Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 559: Bạn vong niên




Lạc Kiến Ba cái gì cũng có, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nha đầu vẽ tranh chân dung ông nội, vậy mà lại có cảm giác ghen tị trong lòng.

Ông ta lần đầu tiên cảm thấy mình có tiền như thế, nhưng lại không mua được rất nhiều thứ.

Ví dụ như tình thân. Ví dụ như cháu gái của mình tặng mình bức vẽ chân dung.

“ Uhm, cháu có thể cũng vẽ cho bác một bức được không? Cháu vẽ rất đẹp.” Lạc Kiến Ba đột nhiên nói.

“ Được ạ? Bác, cháu cũng vẽ cho bác một bức, cháu thích vẽ tranh nhất, cháu vẽ rất đẹp đấy.” Đóa Đóa vui vẻ nói, có người khen mình như thế, trái tim nhỏ bé của tiểu nha đầu tràn đầy niềm kiêu hãnh.

Cô bé vội vàng lấy bút và giấy từ trong balo của mình ra, bò trên bàn chăm chú vẽ chân dung Lạc Kiến Ba.

Cô bé vẽ rất chăm chú rất chăm chú.

Có điều rốt cuộc cũng là một đứa bé, thực ra cô bé vẽ không giống, nhưng chính xác ra mà nói cũng bắt được thần thái của Lạc Kiến Ba.

“ Bác rất đẹp trai.” Nó vừa vẽ vừa nói, “ Thực ra cháu phát hiện bác và bố cháu rất giống nhau, bố cháu cũng rất đẹp trai.”

Lạc Kiến Ba cười cười, ông ta biết trẻ con bình thường đều cảm thấy bố của mình đẹp trai, dù cho bố của họ có giống Chư Bát Giới đi nữa.

Cho nên, lời của Đóa Đóa, ông ta vốn dĩ không để trong lòng.

Ông ta chỉ chăm chú nhìn dáng vẻ của Đóa Đóa, trong lòng ông ta cảm thấy rất thích tiểu nha đầu tinh nghịch này.

Nếu như, đây là cháu gái của mình thì tốt biết bao nhiêu!

Đáng tiếc, cô bé lại là cháu gái của người khác, cô bé đã nói rồi, ông nội của cô bé khai thác kim cương ở Nam Phi cơ mà.

Cho nên, Lạc Kiến Ba không có chút nghi ngờ nào.

Vẽ một lúc, Đóa Đóa đẩy bức tranh đó đến trước mặt Lạc Kiến ba: “ Cháu vẽ xong rồi, đây là bác ạ.”

“ Woa, thật là giống.” Lạc Kiến Ba đón lấy bức vẽ xúc động nói.

Thật ra, không giống chút nào.

Nhưng tại sao mình lại thích như thế chứ?

Ông ta vuốt vuốt bức vẽ trên tờ giấy mỏng đó, giống như giữ một thứ quý giá vậy.

“ Tặng cho bác đấy ạ, đây là lời cảm ơn với bác, cảm ơn bác mời cháu ăn kem socola.” Đóa Đóa rất nghiêm túc vừa lau bút vừa nói, “ Cháu còn phải ký tên cho bác nữa.”

Cô bé lại với lấy tờ giấy đó, cẩn thận ký lên đó tên của mình.

Cô bé bây giờ đã biết viết tên của mình rồi.

Cô bé viết tên của mình: Đóa Đóa.

“ Thì ra cháu tên là Đóa Đóa.” Lạc Kiến Ba nhìn vào đôi mắt long lanh trong veo đó, trong lòng tràn đầy yêu thương.

“ Vâng, cháu là Đóa Đóa.” Đóa Đóa trả lời hết sức rõ ràng.

“ Ồ......” Lạc Kiến ba cười gật gật đầu, “ Thật là một cái tên hay, cháu giống như là một bông hoa xinh đẹp vậy.”

“ Cảm ơn bác quá khen ạ.” Đóa Đóa lễ phép nói, “ Thế còn bác ạ? Bác tên là gì? Cháu gọi bác là bác đẹp trai có được không ạ?”

Lạc Kiến Ba dịu dàng gật đầu, đối với đứa trẻ này mà nói, nó không cần biết mình là Lạc Kiến Ba hô mưa gọi gió, mình không cần cao ngạo trước mặt tiểu nha đầu này, chỉ cần làm bác đẹp trai của cô bé là được rồi.

Mình cũng thích cách gọi này nữa.

Ông ta nhìn Đóa Đóa, rất có thiện cảm.

“ Được, thế thì gọi bác là bác đẹp trai.” Lạc Kiến Ba mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay Đóa Đóa, “ Chúng ta là bạn vong niên, chúng ta rất có duyên!”

“ Đúng thế đúng thế, trùng hợp, đây là duyên phận, cho nên vì chúc mừng duyên phận của chúng ta, bác lại mời cháu một cốc kem nữa nhé!” Đóa Đóa chớp mắt nói.

Lạc Kiến Ba bật cười khanh khách, tiểu nha đầu này!

Lạc Kiến Ba quả thật càng ngày càng thấy thích bé con này.

“ Thực ra nếu không phải sợ cháu đau bụng, mời cháu ăn hai mươi cốc cũng không vấn đề gì, như thế này đi, khi cháu muốn ăn kem, đến tìm bác, bác mời cháu ăn.” Lạc Kiến Ba cười nói, ông ta nhìn Đóa Đóa, trên mặt ánh lên nụ cười sáng lạn.

Ông ta giống Lạc Mộ Thâm, bình thường đều với dáng vẻ rất lạnh lùng, nhưng khi cười lên, nụ cười của ông ta giống như băng tan đầu mùa, dường như hoa của mùa xuân đều bừng nở, cực kỳ lôi cuốn người khác.

Nụ cười đó thật sự rất cuốn hút, rất sảng khoái, dường như rất lâu rất lâu, Lạc Kiến Ba không cười như thế này bao giờ.

Nụ cười của ông ta, thậm chí khiến rất nhiều khách trong cửa hàng cũng phải giương mắt đờ đẫn nhìn.

Nụ cười của một người đàn ông trung niên có thể đẹp như thế này sao?

Người đàn ông này tạo sao lại quen thế chứ?

Bọn họ đương nhiên không thể ngờ được Lạc Kiến Ba hô mưa gọi gió lại ngồi nói chuyện phiếm với một đứa trẻ trong cửa hàng kem được.

“ Được ạ, bác đẹp trai.” Đóa Đóa ngước đôi mắt long lanh lên nhìn, nhẹ nhàng nói, “ Bác nói là phải giữ lời đó? Chúng ta móc câu?”

Cô bé rất tinh nghịch đưa ngón tay út ra, Lạc Kiến Ba cũng mỉm cười đưa ngón tay móc vào ngón tay bé nhỏ của Đóa Đóa, rồi nghiêm trang đóng dấu.

“ Đây coi như là hẹn ước giữa người học thức và thục nữ đúng không ạ?” Đóa Đóa ngẩng đầu lên nói.

Lạc Kiến Ba cười xoa đầu cô bé: “ Được, đây là hẹn ước giữa người học thức và thục nữ. Cháu đừng quên đấy.”

“ Cháu sẽ không quên, chắc chắn không quên ạ.” Lạc Kiến ba cười nhìn Đóa Đóa nói.

Ông ta nhìn Đóa Đóa, cảm giác mắt như không muốn rời cô gái bé nhỏ này, thật sự, ông ta quý Đóa Đóa như thế.

Ôi, thật hy vọng cháu gái của mình, cũng đáng yêu giống như Đóa Đóa.

“ Thế thì tiểu thục nữ, lát nữa cháu sẽ làm gì?” Lạc Kiến Ba bình thản nói, “ nếu như không có việc gì, cùng bác đi đến trung tâm vui chơi thiếu nhi thì thế nào?”

Đóa Đóa nghĩ một lát, hai tay khoanh trước ngực, rất nghiêm túc nói: “ Cháu rất muốn đi chơi ở trung tâm thiếu nhi với bác đẹp trai, nhưng hôm nay muộn quá rồi, lát nữa cháu phải về nhà, nếu như cháu về muộn, bố mẹ cháu sẽ tức giận, đặc biệt là mẹ cháu, mẹ cháu sẽ giận, không cho phép cháu ra ngoài chơi nữa, cho nên, hôm nay cháu thật sự không thể đi chơi với bác đẹp trai được.”

“ Ồ? Thế thì thật đáng tiếc.” Lạc Kiến Ba không nén được tiếng thở dài, nói thật, mặc dù tiếp xúc với tiểu nha đầu này không lâu, nhưng ông ta thật sự rất thích tiểu nha đầu này, ông ta thậm chí có chút không nỡ ra tiểu nha đầu này.

“ Ôi, thế thì, có thể đổi thành ngày khác mời cháu đi chơi được không?” Lạc Kiến Ba thở dài nói.

“ Đương nhiên có thể ạ.” Đóa Đóa lắc lư bím tóc cười nói, “ Bác đẹp trai, bác để lại số điện thoại, cháu có thời gian rảnh, sẽ đi tìm bác.”

“ Được.” Lạc Kiến Ba lập tức lấy lại hứng thú, không biết tại sao, vừa nghe Đóa Đóa đồng ý tìm mình đi chơi, ông ta lại vui như thế.

Thật sự, Lạc Kiến Ba ông ta đã rất lâu rất lâu chưa vui như thế này.

“ Thế thì được, cháu ghi lại số điện thoại của bác.” Lạc Kiến Ba vội nói, không biết tại sao, ông ta hơi sợ Đóa Đóa không nhớ số điện thoại của mình.

Đóa Đóa chống tay vào quai hàm nói: “ Bác nói đi, cháu nhớ mà.”

“ Cháu không cần lấy bút ghi à?” Lạc Kiến Ba cười nói.

“ Cháu có thể dùng não để nhớ.” Đóa Đóa cười nói.

“ Não cháu sẽ không nhớ được đâu.” Lạc Kiến Ba cười nói, ông ta không tin lắm trí nhớ của tiểu nha đầu này tốt như thế.

“ Cháu có thể nhớ được, bác đẹp trai, bác nói đi. Trong đầu cháu có trợ thủ, đã ghi nhớ rồi.” Đóa Đóa cười hì gì nói, đôi mắt đẹp to tròn đó khiến Lạc Kiến Ba rất thích thú.