được rồi, thế thì con ngoãn ngoãn đi mẫu giáo đấy.”

“ Vâng ạ, mẹ, con sẽ chăm chỉ đi học gấp hoa giấy. Sau đó sẽ làm cho mẹ một bó hoa đẹp nhất.” Đóa Đóa nghiêm túc nói, đôi mắt to chớp chớp.

“ Uh...” Nhụy Tử yên tâm nói với Đóa Đóa, “ Ngoan nhé, đi mẫu giáo, sau đó mẹ sẽ đón con. Cô Châu Đình bị trẹo chân, mẹ phải đến đưa cô đi bệnh viện.”

“ Không sao ạ, mẹ, mẹ có việc gấp mẹ cứ bận đi, con sẽ ở trong mẫu giáo chăm chỉ học hành. Mẹ đừng vì muốn ở cạnh con mà để lỡ công việc, đứa bé bám lấy mẹ sẽ không phải đứa trẻ ngoan.” Đóa Đóa hết sức lương thiện nói.

“ Con bảo đảm con sẽ ở trong mẫu giáo chăm chỉ làm hoa chứ, sẽ không chạy linh tinh hẹ gì đó với người lạ??” Nhụy Tử hết sức nghi ngờ đứa con láu lỉnh này của mình, đứa trẻ này người nhỏ nhưng nghĩ ra đủ trò, đáng để nghi ngờ.

“ Xem mẹ kìa, mẹ, tại sao mẹ có thể nghi ngờ được con gái cưng của mình chứ? Con gái của mẹ là một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, mẹ yên tâm đi, mẹ cứ đi làm, con cũng sẽ đi mẫu giáo.” Đóa Đóa cười giống một bông hoa tươi tắn vậy.

“ Con bảo đảm?” Nhụy Tử ra vẻ nguy hiểm nhìn Đóa Đóa.

“ Con bảo đảm. Mẹ, con là đứa bé ngoan.” Đóa Đóa vội xua tay, “ mẹ mau đi tìm cô Châu Đình đi.”

“ Được rồi, con đã ngoan như thế, thì mẹ sẽ đến đưa cô Châu Đình đi bệnh viện, cuối tuần sẽ đưa con đi công viên trò chơi.” Nhụy Tử cười nói.

“ Vâng, mẹ nói lời phải giữ lấy lời đó.” Đóa Đóa cười vui vẻ nhảy xuống giường: “ Con giúp mẹ chọn đồ. Con là nhà tạo mẫu của mẹ, hôm nay mẹ mặc bộ nào thì đẹp nhỉ?”

Nhụy Tử nhìn Đóa Đóa, ôi, tiểu nha đầu nghịch ngợm này!

Tiểu nha đầu này chắc chắn là người nhỏ ma lớn mà.

Lúc này, Đóa Đóa đã mở tủ quần áo của Nhụy Tử. Bên trong đầy rẫy các bộ quần áo cao sang. Đóa Đóa dùng đôi bàn tay nhỏ lật lật.

“ Mẹ, mặc chiếc váy màu trắng này đi, chiếc váy dài màu trắng này càng làm toát lên làn da trắng như tuyết của mẹ vậy, nhìn mẹ của con giống như một nàng công chúa bạch tuyết vậy.” Bàn tay nhỏ của Đóa Đóa chỉ bộ váy liền màu trắng đó.

“ Tiểu nha đầu, tại sao mồm miệng cứ ngọt như mật thế.” Nhụy Tử yêu thương dùng ngón tay ấn vào trán nhỏ bé của Đóa Đóa, con mắt thẩm mỹ của tiểu nha đầu này thật khéo. Giống như mình nghĩ vậy.

“ Phối với đôi giày này, mẹ của con cực kỳ xinh đẹp.” Đóa Đóa lại xách ra đôi giày màu bạc.

“ Được, dựa theo sự phối đồ của nha đầu của mẹ.” Nhụy Tư hôn Đóa Đóa một cái ngọt ngào, sau đó thay đồ.

“ Đóa Đóa, đồng ý với mẹ, không được chạy lung tung đấy.” Nhụy Tử nghiêm túc nói với Đóa Đóa.

“ Mẹ yên tâm ạ.” Đóa Đóa nhanh nhảu đặt bàn tay lên trước ngực, thề thốt nói.

“ Được rồi, công chúa nhỏ.” Nhụy Tử lúc này mới vui vẻ rời khỏi nhà, đi đến nhà Châu Đình.

Từ ban công nhìn thấy chiếc xe của Nhụy Tử rời đi, Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt to tròn, nụ cười đáng yêu lập tức lộ trên mặt.

“ Cô Đường, chúng ta đi mẫu giáo đi, nhanh lên cô, sắp muộn rồi ạ, nếu như muộn, cô gái gấu trúc sẽ đánh vào mông con đấy.” Cô bé nói với bảo mẫu Đường Linh Linh.

“ Được, Đóa Đóa, mau đi thôi.” Đường Linh Linh vội nói.

Đóa Đóa vội đóng cửa phòng mình lại, một lúc sau, cô bé thay xong bộ báy liền màu vàng nhạt cực kỳ đáng yêu, đi một đôi ủng da, sau đó đội chiếc mũ lưỡi vịt rất thời thượng, nhìn mình đáng yêu trong gương giống như tiểu thiên sứ, cô bé gật đầu hài lòng.

Cứ như thế, Đường Linh Linh đưa Đóa Đóa vào mẫu giáo.

Còn khi Đường Linh Linh rời khỏi mẫu giáo không lâu, Đóa Đóa đợi lúc cô Đường không để ý lén trốn ra ngoài.

Vì để phòng bị nhìn thấy, tiểu nha đầu men theo cạnh tường đi, nhìn ra ngoài cổng khi ông bảo vệ đánh trống, cô bé từ trong cửa lẻn ra ngoài.

Đóa Đóa từ trong mẫu giáo đi ra, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe Coupe rất sang trọng dừng ở trước cổng mẫu giáo, cô bé chạy đến bên cạnh xe, quả nhiên nhìn thấy bác đẹp trai mà mình đã hẹn.

“ Bác, tiểu thục nữ đến rồi.” Đóa Đóa mở cửa xe.

“ Đóa Đóa.......” Lạc Kiến Ba nhìn thấy Đóa Đóa, trong lòng hết sức vui vẻ, ông ta chưa bao giờ nghĩ, mình lại có thể hẹn hò với một đứa bé một cách nghiêm túc như thế.