Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 442: Anh ấy cũng tin lạc mộ thâm




" Em......," nghe lời Dạ Thiên Kỳ nói, tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với anh ấy, quan trọng là trong lòng tôi lúc này chứa đầy hình ảnh của Lạc Mộ Thâm, tôi nghĩ trong một thời gian ngắn chắc chắn tôi chưa thể hồi phục lại bình thường, tôi không phải là kiểu người dễ dàng thay đổi tình cảm của mình, ít nhất trong một khoảng thời gian tôi không thể đón nhận bất kỳ một người nào cả, " anh Thiên Kỳ, xin lỗi. Em luôn cảm thấy có lỗi với anh!"

" Anh đã nghe em nói xin lỗi nhiều lần rồi, " Dạ Thiên Kỳ cười nói, " được rồi, Nhụy Nhụy, anh không đùa với em nữa, anh biết bây giờ em cũng không còn tâm trạng nào mà đùa cợt cả."

Tôi khẽ cúi thấp đầu, chính xác là như thế, bây giờ tôi không muốn đùa một chút nào cả, một chút cũng không muốn cười.

" Nhưng mà, Nhụy Nhụy, em nghĩ thế nào?" Dạ Thiên Kỳ nói.

" Em..... em không tin anh ấy có thể dễ dàng thay đổi như thế, em tin anh ấy có điều gì đó giấu trong lòng, anh ấy đối với em như thế, nhất định là là có nỗi khổ riêng." Tôi buồn bã nói.

" Anh cũng có cảm giác như vậy." Dạ Thiên Kỹ nhẹ nhàng nói, " dưới góc nhìn của một người đàn ông, anh cảm thấy cậu ta là thực lòng với em, cậu ta sẽ không thể thay đổi tình cảm của mình nhanh như thế, anh tin là cậu ta có điều gì đó khó nói giấu trong lòng."

Anh ấy quả quyết nói.

Tôi sững người nhìn Dạ Thiên Kỳ, dường như không tin vào những gì anh ấy vừa nói.

Đây là Dạ Thiên Kỳ sao?

Dạ Thiên Kỳ trước đây luôn căm ghét Lạc Mộ Thâm mà!

Anh ấy lần nào gặp cũng nói xấu về Lạc Mộ Thâm trước mặt tôi, lúc nào cũng muốn chửi rủa bôi nhọ Lạc Mộ Thâm mà.

Hơn nữa anh ấy thích tôi như thế, theo lý mà nói, lúc này, anh ấy phải nên tranh thủ " nước đục thả câu" nói xấu Lạc Mộ Thâm mới phải chứ, nhưng anh ấy lại không làm thế.

Anh ấy chắc chắn nói cho tôi biết, theo cảm giác của anh ấy, anh ấy nghĩ Lạc Mộ Thâm không hề có lỗi với tôi. Lạc Mộ Thâm chắc chắn có điều gì đó khó nói.

Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, dường như sắp muốn rơi lệ rồi.

Dạ Thiên Kỳ, đúng là một chàng trai quân tử, anh ấy yêu tôi, nhưng cũng không thừa lúc này mà tấn công tôi.

Tôi chảy nước mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ, tôi cảm thấy trái tim mình có chút cảm động: " Anh......anh Thiên Kỳ, anh nghĩ như thế sao?"

" Phải, anh cũng nghĩ như thế," Dạ Thiên Kỳ quả quyết nói, " anh cũng là đàn ông, anh biết kiểu cảm giác đó, anh biết Lạc Mộ Thâm đối với em như thế, chắc chắn là thực lòng. Anh tin cậu ta đối xử với em như thế này, là có điều gì đó khó nói, chỉ có điều, đó rút cuộc là điều gì, thì anh không biết."

Tôi mở to mắt nghe Dạ Thiên Kỳ nói.

Dạ Thiên Kỳ khẽ chớp chớp mắt: " Chỉ có điều, anh thấy rất lạ, theo tính cách của Lạc Mộ Thâm, cậu ta là người không dễ khuất phục đúng không? Cậu ta không sợ trời không sợ đất......đối với cậu ta trời là vương đại, còn cậu ta là vương nhị, cậu ta dễ dàng bị người khác uy hiếp như thế sao? anh cảm giác có gì đó rất lạ ở đây! tuy anh thù ghét cậu ta, nhưng anh cảm thấy cậu ta có một vài điểm cũng giống với anh, ví dụ như anh, nếu ai uy hiếp anh, thì chắc chắn coi như hắn ta đã tìm tới cái chết rồi! kiểu người đặc lệnh độc hành như cậu ta, rút cuộc đã gặp phải chuyện gì, mà khiến cho cậu ta phải làm những việc trái với lòng mình? đi làm tổn thương người mà bản thân không muốn làm tổn thương nhất?"

Tôi lập tức nói ra chuyện tôi bị tấn công cho Dạ Thiên Kỳ biết, sau đó, tôi thành thật hỏi anh ấy: " anh nói xem, liệu có phải Lạc Mộ Thâm sợ em sẽ phải chịu tổn thương nào đó, mới...... làm như thế với em? có phải anh ấy đã tìm ra được điều gì rồi?"

Dạ Thiên Kỳ hơi cau mày, bình thản nói: " Sự việc tàng trữ thuốc lần trước, với cả sự việc tai nạn giao thông em nói, đúng là rất đáng nghi, anh cũng phải tìm hiểu lại xem, anh phải xem xem đằng sau chuyện này rút cuộc có quan hệ gì, và có quan hệ gì với Lạc Mộ Thâm, lần trước, vốn dĩ anh cũng muốn tìm hiểu đến tận cùng, nhưng anh nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, anh nghĩ cậu ta sẽ tìm hiểu, anh nhúng tay vào thì không hay lắm, dù sao, em cũng phải là người yêu của anh." Anh ấy nhìn sâu vào trong mắt tôi nói.

Tôi có chút ngại ngùng, liền vội cúi thấp đầu xuống.

" Thế nhưng bây giờ, anh phải tìm hiểu kỹ lại." Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tôi, " vì em, anh cũng phải tập trung điều tra cho rõ ràng, anh phải làm cho mọi việc rõ ràng, rút cuộc là ai đứng đằng sau hại em, và rút cuộc Lạc Mộ Thâm đã có chuyện gì? cảm giác như có một bàn tay ma quái đang khống chế Lạc Mộ Thâm, giờ thì đang choàng lên bên ngoài bộ mặt của anh ta?"

" Anh nói làm em sợ quá, anh Thiên Kỳ, em sắp bị anh làm cho rụng tim rụng gan vì sợ rồi đấy." Tôi run rẩy nói.

" Ồ, chỉ là một ví dụ thôi mà." Dạ Thiên Kỳ cười nói, " lời trẻ con không cần kiêng cữ. Anh chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, dù sao anh cũng phải phát động tất cả sức lực của mình để tiến hành điều tra mà. Anh Thiên Kỳ của em thực ra lợi hại lắm đấy, chỉ là em không biết mà thôi."

" Anh Thiên Kỳ, cảm ơn anh. Em không biết phải nói thế nào với anh mới tốt nữa." Tôi bắt chặt lấy tay của Dạ Thiên Kỳ nói.

" Muốn cảm ơn anh à? vậy giờ anh sẽ cho em một cơ hội để cảm ơn anh, " Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi nói, " đi, anh đưa em đi ăn, anh phải bồi dưỡng lại cho em, chứ không nhìn em gầy quá rồi. Em yên tâm, anh sẽ điều tra thật kỹ, nếu đúng là Lạc Mộ Thâm thay lòng đổi dạ, Nhụy Nhụy, anh sẽ xử lý cậu ta thay cho em, anh sẽ khiến cậu ta không bao giờ có thể làm chú rể được nữa, như thế cậu ta đã quá có lỗi với Nhụy Tử của anh rồi."

Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, một con người quan tâm tôi đến như vậy, tôi cảm động dường như sắp rơi nước mắt.

Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn tình yêu và sự quan tâm của anh dành cho em, cả kiếp này, thực sự em đã nợ anh nhiều rồi, kiếp sau, em sẽ hoàn trả lại cho anh có được không?

" Được rồi,đi thôi, đi ăn những món ngon nhất nào." Dạ Thiên Kỳ cười nhìn tôi, " Nhụy Nhụy, cười lên chút nào, ngày tận thế đã tới đâu, cứ buồn rầu mãi như thế làm gì chứ."

" Nhưng em không muốn ăn gì cả." Tôi buồn bã nói.

" Chắc chắn sẽ khiến em phải thích ăn." Anh ấy cố gắng thuyết phục tôi, " đi thôi, đưa Nhụy Nhụy của anh đi ăn những món ngon nhất trên thế giới này. Nuôi đến khi nào béo lên, thì anh mới vui được."

Anh ấy vẫn thể hiện vẻ hài ước của mình.

......

Khi Dạ Thiên Kỳ nói tôi xuống xe, tôi mới tỉnh táo lại dòng suy nghĩ của mình, trên đường đi tôi chỉ nghĩ là Lạc Mộ Thâm liệu có phải vì có gì đó khó nói mà bỏ mặc tôi như thế hay không?

Bởi vì Dạ Thiên Kỳ cũng nói như vậy, thế nên tôi nghĩ chắc chắn là như vậy.

Vậy thì, Lạc Mộ Thâm, anh có thể nói cho em biết không?

" Nhụy Nhụy, xuống xe thôi nào." Dạ Thiên Kỳ cười gọi tôi.

" Ồ? đến rồi ạ?" Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhưng chỉ nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đã đưa tôi đến đảo chim rồi.

Dưới đảo chim, có một dòng sông nhỏ trong veo róc rách chảy, đây là dòng sông " Hỗn Hà" nổi tiếng.

Sao lại đưa tôi tới đây?

" Dạ Thiên Kỳ, không phải anh muốn đưa em đến nơi này đấy chứ, có phải anh em muốn nhảy sông tự vẫn không?" Tôi u sầu nói với Dạ Thiên Kỳ.

Nói thật, đối với những người thất tình mà nói, đặt biệt là tôi của lúc này, trái tim luôn rất nhạy cảm, thì có đi tới đâu, cũng đều là những địa điểm chẳng đẹp đẽ gì.

Ví dụ, đưa cho tôi một sợi dây thừng, tôi sẽ nghĩ rằng dùng sợi dây này thắt cổ cũng hay; đưa cho tôi một hòn đá, tôi cũng sẽ nghĩ rằng chắc là lấy hòn đá này đập vào đầu của mình thì sẽ cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn đây?

Đưa tôi đến một bờ sông như thế này, tôi lại nghĩ, tôi nhảy xuống sông chắc sẽ là tốt hơn cả?