Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 456: Cho cậu sung sướng vài ngày




Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày, anh ấy đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dạ Thiên Kỳ, bình thản nói: “ Cậu nghĩ thế nào? Suy nghĩ của tôi giống cậu.”

Tôi nhìn thấy khóe miệng Dạ Thiên Kỳ nhếch lên lộ ra nụ cười đẹp nhất, anh ấy cười nói: “ Thế thì thật thú vị, thế thì tôi phải chơi lại Bách Hợp đó, tôi phải biến cô ta từ bông hoa bách hợp tươi non thành bông hoa tàn bị dẫm nát.”

“ Các anh là muốn.....?” Tôi chớp chớp mắt nhìn Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ, năm người đàn ông xuất sắc đều lộ ra nụ cười đen tối.

“ Mộ Thâm, mình lập tức đưa cậu quay về nhà tứ hợp, cậu vẫn nằm trên giường, bảo vệ và nhân viên bác sĩ của căn nhà tứ hợp đó mình đã thay hết thành người của chúng ta rồi, sau đó, chúng ta sẽ nhiệt tình mà diễn, chỉ có điều, bố cậu.........cậu không xót à?” Lương Cẩn Hàn khẽ nói.

Lạc Mộ Thâm thở dài một tiếng: “ Nên để bố mình biết, trên thế giới này có thứ còn quan trọng hơn lợi ích.”

Thế là, bọn họ lại đưa Lạc Mộ Thâm quay lại căn nhà tứ hợp đó, còn những bác sĩ và cảnh vệ vốn dĩ canh gác căn nhà tứ hợp đó đã được thay thành người của Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn, Lạc Mộ Thâm vẫn nằm trên giường, đóng giả bộ dạng hôn mê, thành công qua mặt được khi Lạc Kiến Ba và Lạc Mộ Phong đến thăm.

Bọn họ cho rằng kế hoạch của bọn họ quá hoàn mỹ mà không sai sót gì, vài ngày nữa, bọn họ sẽ nhận một loại thuốc ức chế thần kinh gửi từ Nhân đến, bọn họ sẽ tiêm loại thuốc này vào người Lạc Mộ Thâm, loại thuốc an thần này sẽ xóa đi ký ức của anh ấy trong đó có cả ký ức về tình yêu của hai chúng tôi, đến lúc đó, Lạc Mộ Thâm sẽ biến thành một công cụ chỉ biết nghe lời của bọn họ, sau đó, Lạc Thị sẽ hợp tác với Thanh Hữu, cùng bắt tay chiếm đoạt Dạ Thị, sau đó, Thanh Hữu Nhật Bản sẽ độc quyền tất cả thị trường Trung Quốc.......

Kế hoạch của bọn họ rất hoàn mỹ.

Nhưng, bọn họ không biết kế hoạch của bọn họ đã bọ chúng tôi phá vỡ.

Còn tôi, vẫn coi như không biết chuyện gì, vẫn đi làm ở Lạc thị, mỗi ngày, đều phải nhận những việc làm gây khó dễ của mấy đồng nghiệp ở bộ phận hậu cần đó.

Mấy người đó thường xuyên sai bảo tôi làm đủ thứ việc, Tổng giám sát Lưu bất cứ lúc nào cũng đưa ra những lời trêu ghẹo tôi, tôi biết ông ta cho rằng tôi bị Lạc Mộ Thâm đá, cho nên, ông ta cũng có thể ngủ với tôi?

Tôi chỉ cười khẩy.

Hôm nay, tôi đang cúi đầu làm việc, chỉ nghe thấy có tiếng giày cao gót giòn vang chuyển đến, sau đó là những giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng xen lẫn kính cẩn của những đồng nghiệp xung quanh tôi vang lên: “ Ồ, đây không phải thư ký Trần sao? Cơn gió nào mang thư ký Trần đến đây thế này?”

Tôi nhún nhún vai, nghĩ cũng biết, Trần An An đến rồi, là đến thị uy hay là......?

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Trần An An cao ngạo gật đầu vẫy tay chào lại những đồng nghiệp kính cẩn chào hỏi cô ta, giống như khâm sai đại thần đi thị sát vậy, lúc thì cao ngạo, lúc thì thận trọng.

“ Thư Ký Trần, chị muốn uống gì ạ?” Thư ký Tổng Giám sát Dương Mặc Mặc lập tức giống như con chim vui vẻ, vội vàng lao đến, giống như sợ rơi vào tay người đằng sau vậy.

“ Mọi người không cần bận tâm đâu, tôi là đến thăm thư ký Tô, đồng nghiệp trước đây của tôi. Chúng tôi vốn dĩ là bạn tốt, tôi không thể nhìn người ta rơi xuống hồ, mà không quan tâm đến người ta được, như thế thật không có tình nghĩa?” Trần An An cười nói.

Cậu ta vừa nói, vừa đắc ý nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn hiểu được điệu cười mãn nguyện trong mắt cậu ta, tôi biết, cậu ta mục đích đến để cười vào mặt tôi, cậu ta bây giờ trong lòng đã không còn bình thường mà chuyển sang biến thái rồi, từ đầu đến cuối không phục tôi, bây giờ còn tạo sức ép cho tôi, bây giờ, cậu ta là thư ký Chủ tịch HĐQT, đến tổng giám đốc cũng không có quyền quản ký, còn tôi, trước đây là thư ký tổng giám đốc, bây giờ đẩy xuống làm nhân viên tầm thường của bộ phận hậu cần, khoảng cách giữa cậu ta và tôi bây giờ, giống như mây trên trời và bùn dưới đất vậy.

Cậu ta bây giờ nếu như không ở trước mặt tôi ra oai, quả thật sẽ không chịu nổi. Tôi cười khẩy trong lòng, hừm, cho cậu sướng trước vài ngày đi.

Nghĩ đến đây, tôi tiếp tục làm việc trước mắt tính, không thèm để ý đến cậu ta.

Nhưng tôi không để ý cậu ta, thì cậu ta lại càng để ý tôi, chỉ nhìn thấy Trần An An là lướt đi về phía tôi, cậu ta đi đến bên cạnh tôi, đưa ngón tay với bộ mong tay được sửa sang tinh tế, gõ lên bàn nhẹ nhàng nói: “ Thư ký Tô, đang bận à?”

“ Mắt cậu mờ à? Không nhìn thấy tôi đang bận sao?” Tôi lạnh lùng nói, đầu cũng chẳng thèm ngẩng.

“ Ôi, tính khí dữ quá,” Trần An An cười nói, “ làm việc ở đây có quen không?”

“ Quen chứ, tôi còn rất vui nữa ấy. Cậu có muốn đến đây làm vài ngày không?” Tôi ngẩng đầu lên, cười nhìn Trần An An.

“ Nhụy Tử, tôi chính là thích cá tính thích ứng trong mọi hoàn cảnh này của cậu.” Trần An An cười nói, “ Nào, dù sao trước đây chúng ta cũng là chị em tốt, uống cùng tôi một tách trà nhé?”

“ Được, đúng lúc tôi cũng đang muốn nghỉ ngơi chút.” Tôi lạnh lùng nói, đứng lên, đi theo Trần An An đến phòng trà, Trần An An chốt bên trong cửa phòng trà lại.

Tôi thong dong tự pha cho mình một tách cà phê, sau đó, ung dung ngồi thưởng thước, Trần An An nhìn tôi, cười nói: “ Nhụy Tử, tôi thật sự bái phục cậu, đã đi đến bước này rồi mà còn vẫn cao giá thế sao. Lòng dạ cậu tốt thế sao? Không hề tức giận? Còn nữa, cậu cũng thật chẳng hiểu lễ nghi tiếp khách chút nào?”

Tôi vừa uống cà phê vừa nói: “ Tâm trạng tôi rất tốt, tức giận làm gì chứ, sao nào, chọc tức cậu à! Còn nữa, cậu muốn tôi pha cà phê cho cậu sao? Đừng có nằm mơ.”

Trần An An cũng không tức, cậu ta cũng tự pha cho mình một tách trà xanh, sau đó ngồi vào ghế đối diện tôi: “ kể cả cậu pha cho tôi càphê, tôi cũng không thể uống. Tôi bây giờ thích uống trà xanh.”

“ Ồ?” Tôi khẽ cau mày nói, “ Uống trà xanh sao? Cậu có phải bây giờ đang tự ám thị mình là gái điếm lầu xanh?”

“ Cậu......” Tôi nhìn thấy sắc mặt của Trần An An lập tức thay đổi, tôi biết cậu ta hận không thể hất tách trà xanh đó vào mặt tôi.

Tôi hừ một tiếng lạnh lùng, không thèm nhìn cậu ta.

Trần An An kiềm chế lại, cậu ta nhẫn nhịn cơn tức mà cười nói: “ ôi, nói cho cậu cũng chẳng việc gì, tôi bây giờ nói cho cậu biết, là tin tốt đấy, tại vì tôi mang thai rồi. cho nên không thể uống cà phê.”

“ Mang thai sao?” Tôi cố tình trợn trừng mắt nhìn Trần An An, “ con của ai thế? Loại người như cậu cũng có thể mang thai được sao?”

“ Cậu.....Tô Tư Nhụy, cậu quá đáng quá đấy.” Trần An An tức hầm hừ nói.

“ Đối với loại người như cậu, không quá đáng thì tôi cảm thấy không thỏa nguyện.” Tôi lạnh lùng nói.

“ hừm, tôi biết, cậu đang đố kỵ với tôi.” Trần An An gườm gườm nhìn tôi, hai tay nhẹ vuốt ve lên bụng của mình, trên mặt nở nụ cười mang đầy hạnh phúc của người sắp làm mẹ, “ Tôi mang thai là con của Lạc Kiến Ba, đứa con này, có thể khiến mẹ nó vẻ vang, có đứa con này, tôi có thể quay người mà thành nữ chủ nhân của nhà họ Lạc rồi......”

Trên mặt cậu ta mang đầy khao khát.

“ Ồ, ra thế à,” Tôi cố tình cười nhìn Trần An An, “ nói như thế, Lạc Mộ Thâm lại có một đứa em trai rồi? Lạc Mộ Thâm tàn nhẫn như thế, có để một người nữa tranh tài sản với mình không?”