Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 541: Hôn lễ thế kỷ




Thế là, từ sáng sớm, tất cả các phóng viên báo chí đã huy động toàn bộ lực lượng ra quân, những phóng viên tác nghiệp này vây quanh ở bên ngoài khu chung cư nhà tôi, thậm chí hận không thể bò theo ống sưởi bên ngoài mà lên trên.

Hiếm thấy khi nào lại như thế này, ai cũng muốn là người đầu tiên có được tin tức!

Châu Đình và mấy người bạn luôn ở bên cạnh tôi, bọn họ hôm nay là phù dâu của tôi.

Châu Đình cũng giống tôi, mạnh mẽ giống như một cây cỏ dại vậy, bị thương nặng như thế, cậu ấy gần như sắp thành ma bơi về địa phủ rồi, nhưng vẫn ngoan cường mà bật dậy, hơn nữa trong mấy tháng này, ngoài chân đi lại vẫn chưa được thoải mái lắm, những vết thương khác đều hồi phục cả rồi.

Tôi thường xuyên đùa cậu ấy chính là một con thằn lằn có năng lực hồi phục cực kỳ mạnh.

Còn chưa đến bốn giờ sáng, tôi đã bị xách dậy rồi, bị ấn ngồi trước bàn trang điểm, được thợ trang điểm đến hóa trang cho.

Thợ trang điểm cực kỳ kỹ thuật đó trang điểm cho tôi không hề đậm chút nào nhưng lại hết sức tự nhiên, vết sẹo trên mặt tôi hoàn toàn bị phấn che hết rồi, tóc tôi được bện uốn lên cực kỳ cao quý nhưng không mất đi búi tóc đáng yêu của cô dâu, sau đó đội lên đầu tôi vương miệng gồm 99 viên kim cương, tôi nhìn mình trong gương, cũng không khỏi ngạc nhiên, tôi hôm nay, thật sự rất xinh đẹp, xem ra, giống như một nàng công chúa xinh đẹp trong lâu đài đang chờ đợi hoàng tử đến đón.

Tôi bây giờ thật sự đang đợi hoàng tử của mình đến đón.

Tôi đã đi qua hai mươi tư năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày này.

Tôi nhẹ vuốt ve bụng mình, con à, hôm nay, con cùng mẹ đợi bố đến đón đi rồi? Tôi ngọt ngào nghĩ.

Tôi mực bộ váy cưới màu trắng dó Lạc Mộ Thâm đặt may cho tôi, là nhà thiết kế trang phục nổi tiếng thế giới Tề Sa Khoa thiết kế riêng cho tôi, không những có thể che chiếc bụng bầu bây giờ đã lộ ra của tôi, hơn nữa, còn khiến tôi trở nên hào hoa cao quý, xinh đẹp mê người.

“ Trời ơi, Nhụy Tử, cậu thật sự quá xinh đẹp. Đây là Nhụy Tử sao? đây không phải công chúa sao?” Châu Đình ngạc nhiên tươi cười nhìn tôi nói.

“ Mỗi người con gái trong ngày kết hôn sẽ là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới mà.” Tôi cười nói.

Châu Đình nhìn tôi, nha đầu này xúc động đến mức nước mắt chảy ra rồi, tôi biết, là bạn thân tâm giao, cậu ấy biết tôi phải vất vả thế nào, mới có được ngày hôm nay, bước chân cùng người tôi yêu tiến vào lễ đường.

“ Nhụy Tử, đã nói rồi nhé, lát nữa khi tung hoa, nhất định phải ném về phía mình đấy! Mình phải đi cửa sau với cậu trước đấy.”

“ Đó là đương nhiên, nhất định.” Tôi cười nói, “ Có điều, cậu đừng có mà chân tay cà cuống rồi không đón được đấy!”

“ Xem cậu nói kìa, mình nhanh nhạy như thế, mình chắc chắn đón được. Đừng nói một bó hoa to như thế, kể cả cậu ném cho mình một hạt lạc mình cũng đón được.” Châu Đình cười nói.

“ Được, thế thì mình không tung hoa nữa, mình đổi thành hạt lạc, mình xem cậu có đón được không.” Tôi cười nói.

“ Hừ, Nhụy Tử cậu thật xấu xa, cũng may Lạc Mộ Thâm lấy cậu, trừ hại cho nhân dân mà!” Châu Đình nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi cảm thấy vui không tả xiết.

Người nhà tôi, kể cả ông bà bố mẹ tôi nhìn tôi được trang điểm xinh đẹp thế này, vội quệt tay lau nước mắt, tôi biết cảm giác trong lòng họ bây giờ, đó chính là....trồng cái bắp cải hơn hai mươi năm, kết quả bị một tên tuấn tú có tiền mang đi mất.

“ Nhụy Nhụy, sau khi lấy chồng, đã thành người lớn rồi, nhất định không được giữ tính khí trẻ con, phải là một vợ đảm mẹ tốt.” Mẹ tôi nói lời sâu xa, “ Đừng lúc nào cũng kéo Lạc Mộ Thâm ra ngoài ăn cơm, rảnh rỗi học làm món này món kia, làm cho Lạc Mộ Thâm ăn những món ngon.”

Mẹ đưa cho tôi một cuốn sổ, tôi mở ra xem, bên trong là những công thức chế biến của các món ăn mẹ đã ghi chép ra.

“ Đây là cuốn sổ mẹ con phải dành ra mấy ngày mới ghi chép lại hết những món sở trường mẹ con làm, bên trong là công thức và cách làm, mẹ con chỉ tiếc không thể ghi hẳn mấy lạng muối, mấy lạng đường cho con xem.” Bố tôi cười nói.

Tôi không kìm được nước mắt trào ra, bố mẹ của tôi, vì hy vọng con gái mình có thể sống hạnh phúc, họ thật sự không tiếc thứ gì.

Vốn dĩ bố mẹ tôi muốn mua cho tôi một chiếc xe làm của hồi môn, nhưng họ dù cho lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm, cũng chỉ có thể mua cho Lạc Mộ Thâm một chiếc xe tám trăm mười vạn, Lạc Mộ Thâm chắc chắn không thích. Cho nên, đành phải thôi.

Lòng bố mẹ, tôi biết bố mẹ tôi không phải hy vọng tôi được gả vào nhà giàu sang, chỉ hy vọng tôi có thể sống hạnh phúc mà thôi.

Nghĩ đến đây, nước mặt trong khóe mắt tôi rưng rưng, chỉ trực tuôn rơi.

Không kiềm chế được đã rơi xuống rồi, thợ trang điểm vội lau nước mắt giúp tôi, rồi lại trang điểm thêm cho tôi.

“ Cô, chú, hôm nay là ngày đại hỷ, đừng như thế.....tránh để Nhụy Tử phải trang điểm thêm.” Châu Đình vội nói.

Bố mẹ tôi vội lau nước mắt, miệng khẽ nở nụ cười.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng pháo nổ ầm ĩ, em họ Giai Giai của tôi chạy từ dưới lầu lên: “ Ôi, chú rể đến đón rồi, trời đất ơi, bốn chàng thanh niên đẹp trai quá, có điều em vẫn cảm thấy anh rể em đẹp trai nhất.”

Trong mắt con bé đầy vẻ tôn sùng và ngưỡng mộ vẻ đẹp của Lạc Mộ Thâm.

Bốn chàng đẹp trai sao?

Tôi biết, đó chắc chắn là cả f3 của Lạc Mộ Thâm đến làm phù rể mà.

Đây đúng là đoàn nhà trai gây sự chú ý của người khác nhất.

Nên biết ba chàng đẹp trai đó, tùy ý chọn ra một người, chắc chắn đủ làm người tình trong mộng của các thiếu nữ.

Quả nhiên, tôi nghe thấy dưới lầu vang lên những âm thanh trầm trồ, đó là tiếng reo hò khen ngợi của phóng viên báo chí và những người dân hiếu kỳ xung quanh.

Tôi không cần nhìn, cũng biết bên ngoài náo nhiệt như thế nào.

“ Ha ha, làm gì có chuyện dễ dàng đón được cô dâu thế chứ! Ha ha.” Châu Đình mấy nha đầu này, tất cả chặn ở trước cửa chung cư, để lại một mình tôi ngồi trên giường.

Tôi nghe thấy bên ngoài f4 uỳnh uỳnh đập cửa, sau đó có tiếng mấy nha đầu đó đòi phong bao lì xì của bọn họ.

Cũng không biết f4 đó cho phong bao lì xì cho bọn họ bao nhiêu, tôi nghe thấy những tiếng la hét sung sướng của mấy nha đầu đó, tôi khẽ mỉm cười, mấy nha đầu này.....thật là....

Tôi nghe thấy tiếng của Châu Đình: “ Này, đừng cho rằng tiền kiểu tư bản chủ nghĩa giống viên đạn bọc đường này bắn vào bọn em là xong rồi? em nói cho các anh biết, mặc dù bọn em trúng đạn rồi, nhưng tuyệt đối không ngã đâu, bọn em rất kiên cường, bọn em rất ngay thẳng, Lạc Mộ Thâm, em nói cho bọn em biết, hôm nay bọn anh phải đưa ra được thành ý mới được mang Nhụy Tử của bọn em đi, nếu không, Lạc Tổng không mang được cô dâu đi đâu.”

Lạc Mộ Thâm nhịn cười nói: “ Châu Đình, thế thì em nói xem, phải làm thế nào mới đón được Nhụy Tử đi?”

Châu Đình cười đen tối, từ trong tủ lạnh lấy ra ba mươi cục đá, bên trong mỗi cục đá là mỗi một chiếc chìa khóa bị đóng băng.