Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 525: Xảy ra chuyện rồi




Mẹ ơi, Châu Đình này rảnh rỗi quá hay sao? Tôi bây giờ đang buồn bực, cậu ấy lại hớn hở như thế chứ.

Tôi lườm cậu ấy nói: “ Biết rồi còn hỏi, còn quê quán ở đâu nữa? Từ nhà mình mà ra đấy!”

“ Ồ?” Châu Đình khoa trương hét lên: “ Nhụy Tử của chúng ta quá lợi hại rồi, quả nhiên là con dâu nhà giàu có khác, còn mang theo cả vệ sĩ nữa. Thật sự khiến tiểu nữ ngưỡng mộ ghen tị quá. Hai vị công tử vệ sĩ thanh niên cao to lực lưỡng thật sự quá cuốn hút, nào nào nào, để tiểu nữ tận nay hầm cho hai vị công tử bát canh bổ dưỡng, đảm bảo hai vị công tử sinh khí dồi dào, đẹp trai mê người.......”

Châu Đình không thân giả như thân, không gần giả như gần, cực kỳ nhiệt tình chân tay luống cuống kéo hai thanh niên đẹp trai đó vào, để bọn họ ngồi trên ghế sopha, sau đó mình ngồi ở bên cạnh, mắt như đầy sao trời, yểu điệu nói: “ hai vị công tử, hai người thích ăn socola, hay là kem, hay là uống coca? Cà phê trà xanh? Fanta? Sevenup? Hay là tiểu nữ tự tay gọt táo cho hai vị công tử nhé?”

“ Không cần đâu. Cảm ơn!” một vệ sĩ hơi cau mày nhìn nha đầu này! Mồ hôi trên mặt sắp chảy ra rồi.

Vệ sĩ thường gặp những tình thế nguy hiểm, hôm nay lại gặp phải nha đầu kiểu này, thật sự không quen lắm.

Châu Đình ra sức chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, lông mày lại khẽ nhếch lên, giống như một con sói cái háo sắc nhìn chằm chằm vào hai chàng vệ sĩ tuấn tú, giọng nói đó, dịu dàng như nước, giống như sắp bay lên vậy: “ Công tử xưng hô thế nào nhỉ? Công tử năm nay bao nhiêu tuổi? công tử có bạn gái chưa?”

Bộ dạng háo sắc cười tít mắt đó, khiến tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Tôi thật sự rất muốn nói tôi không quen nha đầu này.

Châu Đình này dường như sắp dán vào mặt hai chàng đẹp trai này rồi.

Bộ dạng lẳng lơ đó, khiến tôi thật sự muốn cho một cái bạt tai, khiến cậu ấy hiểu cái gì gọi là kẻ đào hoa.

“ Chưa có!” Hai tên vệ sĩ lạnh lùng cùng nhau trả lời.

Tôi nhìn thấy cơ thịt trên mặt hai người đó khẽ nhếch lên, tôi biết bọn họ đang cố gắng nhẫn nhịn, nếu không phải Châu Đình không phải bạn tôi, có lẽ bọn họ thật sự đã cho Châu Đình nắm đấm vào mặt rồi.

“ Ha ha, chưa có người yêu, tốt quá rồi.” Châu Đình cười ha ha lên sung sướng.

Mặt Châu Đình rạng rỡ như bông hoa nở, dáng vẻ cảm ơn thượng đế, cậu ấy ngẩng đầu lên, uốn éo đi đến trước mặt hai tên vệ sĩ, đôi mắt ra sức chớp chớp, cười tươi nói: “ Không có bạn gái, thế thì cô đơn biết bao, đêm dài ôm gối khó ngủ, khó chịu biết bao nhiêu? Hay là để chị đây đến an ủi linh hồn nhỏ bé yếu ớt của hai em?”

“ Mình khó khăn lắm mới đến được đây, cậu có phải nên an ủi linh hồn bé nhỏ của mình không? Mình có việc muốn bàn bạc!” Tôi thật lòng nói.

“ Cậu là tiểu yêu đánh không chết à! Để chị đây cứu hai linh hồn nhỏ bé này trước đã!” Châu Đình lập tức lại giống như mấy nghìn năm không nhìn thấy trai đẹp vậy, lại híp mắt vào nói: “ Có nhà chưa? Có xe chưa? Có tiền tiết kiệm một nghìn vạn chưa?”

Hai vệ sĩ này đang định nói gì đó.

“ Đều không có đúng không?” Châu Đình đột nhiên tươi cười nói: “ Không vấn đề gì! Thật đấy! Chị đây không phải thiên kim tiểu thư gì, chị không cần tiền, chị cần là thân xác hai em!! Nào, tặng chị đây một cái ôm ấm áp đi, để chị chiều chuộng yêu thương hai em. để chị an ủi hai em. Để chị an ủi trái tim cô đơn của hai em!”

Hai tên vệ sĩ đó ho lụ khụ, cuối cùng cũng có vẻ kích động muốn từ chức!!

“ Uhưm, cô Tô, chúng tôi ra ngoài, đứng canh ở bên ngoài. Có việc gì, cô dặn dò chúng tôi là được.” Hai người vệ sĩ nói, vội đi ra ngoài.

Bọn họ lập tức không dám bám sát tôi nữa, đành phải đứng ở cửa canh.

Nhìn bóng hai người đó đi ra, tôi không kìm được cười ha ha sung sướng.

“ Châu Đình, tốt quá rồi, cuối cùng cũng đuổi được hai thằng cha đó ra rồi, nào, mình muốn nói chuyện này với cậu, thật không muốn để hai thằng cha đó biết.” Tôi cười nói tiếp.

“ việc gì thế?” Châu Đình tò mò hỏi.

Tôi lập tức nói lại việc gặp phải mấy ngày nay cho Châu Đình, kể cả việc tôi bị người công kích trên đường, cả việc khu chung cư bị cháy.

“ Ý cậu là Lạc Mộ Thâm nghi ngờ có người muốn giết cậu, cho nên sai người đến bảo vệ cậu?” Châu Đình hỏi.

“ Đúng thế, nhưng mình cảm thấy đó là sự cố ngoài ý muốn, Lạc Mộ Thâm cảm thấy không phải, anh ấy rất căng thẳng, cho nên cậu xem anh ấy sắp xếp vệ sĩ cho mình, đến mình đi vệ sinh cũng đứng ở cửa canh.” Tôi thở dài nói, “ Mình cảm thấy không đến mức như thế chứ?”

Châu Đình khẽ nheo mắt lại, nghĩ ngợi, cậu ấy nói: “Mình cũng cảm thấy có khả năng là sự cố ngoài ý muốn, có điều, cẩn thận vẫn tốt hơn.”

“ Lẽ nào mình phải chịu cảnh hai tên vệ sĩ này suốt ngày dính lấy mình sao?” Tôi nói.

“ Ôi, cố chịu đi.” Châu Đình cười nói. “ Đây là đãi ngộ mà người bình thường muốn cũng không được hưởng đâu! Giống như nữ hoàng vậy, đằng sau còn có vệ sĩ khôi ngô như thế.”

Châu Đình cười đùa trêu chọc tôi.

Tôi hằm hằm lườm cậu ấy: “ Cậu ấy à, sắp phải gả cho Đoàn Hiểu Phi rồi, đừng làm dáng vẻ háo sắc đó nữa.”

Châu Đình cười nói: “ Lẽ nào, sắp gả đi rồi, là mất đi quyền lợi tán thưởng trai đẹp hay sao? Thế thì mình không kết hôn nữa, mình ở vậy cho xong.”

“ Hừ. Châu Đình cậu.......” Tôi nhéo Châu Đình một cái.

Châu Đình cười ngất ngưởng.

Nói chuyện với Châu Đình một lúc, cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều, tôi mới đi cùng hai tên vệ sĩ lên xe, Châu Đình đứng bên đường vẫy tay chào tôi.

Từ gương chiếu hậu tôi nhìn thấy bóng dáng Châu Đình dần nhỏ đi, tôi khẽ dựa vào ghế, trong lòng thầm thở dài, Châu Đình nói đúng, thôi thì cẩn thận vẫn hơn.

Đợi Lạc Mộ Thâm điều tra xong, tất cả sẽ lại như lúc đầu thôi.

Tôi chịu nhịn để hai tên vệ sĩ này đi theo tôi vậy.

Vừa đến nhà, điện thoại của tôi réo lên, lạ quá, là ai gọi thế?

Tôi vừa nghe điện thoại, một giọng nói đàn ông vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “ Nhụy Tử, Châu Đình bị xe đâm rồi.”

A?

Điện thoại của tôi suýt nữa rơi xuống đất. Châu Đình bị đâm xe sao?

Sao thế được chứ? Buổi chiều, cậu ấy không phải vẫn bình thường sao?

Mắt tôi như tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.

Nếu không phải hai vệ sĩ ở đằng sau đỡ tôi, tôi quả thật ngã khuỵu xuống đất rồi.

Tôi hoảng loạn cầm lấy điện thoại, cuống quýt hỏi: “ Châu Đình, Châu Đình bây giờ thế nào rồi?”

“ Bây giờ vẫn đang cấp cứu trong viện, còn chưa qua được nguy hiểm. Châu Đình đáng thương lắm.” Giọng nói của Đoàn Hiểu Phi nức nở trong điện thoại.

Trước mắt tôi như mờ mịt, khoảnh khắc này, cảm thấy bụng mình hơi quặn đau lại.

Tôi lập tức ôm lấy bụng mình.

Châu Đình, Châu Đình, nhất định đừng xảy ra chuyện.

Châu Đình, bạn thân của mình.