Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 522: Trong bụng có phúc tinh




Máy bay trực thăng hạ thấp dần trên sân thượng, cửa máy bay mở ra, tôi nhìn thấy một phi hành viên trẻ tuổi thò đầu từ ra ngoài, anh ta lớn tiếng gọi: “ Cô Tô, mau lên đi.”

“ Mau, chúng ta lên máy bay, chúng ta được cứu rồi, nhanh chân lên.” Tôi vội gọi mấy người già yếu đó, mấy người phụ nữ yếu ớt đó lập tức lấy lại tinh thần, bọn họ dìu lẫn nhau, cùng tôi đi đến trước cửa máy bay trực thăng.

Chiếc máy bay trực thăng này là cỡ nhỏ, sau khi mấy người phụ nữ đó vào trong rồi, tôi phát hiện thừa ra một người là tôi, tôi cũng ngại kéo một người trong đó xuống.

Tôi đành phải nói với cậu thanh niên lái máy bay đó: “ Anh đưa mấy người này xuống trước, sau đó lại lên cứu tôi.”

Cậu thanh niên lái máy bay đó nhìn những sắc mặt hoảng sợ ngồi trong máy bay, anh ấy ấm ức nói: “ Cô Tô, tôi là được phái đến để đón cô.”

“ Tôi biết.” Tôi vội nói, “ Đây không phải là không ngồi được nữa sao, anh đưa bọn họ xuống trước, sau đó lại lên đón tôi, đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên.”

Cậu thanh niên đó vẫn còn do dự: “ Nhưng mà.....”

“ Yên tâm. Tôi sẽ nói với Lạc Tổng, tôi sẽ không sao đâu, tôi mua bảo hiểm rồi.” Tôi nhanh nhảu nói.

Bình thường, tôi thấy có người mua bảo hiểm, mười lần xảy ra chuyện thì vẫn không sao, nếu như không mua bảo hiểm, tự dưng có chuyện xảy ra thì khả năng có thể đạt đến 90%.

Cho nên tôi tự mua bảo hiểm cho mình, hì hì, bảo hiểm sự cố ngoài ý muốn. Tôi tự mua cho mình tiền bảo hiểm đến 300 vạn, dù cho tôi chết, bố mẹ ông bà tôi kiếp sau cũng có thể đủ tiền tiêu, xem tôi tính toán như thế, tôi vẫn là một đứa con rất có hiếu mà.

“ Mau, đừng lãng phí thời gian nữa, nếu như để lỡ thời gian tôi bị chết cháy, thế thì Lạc Tổng cũng không tha cho anh đâu.” Tôi dọa nạt uy hiếp người lái máy bay đó.

Sự uy hiếp của tôi quả nhiên có tác dụng, cậu thanh niên đó vội đóng cửa máy bay lái máy bay trực thăng đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bò nhoài ở lan can nhìn xuống cháy ở bên dưới, chỉ một lúc, mà lửa đã lan đến hơn hai mươi mét, sắp lan đến sân thượng rồi.

Trời đất ơi!

Không phải tôi thật sự bị lửa thiêu chết đấy chứ?

Hu hu hu, sớm biết thế này tôi không học Lôi Phong làm việc tốt, cơ hội sinh tồn để cho người khác rồi.

Nếu như cho tôi một cơ hội nữa.........

Tôi đang nghĩ ngợi lung tung, nhìn thấy khi lửa bốc từ phía dưới lên, cũng là lúc tôi nhìn thấy máy bay trực thăng lại bay lên rồi.

Tôi vui mừng chạy đến, khi máy bay còn chưa kịp dừng hết, tôi đã mở cửa máy bay mà nhảy lên trên.

Tôi đoán tôi là người phụ nữ mang thai khỏe nhất và có động tác nhanh nhất trên thế giới.

Phi hành viên đó thở phào một hơi, chiếc trực thăng bay lên, rời khỏi sân thượng.

Khi máy bay bay lên, tôi nhìn thấy khu chung cư xa hoa đã bị lửa bao phủ, tim tôi đập nhanh và hồi hộp sợ hãi.

Lửa cháy lớn thế này, tại sao lại cháy to như thế? Tổn thất biết bao nhiêu chứ?

Nếu không phải Lạc Mộ Thâm điều gấp máy bay trực thăng đến, nếu không phải tôi kịp thời phá được ổ khóa của lối ra sân thượng, thế thì tôi chắc chắn bị chết cháy rồi.

Xem ra mạng tôi rất lớn? Vận may quá tốt, tôi nghĩ tôi có thể thử mua xổ số, không chừng tôi có thể trúng năm trăm vạn không biết chừng.

Tôi vừa lụ khụ ho nhẹ, vừa xoa bụng mình, gần như sung sướng mà cười lên.

Ha ha, là đứa con đã bảo vệ tôi! Con à, con là phúc tinh của mẹ!

Khi máy bay trực thăng hạ cánh xuống, tôi nhìn thấy đám đông tò mò xung quanh bao vây lấy chúng tôi, tại vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng có máy bay trực thăng đến cứu chúng tôi ra.

Hiện trường còn có rất nhiều phóng viên, khi nhìn tôi bước xuống từ máy bay trực thăng, bọn họ lập tức lao đến, muốn phỏng vấn tôi, nhưng có mấy người mặt không biểu cảm khoác thêm áo cho tôi, mấy phóng viên đó bị ngăn lại, tôi biết, đó là người của Lạc Mộ Thâm.

Lúc này, xe của Lạc Mộ Thâm cũng đến rồi, còn chưa đợi xe dừng hẳn, Lạc Mộ Thâm đã nhảy từ trong xe ra, tôi không biết rốt cuộc anh ấy từ đâu đến, tôi từ trên chiếc xe sang trọng đó cũng có thể tưởng tượng ra vô số các giả thuyết, anh ấy làm thế nào mà chen qua được giữa giao thông tắc nghẽn đó.

Tôi cười đi về phía Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm giơ hai cánh tay ôm chầm lấy tôi vào lòng.

Tôi nghe thấy tim anh ấy đang đập rất mạnh, còn nhanh hơn cả tim tôi, tôi đã quá quen với tiếng nhịp tim bình thường ổn định của anh ấy, chưa bao giờ nghe thấy tim anh ấy lại đập nhanh và mạnh như thế.

Tôi biết, anh ấy đã lo lắng cho tôi đến mức cực điểm rồi.

“ Đầu lợn…..em dọa chết anh rồi.” Lạc Mộ Thâm gục đầu lên vai tôi, ôm chặt lấy tôi, dường như bấu chặt vào người tôi vậy, rất chặt. Tôi sắp thở không nổi nữa rồi.

“ Em không sao, anh xem em không phải vẫn rất tốt sao? Em có ông trời bảo vệ, sao có chuyện gì được chứ?” Tôi cười nhìn anh ấy, tự cho rằng nụ cười của mình lúc đó là đẹp nhất.

Nhưng tôi không biết thật thực ra mặt tôi bây giờ đã nhọ nhem nhuốc, quả thật không thể gặp người khác được nữa.

“Lửa cháy lần này quả thật quá đáng sợ, nhất định có người chết. anh không biết chứ, em vốn dĩ muốn men theo cầu thang bộ để đi xuống, nhưng phát hiện cầu thang bộ chỗ tầng 12 và 13 cũng có lửa. tầng 20 cũng có lửa, có điều lửa ở tầng 20 tương đối nhỏ, em cố lao vào biển lửa mà chạy lên, anh Mộ Thâm, anh không biết vợ anh lợi hại thế nào đâu, em xông vào lửa chạy lên sân thượng, nhưng cửa ở sân thượng lại bị khóa, em đập vài cái là vỡ ổ khóa đó, em có giỏi không? anh nói xem vợ anh có lợi hại hay không? nhất định phải biểu dương em.” Tôi cười nói.

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi đầy tình cảm, anh ấy đưa tay nhẹ vuốt mặt tôi, đôi bàn tay đó như run lên vậy.

Giống như anh ấy sắp mất đi tôi rồi.

“ Nhụy Tử, anh thật sự rất sợ……” Lạc Mộ Thâm ôm lấy tôi, “ Đi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, không sao anh mới yên tâm được.”

Anh ấy nói xong không do dự, đưa tôi đến bệnh viện St Mary quý tộc.

Phương Trạch Vũ cũng đến rồi, anh ấy vội sắp xếp chuyên gia kiểm tra kỹ càng đứa bé trong bụng tôi, kết quả kiểm tra là: Tất cả bình thường.

Vết thương của tôi là do lúc tôi đập vào ổ khóa, hai gan bàn tay bị cọ xát mạnh dẫn đến tróc da trầy xước, Phương Trạch Vũ bảo y tá băng bó lại cho tôi.

Tôi và Lạc Mộ Thâm đều thở phào yên tâm.

“ Nhìn đi, em nói em và con đều rất mạnh mẽ mà?” Tôi cười nói, “ Các anh không biết em dũng cảm thế nào đâu, em đập vỡ ổ khóa đó, em dám nói các anh lúc đó cũng không khỏe bằng em đâu, chưa chắc đã đập được ổ khóa. Nhưng em làm được! anh nói em sao mà lại lợi hại thế chứ, đến em còn phải tự tôn sùng mình nữa là.”

Tôi ra sức chém gió, lúc xúc động nói, tôi thậm chí còn giơ ra mấy động tác thân thể phong phú. Tại vì hai tay băng bó, mặt tôi lại nhem nhuốc, bộ dạng đó thật sự buồn cười biết bao nhiêu.

Còn Lạc Mộ Thâm luôn ôm chặt lấy tôi, giống như là chỉ nhẹ buông tay thì tôi sẽ biến mất ngay tức khắc vậy.