Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 437: Tôi phải cứng rắn




“ Đúng thế. Tôi bây giờ chỉ là một nhân viên bình thường của bộ phận hậu cần, giống như mọi người thôi.” Tôi cố ý rất tự nhiên rất gần gũi, nói một cách nhẹ nhõm, thậm chí trong lời nói còn có chút thoải mái.

“ Thì ra là thế à. Thì ra cô bị giáng chức à! Thật là thú vị, còn lên mặt kênh kiệu là thư ký tổng giám đốc, hại bọn tôi vừa nãy phải căng thẳng, mồ hôi toát cả ra.” Cả nhóm người này cười nói. Tôi nhìn thấy trên mặt bọn họ đã trở về trạng thái cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Lúc này, người nhân viên nữ đó vốn dĩ muốn giúp tôi bê hộp đồ cười khẩy nói mới các nhân viên khác: “ Đừng ở đây nhìn nữa, mau quay về làm việc đi, xúm lại làm gì chứ! Thật là, cứ nhìn xem khỉ vậy.”

Cô ta đã không còn vẻ nịnh bợ kính cẩn như lúc nãy, giờ đã trở nên khinh khỉnh ghê gớm, bộ dạng của cô ta, khiến tôi liên tưởng đến Lý Mộng Dao, hoặc là Trần An An.

Tôi nhìn thấy trên tấm phù hiệu gài trên ngực áo cô ta có dòng chữ “ Thư ký giám sát bộ phận hậu cần – Dương Mặc Mặc.”

Thì ra cô ta là thư ký giám sát của bộ phận hậu cần.

Nghe thấy thư ký giám sát tên gọi là Dương Mặc Mặc này nói như thế, các nhân viên khác không ai bảo ai tự giãn ra, không ai để ý đến tôi nữa. Thật đúng là hổ ra khỏi rừng sâu, đến chó cũng bắt nạt được! Mặc dù tôi không cho rằng mình là hổ, cùng lắm cũng chỉ là một con mèo bệnh.

Ha ha, tôi chỉ muốn cười những con người này lật mặt như lật sách vậy.

Tình người lạnh nhạt, lòng người dễ đổi mà!

Dương Mặc Mặc đó đang định đi, tôi gọi cô ta: “ Thư Ký Dương, xin hỏi tổng giám sát bộ phận hậu cần ở đâu? Tôi phải đi báo cáo có mặt.” Tôi rất lễ phép nói.

Dương Mặc Mặc lạnh lùng liếc nhìn tôi, mắt gườm gườm, vẻ mất kiên nhẫn nói: “ Thật là phiền phức, đi theo tôi.”

Cô ta õng ẹo ngạo mạn đi đằng trước, tôi ôm chiếc hộp đựng đồ đi đằng sau.

Khẽ gõ cửa, Dương Mặc Mặc cười nói với người bên trong: “ Giám sát Lưu, Tô Tư Nhụy đến báo danh, cô ta không còn là thư ký tổng giám đốc nữa, bây giờ cô ta là người của bộ phận hậu cần chúng ta.”

Tôi nhìn thấy một người trung niên béo mập trắng trẻo trong phòng làm việc tổng giám sát--- đó là tổng giám sát bộ phận hậu cần Lưu Nhất Phi.

Tôi nhìn thấy Lưu Nhất Phi với dáng vẻ hết sức ngạc nhiên, ông ta nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên: “ Thư Ký Tô, cô không phải đang đùa đấy chứ?”

“ Không ạ.” Tôi cúi đầu xuống, “ Tổng giám sát, tôi đến bộ phận hậu cần làm việc, bây giờ tôi là nhân viên cấp dưới của Tổng Giám sát Lưu rồi.”

Người đàn ông kinh nghiệm dày dạn này không tỏ thái độ lạnh lùng và kiêu ngạo với tôi ngay, ông ta gọi điện đến bộ phận nhân sự trước, tôi nghe thấy ông ấy ưh ưh vài tiếng, sau đó, ông ta đặt điện thoại xuống.

Ngẩng đầu nhìn tôi, quả nhiên không ngoài dự đoán, thái độ của ông ta với tôi đã hoàn toàn thay đổi, đó là biểu cảm kiêu ngạo huênh hoang.

“ Mặc Mặc, Tô Tư Nhụy đã là nhân viên của bộ phận chúng ta, cô sắp xếp cho cô ta công việc.” Ông ta phẩy tay rất ngạo mạn, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.

“ Vâng, Lưu Tổng.” Dương Mặc Mặc yểu điệu nói, sau đó, cô ta lạnh lùng nhìn sang tôi, bình thản nói: “ Cô đi theo tôi!”

Tôi gật đầu, ôm chiếc hộp đi theo sau Dương Mặc Mặc.

“ Thật là thú vị, tôi còn cho rằng cô sẽ trở thành bà chủ của chúng tôi, đúng là ba mươi chưa phải là tết mà.” Dương Mặc Mặc vừa đi vừa cố ý nói: “ Cô nói xem, Tô Tư Nhụy, hồi đó cô uy phong biết bao nhiêu, chúng tôi ai cũng ngưỡng mộ cô!”

Tôi cắn cắn môi, không nói gì.

Chẳng có gì mà nói với cô ta, tốt nhất là im lặng.

Tôi biết tôi lúc này, ở Lạc thị, chắc chắn bọn họ sẽ giậu đổ bìm leo. Tôi bây giờ có thể làm, chính là không để bọn họ đập chết. Tôi phải nhẫn nhịn, tôi luôn suy nghĩ về lời nói của Cát Vân.

Nếu như thật sự bên trong có gì đó khuất tất, tôi thật sự càng không thể đi.

Đừng nói để tôi đến làm việc ở bộ phận hậu cần, kể cả bảo tôi làm nhân viên tạp vụ dọn vệ sinh, tôi cũng phải chịu.

Tôi nhìn thấy những nhân viên đó của bộ phận hậu cần đều nghiêng đầu từ sau những chiếc máy tính ra, những ánh mắt giậu đổ bìm leo, bọn họ liên tục nháy mắt lẫn nhau, tôi trong mắt bọn họ quả thật đã thành trò cười rồi.

Bây giờ tôi gặp cảnh ngộ này, thật sự rất ái ngại.

Tôi không kìm được muốn cười, Lạc Mộ Thâm, nếu như anh thật sự thay lòng, thế thì anh quá tàn nhẫn, không bằng anh đuổi việc tôi luôn, anh hạ thấp tôi thế này, quả thật khiến tôi trở thành trò cười cho thiên hạ rồi.

Tôi cảm thấy mình giống như phụ nữ không chồng mà chửa thời cổ đại, bị cạo đầu bôi vôi rồi thả trôi sông, bị người khác nhìn bằng ánh mắt dè bỉu, khinh thường. Khi tôi vừa đến bộ phận hậu cần, mọi người lập tức từ trên ghế bật dậy, đến trước mặt tôi chào hỏi, vẻ kính cẩn, nhiệt tình, niềm nở chỉ tiếc không giúp được tôi tất cả; nhưng vừa biết tôi không còn là thư ký của Lạc Mộ Thâm nữa, mà là nhân viên bình thường giống như bọn họ ở bộ phận hậu cần, thậm chí còn chả bằng thư ký giám sát Dương Mặc Mặc kiểu đó, bọn họ có thể lật mặt không quen người chỉ trong vài phút.

Nhưng lúc đó, tôi cũng không muốn giải thích với bọn họ gì cả.

Dương Mặc Mặc dẫn tôi đến chỗ ngồi cuối cùng của bộ phận hậu cần, ở đó, đã rất lâu rồi không có người ngồi. dù là bàn hay là ghế đều bám đầy bụi và chất đống những đồ linh tinh.

Lúc này, Thư ký Dương Mặc Mặc của bộ phận hậu cần quay đầu lại: “ Tôi nói cô Tô Tư Nhụy, cô nói cô đột nhiên đến, nên chúng tôi cũng không có sự chuẩn bị, đột xuất nên cũng chưa có chỗ nào phụ hợp hơn, cô ngồi ở đây đi, có điều chỗ ngồi này, lâu rồi không có người ngồi, hơi bụi bẩn, vốn dĩ là chỗ chúng tôi để đồ đạc linh tinh. Cô sắp xếp lại một chút rồi ngồi tạm đi! Còn máy tính có một bộ, cô tự lắp đặp nối dây đi, chúng tôi không có người giúp cô, chúng tôi đều rất bận!”

Tôi gật đầu, bình thản nói: “ Được, tôi tự sắp xếp.”

Dương Mặc Mặc gật đầu: “ Được. Vậy cô tự xử lý đi, vừa may gần đây công việc của bộ phận hậu cần rất nhiều, cô đến đúng lúc chúng tôi có thể bớt việc một chút, cô sắp xếp xong thì bảo chúng tôi, tôi sẽ giao việc cho cô.”

Tôi gật gật đầu, ban đầu tự mình chuyển các đồ đạc linh tinh đó sang nơi khác, sau đó lau chùi bàn ghế sạch sẽ, bận rộn tới lui, mồ hôi tôi cũng vã ra.

“ Nhẹ tay chút đi, làm cho khắp nơi đầy bụi, thật là.” Một nhân viên nữ gần chỗ tôi nhất liếc mắt lườm tôi, dùng tay che mũi lạnh lùng nói.

Những người khác lấy tay phẩy như làm quạt, nói: “ Thật là. Làm cho mọi chỗ cũng dính bụi, thật là đáng ghét.”

Bọn họ với những ánh mắt đủ kiểu lườm nguýt, thật khiến tôi cảm thấy rất nực cười.

Tôi vừa sắp xếp lau dọn xong, ngồi xuống bàn chưa đến một giây, một tập danh mục tài liệu được Dương Mặc Mặc đặt trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu lên, Dương Mặc Mặc ôm tay vào hai cánh tay, khẽ nói: “ Tô Tư Nhụy, gần đây công việc của chúng tôi rất bận, người của bộ phận bận đến không kịp thở, may là cô đến, những việc này cô làm đi! Những danh mục này phải làm xong trong hai ngày đấy.”

Tôi đờ đẫn nhìn tập tài liệu danh mục đó, không kìm được thở dài, người dưới mái hiên thấp, sao có thể không cúi đầu chứ?