Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 511: Không có mưu đồ gì chứ




Đúng thế, lời tôi nói là thật, tôi đã từng nói, đứng trước mặt Lâm Sảnh Di, tôi lập tức giống như bị đánh cho trở về nguyên trạng xấu xí của con vịt vậy.

Đó là cảm giác đứng cạnh một nàng công chúa lấp lánh ánh vàng.

Châu Đình càng nhíu mày hơn: “ Nhụy Tử, tại sao mình lại có dự cảm không tốt lắm? Cậu nói Lâm Sảnh Di đối với cậu tốt như thế, tại sao mình cảm thấy mưu đồ của cô ta rất sâu xa chứ? Không phải có động cơ gì sao? Cô ta thật sự có thể buông tay dễ dàng như thế sao? Mình cảm thấy có phải cô ta nghĩ cách để ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, sau đó sẽ phơi ra toàn bộ ma lực của mình, để mê muội Lạc Mộ Thâm, hoặc là cô ta đang cố gắng thể hiện mình, so với Lạc Mộ Thâm, sau đó Lạc Mộ Thâm thật sự phát hiện Lâm Sảnh Di xuất sắc hơn cậu nhiều, sau đó tình cảm sẽ lệch về phía cô ta? Như thế. Sẽ quang minh chính đại mà đá cậu đi? Ôi mẹ ơi. Người ta bây giờ dù sao cũng được pháp luật bảo vệ, cậu bây giờ chỉ là tình nhân vợ bé trên danh nghĩa, đến lúc đó, ngoài mình ra, ai sẽ đồng tình với cậu, ai sẽ giúp cậu chứ?!”

Tôi nhún nhún vai, thật sao? Cũng có khả năng này chứ!

Không phải chúng tôi lấy lòng tiểu nhân đo ruột quân tử, nhưng lòng dạ kẻ hại người không phải không có, cũng không thể không có sự đề phòng!

Lâm Sảnh Di là tình địch mạnh như thế ở bên cạnh tôi, tôi không thể không đề phòng.

Đối với lời nói của Châu Đình, tôi cũng có nghĩ, Lâm Sảnh Di thật sự chói lóa như thế, cô ta thật sự có thể hại tôi bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi tin, đây cũng là một cơ hội để thử thách tình yêu giữa tôi và Lạc Mộ Thâm.

Nếu như Lạc Mộ Thâm thật sự bị một người con gái xuất sắc khác hấp dẫn, như thế nói rõ, tình cảm giữa chúng tôi thật sự không đáng dựa vào.

Nếu như nói tình cảm này không bền lâu, thế thì bây giờ bỏ cuộc còn hơn sau này phải khóc.

Hơn nữa, tôi tin Lạc Mộ Thâm, anh ấy không phải người dễ dàng bị Lâm Sảnh Di cám dỗ như thế.

Nếu như nói có thể bị Lâm Sảnh Di cám dỗ, thế thì, có lẽ, anh ấy đã sớm bị cám dỗ rồi.

Nghĩ đến đây, tôi nhún vai nói: “ Này, Châu Đình, mình cũng không phải kém đến như thế chứ, cậu đừng khiến mình không có tự tin thế được không? Mặc dù Lâm Sảnh Di đó xuất sắc, nhưng mình cũng không kém được không?”

Châu Đình lại giơ tay cốc vào đầu tôi rồi nói: “ Nhụy Tử, cậu rất xuất sắc, rất ưu tú, cậu là một con mọt sách, cậu chính là kiểu con nhà hàng xóm mà mẹ mình lúc nào cũng nói đến, mình luôn coi cậu là tấm gương của mình, trong trường, rất nhiều con trai thích cậu. Nhưng cậu đừng quên, cậu mình chỉ là những đứa con gái xuất sắc của gia đình bình thường, cậu có thể so sánh được với công chúa cao quý người ta sao? Người ta từ nhỏ đã được đón nhận giáo dục gì chứ? Cậu đón nhận là giáo dục như thế nào? Chúng ta từ nhỏ chỉ được đi học bình thường? Người ta được sinh ra đúng vào giờ vàng được không? Người ta lúc còn nhỏ được học đánh đàn, cậu dùng lá liễu để thổi kèn; người ta từ nhỏ được bố mẹ cho đi du lịch khắp nơi được mở mang, cậu còn chưa được ra khỏi cái làng nhỏ nữa, ngày tết 1.6 chỉ có thể đi công viên vườn bách thú đi một vòng chơi với các bạn; người ta mười mấy tuổi đã thi bằng lái hàng hải, cậu đạp chiếc xe đạp cọc cạch đi quanh xóm; thời kỳ thiếu nữ người ta được mặc những bộ quần áo hàng hiệu giày dép sang trọng của các bậc thầy thiết kế nổi tiếng thế giới, cậu còn mặc bộ đồng phục của trường và giày vải.....ôi trời ơi, mình nghĩ như thế, ở phương diện nào cậu so được với người ta chứ, mình đột nhiên cảm thấy Lạc Mộ Thâm có lẽ thích cậu vì anh ấy từ nhỏ nhìn những thứ đó chán rồi, anh ấy thấy cậu cực kỳ tươi mới, hơn nữa cậu cũng dễ thương, cho nên, anh ấy mới thích cậu, nhưng nếu như thời gian lâu rồi, công chúa thật sự ở bên cạnh, anh ấy có lẽ sẽ cảm thấy mình và công chúa thật sự mới có cùng chung tiếng nói, tại vì người ra cùng được hưởng nền giáo dục của gia thế giàu có, Lạc Mộ Thâm người ta và Lâm Sảnh Di đều đi du học, còn cậu, được đi du học ở đâu chứ?”

Hai mắt Châu Đình trợn ra như hai cái bánh bao nhìn tôi.

Tôi khẽ lắc đầu, dùng chiếc thìa đánh nhẹ vào tay của Châu Đình, cậu không phải đang nhiều lời sao? Mình đi du học ở đâu chứ? Sau khi mình đi làm, lần đầu tiên mới được ngồi vào máy bay đấy?

“ Cậu nói cậu có thể tranh thủ thử thách tình yêu, thử thách cái mông ấy? Đừng thử thách tình yêu, tại vì tình yêu vốn dĩ không chịu nổi thử thách, không có cái gì là vĩnh viễn, đến nhật nguyệt tinh tú còn không vĩnh viễn, huống hồ là tình yêu! Nhụy Tử, mình cảm thấy quyết định này của cậu cực kỳ không hay! Cậu phải tìm cơ hội, đã Lâm Sảnh Di đó đi, đừng để cô ta ở lại Lạc Thị, ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm và cậu! Nếu như cô ta ở bên cạnh hai người, mình luôn có dự cảm không lành.” Châu Đình ưỡn ngực nói.

“ Cậu là nói, mình sẽ thua Lâm Sảnh Di sao? Lạc Mộ Thâm sẽ bị Lâm Sảnh Di cướp đi?”

Tôi chớp chớp mắt nhìn Châu Đình, “ Đình Tử, cậu nói chuyện giật gân quá? Theo như cậu nói, trên thế giới này không có tình yêu sao? Tại sao những người con gái bình thường như chúng ta lại không thể có được tình yêu đích thực chứ? Những người con gái bình thường như chúng ta gả cho nhà giàu đều là kẻ trèo cao sao? Thế hoàng tử Anh Quốc không phải cũng lấy người con gái bình thưuờng làm Vương phi còn gì!cậu không phải khuyên mình bây giờ nhận thua đấy chứ?”

Châu Đình nghẹn lại một lát, cậu ấy lắc đầu nói: “ Có lẽ mình nghĩ hơi quá, có lẽ Lâm Sảnh Di không giống như chúng ta nghĩ, mình chỉ là đang nhắc nhở cậu, phòng ngừa chu đáo bao giờ cũng tốt, nghe cậu nói Lâm Sảnh Di như thế, có lẽ không phải người phụ nữ tàn nhẫn, có điều, Nhụy Tử, mình khuyên cậu vẫn nên để tâm, đừng đối với ai cũng hết lòng lòng tin tưởng như thế! Mình là vì tốt cho cậu, nếu như cậu trách mình, mình cũng không biết nói gì nữa.”

Tôi cười lên: “ Mình biết rồi, mình biết cậu là bạn thân của mình, đương nhiên muốn tốt cho mình, mình sẽ cẩn thận, mình cũng không phải đứa ngốc,” Tôi tiếp tục thưởng thức bát canh, “ Canh này quá ngon, tài nghệ của bác Đoàn không để đâu cho hết.”

“ Đúng thế, đây là canh mẹ chồng tương lai của mình hầm cho riêng cậu đấy, hầm đúng mười hai tiếng, đối với bà bầu và thai nhi rất tốt, bà bảo cậu ít nhất mỗi tuần đến ăn môth lần, cậu phải bổ sung dinh dưỡng vào.” Châu Đình cười nói.

“ Mỗi tuần hai lần có được không?” Tôi cười nói.

“ hừ, Nhụy Tử, cậu là đồ ham ăn nhất.” Châu Đình cố ý trêu tôi, “ Ăn nhiều như thế, cậu đúng là phải tìm người có tiền như Lạc Mộ Thâm, nếu không không ai nuôi được cậu.”

Tôi không nhịn được cười phá lên, ở bên cạnh Châu Đình, thời gian lúc nào cũng qua nhanh......

Ăn canh xong, Châu Đình lại đi dạo với tôi một lúc, tôi mới lên xe mà Lạc Mộ Thâm sắp xếp cho tôi có hai bảo mẫu và một lái xe đi cùng.

Đúng rồi, tôi có phải quên chưa nói, bây giờ Lạc Mộ Thâm sắp xếp cho tôi ba bảo mẫu, trong đó một người ở nhà chuẩn bị đồ bổ dưỡng cho tôi, hai người còn lại đi cùng tôi ra ngoài, đến chiếc túi xách của tôi bảo mẫu cũng cầm, tôi bây giờ, thật sự trở thành động vật quý hiếm rồi.

“ Tạm biệt nhé, Châu Đình, lần sau mình lại đến uống canh chỗ cậu và bác Đoàn!” Tôi từ trong xe vẫy tay cười nói chào Châu Đình.

“ Cậu đừng quay lại. cậu là dạ dày không đáy, đến nữa mình đóng đinh ở cửa.” Châu Đình cố tình ra vẻ hung hăng với tôi.