Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 439: Tường đổ người người đẩy




" Phải đấy, " đồng nghiệp nữ đó cười nhạo nói, " đúng là mặt dày quá rồi, nếu là mình, mình sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại nữa mất."

" Đúng đấy, đúng đấy." Cô gái Dương Mặc Mặc đó nói, " trước đây chúng ta cứ tưởng là một cô nàng lọ lem được hoàng tử chọn, ai ngờ đó chỉ là giấc mơ hoang đường của cô nàng lọ lem rồi, cậu xem, Lạc Tổng đâu phải là kẻ ngốc, thiên kim tiểu thư của Lâm Thị vừa có tiền vừa xinh đẹp, anh ta còn chọn Tô Tư Nhụy làm gì? thế nên, thẳng chân đá bay là đúng rồi. Ha ha."

" Chắc chắn rồi, đàn ông người ta đâu phải kẻ ngốc, hơn nữa đây là người ta đã có hôn ước giữa những hai nhà giàu có, môn đăng hộ đối. Thiên kim của Lâm Thị cũng xinh đẹp hơn Tô Tư Nhụy nhiều rồi, nếu mình là con trai, mình cũng chọn thiên kim Lâm gia đó! " Cô đồng nghiệp đó lại nói.

" Hồi trước không biết tại sao Lạc Tổng lại chọn Tô Tư Nhụy nữa." Dương Mặc Mặc đó cười nói. " Nhưng mà, hôm nay mình đã nhìn ra rồi, Tô Tư Nhụy đó đúng là rất ghê đấy, vừa mới đến phòng hậu cần xong, đã thả câu Lưu tổng rồi, mình vừa tới phòng làm việc của sếp Lưu, cậu nói xem mình đã nhìn thấy gì nào? chị thấy Tô Tư Nhụy đó cứ ngồi sát vào bên cạnh sếp Lưu, ôi trời, cả cơ thể dường như muốn lọt cả vào trong vòng tay của sếp Lưu đấy, xong rồi điệu đà, khêu gợi, mình nghĩ nếu như lúc đó mình không bước vào, cô ta chắc chắn sẽ nuốt chọn sếp Lưu rồi." Trong giọng nói của Dương Mặc Mặc chứa đầy sự khinh bỉ.

" Vâỵ à. Thật là ghê tởm? Quá là hèn hạ. Đi tới đâu là đong đưa đàn ông ở đó, cứ như một chiếc xe bus công cộng vậy. Thôi kệ đi, đừng nhắc tới con đàn bà ghê tởm đấy nữa, lát nữa chúng ta còn phải đi ăn trưa nữa đấy, cứ nói thế liệu chúng ta còn có thể nuốt trôi được không? " Cô đồng nghiệp đó nói.

Hai người vừa nói, vừa rửa tay, rồi trang điểm chỉnh sửa lại khuôn mặt, sau đó bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng tới nhà ăn.

Ha ha. Thủ tục này thật quá.......

Tôi chết lặng ngồi trên bồn cầu, haizz, tôi lại quay lại tình cảnh trước đây rồi, trong môi trường công việc đầy hiểm ác này, có thể tôi chẳng có gì, nhưng đều bị người khác nói là có gì, huống chi đúng là tôi đã bị Lạc Mộ Thâm đá rồi. Đây chẳng phải là cơ hội để người ta bới móc sao?

Có lẽ, đến cuối năm, tôi sẽ trở thành đề tài để cho bọn họ bàn tán, moi móc.

Tôi còn ở lại nơi này làm gì chứ?

Tôi phải nhanh chóng tìm một công việc mới, sau đấy rời xa cái nơi vốn không thuộc về tôi này?

Nhưng mà, lời của Cát Vân lại văng vẳng hai bên tai tôi: " Tiểu Tô, chị tin Lạc Tổng là có điều khó nói trong lòng."

Tôi cười đau khổ, Cát Vân, có thể chị đã nghĩ Lạc Mộ Thâm là người quá tốt, anh ta mạnh mẽ như thế, có gì mà phải cất giữ trong lòng chứ? chẳng nhẽ lại có người bắt ép anh ta, khiến anh ta phải vứt bỏ tôi?

Không phải, ai có thể uy hiếp được một con người uy võ như Lạc Mộ Thâm?

Vì thế, có thể đúng là chúng tôi không thuộc về nhau rồi.

Anh ta đã phụ lòng tôi thật rồi, chứ chẳng còn một lý do nào khác cả?

Nhưng, đôi mắt đen sâu như biển của Lạc Mộ Thâm lại hiện ra trước mắt tôi, tình yêu trong đôi mắt đó của anh ta, giờ đây tôi vẫn có thể tưởng tượng ra được rất rõ nét.

" Đầu lợn, đầu lợn......" giọng nói êm ái dịu dàng của anh ta cũng xuất hiện trong trí óc tôi.

Tôi mắm chặt môi, Lạc Mộ Thâm, rút cuộc là tại sao? đúng là anh có điều khó nói giữ trong lòng sao? rút cuộc là tại sao, tại sao anh phải vứt bỏ tôi?

Đột nhiên trong đầu tôi lóe ra một suy nghĩ: liệu có phải là Lạc Mộ Thâm đã phát hiện ra điều gì đó, anh ta sợ vì anh ta mà người con gái của anh ta bị hại, thế nên làm như thế là để bảo vệ tôi?

Là như thế sao?

Vừa nghĩ tới điều này, đột nhiên tôi thấy kích động, nếu là như thế, vậy thì Lạc Mộ Thâm, em đã hiểu lầm anh rồi.

Có thực sự là như thế không?

Nếu đúng là như thế, thì trong lòng tôi cảm thấy vui mừng rồi.

Đây chính là điều khó nói của anh ấy sao?

Đột nhiên tôi cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh vậy.

Đúng là điều này rất có khả năng, tôi phải tìm cơ hội để hỏi anh ấy.

Tôi liền đứng dậy, cảm giác không còn khó chịu như ban nãy nữa rồi.

Đứng dậy, tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi cũng phải đi tới nhà ăn ăn cơm, người là sắt, cơm là gang, tôi đã quá mệt mỏi yếu đuối rồi, trước đấy tâm trạng không tốt nên chẳng muốn ăn uống gì, nhưng bây giờ, tôi muốn ăn cơm rồi.

Tôi cũng đi thẳng tới nhà ăn.

Đến nhà ăn, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, không có một ai muốn ngồi cạnh tôi cả, bọn họ ba người một nhóm, chia làm hai nhóm ngồi ăn cùng nhau, vừa ăn vừa đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía tôi.

Khi tôi nhìn về phía bọn họ, bọn họ liền ngoảnh mặt đi nơi khác, tiếp tục cười cười nói nói, giống như tôi là người vô hình vậy.

Tôi cười đau khổ, sau đó mua lấy đồ ăn cho mình, bê đồ ăn quay lại, tôi tìm một nơi trống người rồi bắt đầu ăn. Bên cạnh tôi từ lức đó cũng không có ai tới ngồi gần cả.

Bởi vì lúc này, làm gì có ai tự nguyện đi giày mới để bước vào vũng bùn chứ?

Xung quanh tôi lúc này, dường như giống như một vùng có thuốc độc vậy, ai mà lại gần là sẽ trúng độc lăn ra chết ngay.

Được thôi, như thế cũng sạch sẽ mà.

Tôi uống từng thìa từng thìa canh, bát canh sốt vang đó đúng là rất ngon, từng ngụm từng ngụm trôi một cách ngon lành vào trong cổ họng tôi.

Lúc này tôi nhìn thấy Cát Vân và Tần Cương cùng bước tới, bọn họ cười cười nói nói gọi cơm, lập tức có người kính cẩn lễ phép chào bọn họ: " thư ký Tần, thư ký Cát, mau ngồi đây đi? "

Còn có người hình như còn rất sợ hai người không qua đó ngồi, liền cướp lấy khay cơm giúp họ bê tới bàn ăn.

Tôi cười nhạt nhìn theo bọn họ, thực ra, trước đó không lâu, khi tôi còn là thư ký bên cạnh tổng giám đốc, tôi cũng đã từng được đối đãi như thế mà?

Chỉ là giờ đây, kiểu đối đãi này đã không còn nữa rồi.

Tôi khẽ thở dài.

Lại một lần nữa cảm thấy chua xót trong lòng.

Tôi nhìn về phía Cát Vân và Tần Cương, hai người bọn họ nhìn tôi, tôi nhìn thấy được sự đồng cảm trong ánh mắt của hai người bọn họ khi nhìn tôi.

Tôi biết bọn họ cũng sẽ không bước lại ngồi cùng với tôi, bởi vì bọn họ cũng phải giữ mình, không muốn gặp phải phiền toái.

Đương nhiên tôi cũng không muốn mang lại phiền phức cho bọn họ.

Tôi vẫn cứ nên ăn một mình đi!

Tôi đang lủi thủi ăn một mình, thì thấy có một người bê đĩa cơm lại ngồi đối diện với tôi, tôi bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe vì bất ngờ.

Bởi vì bạn đoán xem người ngồi đối diện tôi lúc này là ai nào? là Trần An An.

Tôi chưa bao giờ có thể nghĩ rằng một người coi tôi như kẻ thù khi tôi đang bị cả tập thể ghét bỏ, lại có thể ngồi đối diện tôi vào lúc này.

Tôi khẽ cau mày.

Nhưng, tôi nghĩ cậu ta chắc không phải tới đây là xuất phát từ lòng tốt chứ?

Trần An An nhẹ nhàng ngồi xuống, trên khuôn mặt được trang điểm rất tỉ mỉ, nhìn rất xinh đẹp, cậu ta vừa nhẹ nhàng múc từng thìa canh uống, vừa cười nói: " Nhụy Tử, bất ngờ lắm phải không, trong lúc không có một ai dám ngồi cùng cậu, lại chỉ có mình tôi dám, chắc cậu cảm động lắm phải không?"

Tôi khẽ cười: " rất cảm động."

" Nhụy Tử, với những gì cậu gặp phải, tôi rất đồng cảm?" Trần An An cười nói.

" Thế à?" Tôi khẽ nói.

Có giết chết tôi cũng chẳng tin cậu ta sẽ đồng cảm với tôi.

Cậu ta chỉ có thể cười khẩy sau lưng tôi mà thôi.

Mà bây giờ tôi như thế này, chẳng phải là điều mà cậu ta mong muốn sao?

" Không phải là cậu muốn tôi như thế này sao?" Tôi khẽ cười nói với Trần An An.

" Nhụy Tử, chẳng phải tôi đã từng nhắc nhở cậu, cậu chỉ là một thứ đồ chơi trong tay của Lạc Mộ Thâm sao? nhưng cậu lại không tin, cậu cho rằng anh ta yêu cậu thật lòng, giờ thì cậu thấy anh ta đã đá bay cậu đi chưa?" Những lớp phấn trang điểm không che đậy được những nét cay nghiệt trên khuôn mặt của cậu ta.