Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 5: Gặp Kẻ Cặn Bã




Tôi phát điên như thế, dường như hắn ta chẳng hề tức giận.

“ Đề nghị tốt như thế, mà cô không suy nghĩ một chút? Bao nhiêu người con gái đều mơ có cơ hội này. Tôi cho cô cơ hội lần này, cô nên cảm thấy vui mừng mới phải!” Đôi mắt đẹp đó của anh ta tức khắc đổi sang lạnh lùng.

“ Hứ, suy nghĩ cái đầu mày! Tao có chết đói chết rét ngoài đường, cũng không bao giờ muốn ở cạnh loại đàn ông kinh tởm như mày.” Tôi lấy một bên chân đạp đạp lên cái ghế vừa ngồi, dường như cái ghế này bẩn không gì sánh được.

“ Sự cao quý của chị, tiền thối tha của mày cũng không mua được đâu!” Căm hận tuôn ra câu nói này, tôi cầm lấy túi của mình, quay người đi ra khỏi phòng làm việc đó, cửa phòng làm việc bị tôi đạp sầm ra.

Từ trong căn phòng đó xông ra, tôi ấn loạn nút ấn thang máy, trong lúc chờ thang máy lên, tôi không nhịn được nước mắt chảy đầy mặt, người nói người đen đủi rồi, uống ngụm nước lạnh cũng buốt răng.

Những ngày trước ngày hôm qua đều đẹp như thế, bắt đầu từ hôm qua, tôi một lại hai, hai rồi lại ba gặp phải những tên cặn bã.

Thật tức chết tôi rồi.

Thang máy đến rồi, tôi xông vào thang máy, ấn liền số “1”, tôi quả thật không đợi được Trần An An và Châu Đình rồi, thêm một phút ở cái nơi kinh tởm này, tôi đến không chịu nổi mất.

Không sai, nhất định là Lý Mộng Dao, là Lý Mộng Dao bảo tên đáng ghét đó làm khó tôi, hắn ta thành công rồi!

Tôi cắn chặt răng, thượng đế ơi, tại sao người không công bằng như thế, loại đàn ông kinh tởm này, vậy mà ngài lại cho hắn ta cuộc sống hoàn hảo không thiếu thứ gì, còn cho hắn ta cái thân xác với sự hấp dẫn chết người là sao?

Đến cả tên cặn bã Đường Nhiên đó, cũng cho hắn ta vẻ ngoài khôi ngô.

Quả tim nhỏ của tôi bị kích động nghiêm trọng đến nỗi trật cả đi rồi, thật muốn quay lại cái phòng phỏng vấn đó, đánh cho cái tên mặt dày không biết xấu hổ đó một trận, để giải quyết nỗi căm hận trong lòng tôi.

Đương nhiên, điều này là không thể.

Thật là! Tôi bị đả kích đến mức lập tức cảm thấy cuộc đời bản thân u tối trở lại rồi.

Tôi đi trên đường hồn bay phách lạc, điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông dễ nghe, tôi lấy điện thoại ra, phát hiện là Châu Đình gọi, lúc này mới nhớ ra tôi đã chạy ra khỏi Lạc Thị rồi, nhưng Châu Đình và Trần An A vẫn ở bên trong phỏng vấn?

Trong tích tắc, tôi lại bắt đầu lo lắng rồi, họ có phải lại bị thằng cha đó gạ gẫm rồi không?

Tôi lập tức nghe điện thoại.

“ Châu Đình......” Tôi mở mồm.

“ Tư Nhuỵ, cậu đi đâu thế? Phỏng vấn xong rồi mà cũng không đợi mình.” Giọng nói của Châu Đình lộ vẻ không hài lòng.

“À, mình......” Tôi quả thật không biết nói gì mới được, “ Cậu phỏng vấn xong chưa? Phỏng vấn thế nào rồi?”

“ Ôi, hỏng rồi, người phỏng vấn tiếng anh nói nhanh quá, bên trong đều là từ ngữ chuyên ngành, mình nghe không hiểu lắm, trả lời cũng gà vịt mà nói, xem ra không được rồi. Có điều An An hình như có vẻ được.” Châu Đình nhẹ nhàng nói.

“ Ừh?” Tôi sững sờ, tiếng anh, từ ngữ chuyên ngành?

“ Có phải có một người đàn ông đẹp trai phỏng vấn các cậu không?” Tôi hỏi.

“ Đẹp trai ư? Là người đàn ông trung niên trên 50 tuổi, không tính đẹp trai? Có thể gọi là chín chắn vững vàng, gì mà đẹp trai? Nhuỵ Tử, cậu đang mơ à?” Châu Đình nói.

“ À? Thế các cậu không bị gạ tình chứ?” Tôi cứng họng líu lưỡi, cảm giác mắt sắp rơi xuống đất rồi.

“ Cái gì mà gạ tình? Không có, ngược lại mình mà muốn bị gạ gẫm, phỏng vấn của mình bị nhỡ rồi, còn phải tìm vì ông ta mà làm việc, thì mình không phải lo vấn đề sinh hoạt phí của bản thân rồi.” Giọng nói của Châu Đình tràn đầy buồn bã, “ Tối nay mình phải ăn một bữa thật ngon bù đắp lại tâm hồn bị thương, có điều, sợ là ăn bạch dược Vân Nam cũng không bù đắp nổi sự tổn thương trong tâm hồn mình. Đúng rồi. Nhuỵ Tử, cậu phỏng vấn thế nào? Cậu là người đầu tiên đi vào mà!”

Tôi cảm giác tai mình như ù đi, tại sao bài thi của tôi và Châu Đình lại không giống nhau? Lẽ nào vì bị tôi chửi, cho nên tên phỏng vấn tôi đó tức giận đổi người rồi?

Nhất định là như thế.

“ Bài thi của mình cũng không tốt lắm, còn chửi cho tên phỏng vấn một trận.” Tôi chán nản nói, “ Các cậu ra ngoài đi, mình ở quán lẩu góc đường này đợi các cậu, mình mời các cậu ăn lẩu, để bù đắp tổn thương trong lòng mình.”

“ Oa.., lẩu tuyệt vời, mình thích ăn......may mắn quá, có lẩu, An An, đi nhanh đi nhanh.” Châu Đình vốn dĩ giọng nói không có tinh thần lập tức quay trở lại ý chí chiến đấu sục sôi, dường như tôi nghe tiếng nhảy về phía trước của cậu ấy.

Tôi nhẹ nhàng tắt điện thoại, tình yêu không còn rồi, công việc cũng không có rồi, tôi còn phải tiếp tục cuộc sống thế nào đây?

Tôi tự nói với bản thân: Nhuỵ Tử, lấy lại tinh thần đi, cùng lắm thì rời xa thành phố này, quay về bên cạnh bố mẹ.

Có điều, tôi thật sự không muốn quay về thành phố nhỏ đó, tại vì nơi đó nhỏ, công ty lớn doanh nghiệp lớn quả thực quá ít, hầu như là không có, tôi chỉ có thể dựa vào bố mẹ nhờ ông bà nội giúp tôi tìm một công việc nhàn rỗi ngồi không đến hết đời.

Thật ra tôi rất muốn cam chịu rèn luyện, tôi rất muốn trở thành người con gái đẹp tri thức xuất sắc, nếu không thì, tại sao tôi phải vất vả đọc sách thành con mọt sách như thế này?

Châu Đình và Trần An An cũng đã đến rồi, tôi không kể với họ việc phỏng vấn đã qua, tại vì tôi không muốn nhắc đến tên đàn ông đẹp trai với đề nghị kinh tởm đó, tôi vẫn muốn ăn một bữa thật ngon kìa!

Với lại, tôi bây giờ đã đau lòng như thế, không cho phép vì đau thương mà ảnh hưởng đến sức ăn của tôi!

Thế là, tôi gạt đi, cầm lấy đũa, gắp miếng thật to, ăn đến nỗi chỉ nhìn thấy răng không nhìn thấy mắt.

Ba người chúng tôi đang ăn hăng say, điện thoại tôi lại kêu, lấy ra xem, thì ra là Đường Nhiên gọi.

Tôi sững sờ mất mấy giây, số điện thoại quen thuộc này, gần giống số điện thoại của tôi là số tình nhân, vậy mà hôm nay, nó nhắc tôi từng trải qua khoảng thời gian với kẻ phản bội đáng xấu hổ đó.

Hắn ta tìm tôi làm gì? Tại vì Lý Mộng Dao bị chúng tôi đánh ư?

Tôi nghe điện thoại trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của hai cô bạn thân, quả nhiên bên trong là giọng nói hổn hển của Đường Nhiên, anh ta hung dữ nói với tôi, hoàn toàn không phải giọng ấm áp như ngày xưa: “ Tô Tư Nhuỵ, cô đúng là đồ không có mặt!”

Tôi lạnh lùng nói: “ Anh nhầm rồi? Kẻ không có mặt mới chính là đôi nam nữ chó các người?”

Đường Nhiên tiếp tục nói: “ Tôi không còn tình cảm gì đối với cô, cô cho rằng làm như thế tôi sẽ quay về bên cô à? Cô đừng nằm mơ, người tôi yêu bây giờ là Lý Mộng Dao!”

“ Biết rồi,” Giọng nói của tôi không có cảm xúc, “ Được rồi, tôi biết anh yêu Lý Mộng Dao rồi, anh nói cho tôi biết để làm gì?”

“Tôi gọi điện là để nói cho cô biết, nể tình cảm ngày xưa, việc cô ức hiếp Lý Mộng Dao hôm nay tôi không tính toán với cô, nếu như cô còn ức hiếp Lý Mộng Dao, đừng trách Đường Nhiên tôi đánh con gái!” Đường Nhiên không chút liêm sỉ kêu gào trong điện thoại, tôi còn nghe thấy tiếng Lý Mộng Dao nức nở nhõng nha nhõng nhẽo trong điện thoại, dự đoán cô ta tố cáo miêu tả tôi giống như hổ mẹ.

Tôi vừa muốn nói cái gì, Châu Đình bên cạnh đã tức đến mức không chịu nổi cướp điện thoại, chửi như tát nước: “ Tên Đường đê tiện, cậu nên biết rõ tình hình, Tư Nhuỵ của chúng tôi đẹp như thế ưu tú như thế lại bao nhiêu người theo đuổi, còn thích gì loại cặn bã như cậu, hứ, đừng tưởng ai cũng thích mình, cậu bảo cho con Lý Mộng Dao hèn hạ nhà cậu, làm vợ bé chết không yên lành, đánh cô ta lần này thì làm sao? Tôi còn gặp lần nào đánh lần đấy kìa, bảo cô ta đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi, nếu không, tôi đánh cho cô ta thành cái đầu lợn! Chúng tôi hiện tại còn phải cảm ơn cô ta vì đã mang giúp túi rác như cậu đi giúp, hứ!”

Cậu ấy tức giận tắt điện thoại, trừng mắt nhìn tôi: “ Nhìn thấy chưa, Nhuỵ Tử, loại người này sau này cậu gặp phải thì tìm đường vòng mà đi, nhìn thôi đã đen đủi nửa cái cuộc đời.”

Trần An An vội vàng nói: “ Đừng tức giận nói, chúng ta không cần loại cặn bã đó, chúng ta ăn thôi.”

Tôi vừa khóc vừa gắp đồ ăn.

Hai cô bạn thân vừa an ủi tôi, vừa ăn lẩu cùng tôi, ăn lẩu xong chúng tôi cùng nhau đi hát Karaoke, bên trong KTV gân cổ lên mà gào đến nửa đêm, thoả thích mà trút hết nỗi lòng......