Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 543: Mãi hạnh phúc nhé




Tôi cảm giác nước mắt mình sắp trào ra rồi.

Giày thạch anh trong ngày cưới là mơ ước trong lòng mỗi người con gái, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ vào ngày kết hôn, lại có được một đôi giày thạch anh quý giá thế này, hơn nữa đôi giày thạch anh này lại do chính tay người tôi yêu gắn từng hạt đá lên.

Lạc Mộ Thâm là người có tiền, anh ấy có thể dùng tiền mua được rất nhiều những đôi giày hàng hiệu đắt đỏ, nhưng đôi giày thạch anh này là do anh ấy dồn cả tâm huyết của mình mà làm ra, anh ấy chỉ vì tôi.

“ Cảm ơn anh, anh Đại Thâm, em yêu anh.” Tôi khẽ nói.

Lạc Mộ Thâm cười để tôi ngồi vào trong xe, đón lấy đôi giày thạch anh từ trong tay em bé đó, quỳ xuống đi cho tôi, mọi người đều trầm trồ hò reo lên.

Lạc Mộ Thâm cười cũng lên xe, anh ấy cao giọng nói một câu: “ Lạc Mộ Thâm đón được cô dâu rồi, chúng tôi đi đây.”

Rồi anh ấy khởi động xe.

F3 cũng lái những chiếc xe sang theo sát chiếc xe cưới mà Lạc Mộ Thâm đích thân lái, xe hoa của chúng tôi là chiếc xe Benltley mà Lạc Mộ Thâm mới mua, chiếc xe đó bây giờ được trang trí hoa tươi và bóng bay xung quanh trông giống như chiếc xe hoa trong cổ tích vậy.

Cả một dàn xe sang nối đuôi nhau không thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người mới lạ.

Tôi là một người con gái, tôi thừa nhận, chỉ cần là con gái, ít nhiều cũng có lòng hư vinh, trong lòng mỗi một người con gái đều luôn kỳ vọng mong đợi một hôn lễ thế kỷ thật hoành tráng.

Tôi và Châu Đình dù cho sẽ không vì vật chất mà bán rẻ bản thân, nhưng trong lòng chúng tôi chắc chắn vẫn luôn hy vọng mình có được những chiếc xe sang đó, chú rể hào hoa, hôn lễ long trọng nhất.

Còn những thứ này, Lạc Mộ Thâm đều cho tôi hết! Anh ấy khiến tôi vào lúc này, như người sống trong đỉnh cao của cuộc sống.

Chiếc xe của chúng tôi dẫn đoàn, gió thổi làm voan cài đầu của tôi nhẹ bay theo gió, mùi thơm của hoa hồng theo gió phả vào mũi tôi, tôi như người say chìm ngập trong hạnh phúc.

Tôi biết, có bao nhiêu người đang chụp lại khoảnh khắc của hôn lễ này, tôi cũng biết, mình phải cười càng đẹp hơn, rạng rỡ hơn nữa.

......

Khách sạn cấp sao lớn nhất của thành phố A- - trên bãi cỏ của công viên Lục Đảo.

Hoa hồng trắng và hoa tươi rồi điểm xuyết thêm những bông hoa mã thầy kết thành chiếc cổng hoa rực rỡ, kiều diễm, tôi và đoàn xe của Lạc Mộ Thâm dừng ở trước cửa khách sạn.

Khi chiếc xe dừng ở sảnh của khách sạn, ở đây đã có rất nhiều phong viên đợi sẵn vây quanh lấy chiếc xe, di chuyển những chiếc máy ảnh xịn trong tay, muốn chụp những khoảnh khắc tuyệt vời nhất, vệ sĩ của Lạc Thị phái đến lập tức tiến lên trên, ngăn cản những phóng viên đó lại, dồn ra phía ngoài thảm đỏ, chiếc thảm đỏ đó được trải dài ngay ngắn trên cỏ bằng phẳng. Lúc này, quản gia của nhà họ Lạc đã từ trong lễ đường của khách sạn nhanh tiến đến, cẩn thận mở cửa xe, kính cẩn gập người nói: “ Cậu ba......cô ba.......”

“ Uhm....” Lạc Mộ Thâm gật gật đầu, mở cửa xe rồi bước xuống, mọi người không kìm được hò reo trầm trồ ngưỡng mộ.

Mặc dù là chồng của tôi, nhưng tôi cũng không thể không thừa nhật, Lạc Mộ Thâm hôm nay thật sự quá đẹp trai, nhất cử nhất động đều hoàn mỹ như thế. Lạc Mộ Thâm mặc bộ vest màu trắng, bên trong cũng là áo sơmi trắng, kết hợp với chiếc cà vạt cùng màu trắng, trước ngực cũng cài bông hoa trắng, từ trong xe cao quý bước ra, sức hấp dẫn đó đủ cám dỗ biết bao người đứng đó, khuôn mặt hoàn mỹ phảng phất giống như tượng tạc vậy, trong ngày tổ chức hôn lễ này, khí chất tỏa sáng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, dưới ánh đèn flash của những chiếc máy ảnh, lúc nào cũng hiên ngang lẫm liệt như thế.......

Anh ấy vòng qua đầu xe, mở cửa xe ra, đỡ tôi cẩn thận bước xuống.

“ Cô dâu chú rể xuất hiện rồi.” cùng với tiếng hò reo của mọi người, bao nhiêu cô gái cùng thả những quả bóng khí đầy màu sắc và chim bồ câu tung cánh lên bầu trời.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy những quả bóng màu sắc vây quanh lấy những chú chim bồ câu, trên bầu trời xanh ngắt tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

“ Có đẹp không?” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Vâng, đẹp ạ.” Tôi ngượng ngùng nói.

Lạc Mộ Thâm liếc nhìn tôi, khẽ nháy mắt, sắc mặt rạng ngợi, mỉm cười hơi lùi cánh tay anh ấy ra đằng sau......

Tôi ngại ngùng đặt tay mình vòng vào trong cánh tay của anh ấy.........

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi đầy tình cảm, mới nói: “ Đi thôi......mọi người đợi lâu rồi......”

Tôi khẽ gật đầu, cũng tươi cười tao nhã mà bước lên.

Lạc Mộ Thâm cười dắt tôi đi trên chiếc thảm đỏ, đằng sau là các bạn bè người thân, cũng đi sau phù dâu phù rể, cũng cùng lúc xuống xe, đi theo chúng tôi.

Lạc Mộ Thâm và tôi sánh bước đi trên thảm đỏ của khách sạn đã trải sẵn, từng bước từng bước tiến vào lễ đường, đi trên thảm đỏ hướng ra bãi cỏ xanh ngát bên ngoài, chỉ nhìn thấy trên bãi cỏ là những khung cột được bao phủ hoa hồng trắng, những dải lụa ruy băng màu hồng, và những hình trái tim được gắn bằng đá thạch anh, mơ mơ ảo ảo.....nhân viên của khách sạn và hai bên họ hàng bạn bè thân thích của chúng tôi đều đứng sang hai bên thảm, chờ đợi.......

Nói thật, cảm giác của tôi lúc này, giống như đang bước trên thảm đỏ liên hoan phim Cannes vậy.

Hơn nữa, hôm nay tôi phát hiện có rất nhiều minh tinh đến dự hôn lễ của chúng tôi. Đợi sau khi tổ chức hôn lễ xong tôi phải đi xin chữ ký mới được. Ôi, tôi đang nghĩ cái gì thế này?

Lạc Mộ Thâm và tôi đi hết thảm đỏ, bước qua chiếc cổng được gắn kết bằng hàng nghìn bông hoa hồng trắng và những bông hoa mã thầy, những vị khách quý ngồi hai bên trên những bàn tiệc màu trắng, nhìn đôi chúng tôi bước vào, vỗ tay chúc phúc chúng tôi.......

Những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Tại vì tổ chức theo phong cách tây, cho nên thầy linh mục đọc lời tuyên với chúng tôi:

“ Ngài Lạc Mộ Thâm, ngài có nguyện lấy cô Tô Tư Nhụy làm vợ, từ hôm nay trở đi, dù cho giàu hay nghèo, dù cho bệnh tật hay khỏe mạnh, mãi mãi yêu cô ấy, ở bên cạnh cô ấy không?”

Lạc Mộ Thâm cười nhìn sang tôi, ánh mắt dạt dào tình cảm, anh ấy nhẹ nhàg mà kiên quyết nói: “ Con đồng ý.”

Linh mục lại nhìn sang tôi: “Cô Tô Tư Nhụy, cô có nguyện lấy ngài Lạc Mộ Thâm làm chồng, từ hôm nay trở đi, dù cho giàu hay nghèo, dù cho bệnh tật hay khỏe mạnh, mãi mãi yêu anh ấy, ở bên cạnh anh ấy không?”

Tôi nắm chặt tay Lạc Mộ Thâm, kiên định nói: “ Con đồng ý.”

Lạc Mộ Thâm và tôi trong tiếng reo hò của mọi người, trao cho nhau nhẫn cưới, sau đó nâng ly rượu sâm banh lên, hai người vòng tay vào nhau uống một ngụm, rồi lại nâng ly rượu đó lên, nhìn hướng về các quan khách........

Các khách quý từng người cũng nâng ly rượu lên hướng về phía tôi và Lạc Mộ Thâm......

Sau khi hai người chúng tôi uống hết ly rượu đó, đi đến trước chiếc bánh cưới, cùng cầm dao, hai người cùng nhau cắt chiếc bánh từ trên đỉnh xuống.......

Tất cả các khách mời ra sức vỗ tay, những ánh đèn flash thi nhau nháy trên người chúng tôi, chúng tôi nhìn nhau, cuối cùng mới bước đến trước bục thạch anh, tay hai người đặt lên nhau, đây là tuyên thệ của chúng tôi, những ngày sau này, sẽ mãi mãi yêu thương chăm sóc đối phương, hạnh phúc che chở đối phương, cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời!

Những tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa.

Lạc Mộ Thâm dẫn tôi quay lại sảnh, cùng khom lưng đáp lễ khách mời!

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, rất nhiều người con gái trẻ trung chạy lên, tôi cười quay lưng lại với bọn họ, ném bó hoa trong tay mình ra phía đằng sau.

Sau đó tôi nhanh chóng quay người lại, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, tôi nhìn thấy, những người con gái đó hò hét cướp bó hoa đó, nhưng Châu Đình nhanh nhẹn nhất đã lao lên, đón được bó hoa xinh đẹp đó. Quá mạnh mẽ mà, thật không biết vết thương của cậu ấy còn chưa hồi phục hoàn toàn, vậy mà làm thế nào có thể làm được động tác đòi hỏi mạnh mẽ như thế chứ?

“ Mình cướp được rồi, mình cướp được rồi, cô dâu tiếp theo sẽ là mình rồi. ha ha, cảm ơn cậu, Nhụy Tử, cậu phải hạnh phúc đấy.” Châu Đình sung sướng giơ bó hoa lên mà hét.

Khóe mắt tôi lại rưng rưng nhìn Châu Đình, đúng thế, mình sẽ hạnh phúc, Châu Đình, mọi người cũng phải hạnh phúc đấy!

Cuối cùng tôi cũng gả cho hoàng tử của lòng tôi, tôi tin, tương lai tốt đẹp giống như một bức tranh cuộn đang trải ra trước mắt tôi, tôi ngẩng đầu lên, nhìn những đám mây trắng tự do trên bầu trời xanh.

Tôi mỉm cười, nhìn Lạc Mộ Thâm, anh ấy cũng cười, nụ cười của chúng tôi dường như tan vào trong mây trắng trời xanh vậy, đẹp như thế.....