Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 433: Thấy chưa chắc đã là thật




“ Anh có gọi điện thoại cho anh ấy không? Anh ấy có nghe điện thoại của các anh không?” Tôi khẽ nói.

“.....không, có điều, bọn anh đều tin, cậu ấy đối với em không phải là giả.” Tần Hạo Nhiên nói.

“......” Tôi không nói gì, anh ấy đối với tôi không phải là giả, nhưng tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tôi cắn nhẹ môi, “ Dù cho có phải giả hay không, nào, hôm nay chúng ta không say không về nhé!” Tôi nhiệt tình nâng ly lên với f3.

“ Còn uống gì chứ?” Lương Cẩn Hàn đột nhiên đi đến bên cạnh tôi, anh ấy một tay tóm lấy tôi, chẳng nói năng gì vác tôi lên vai, tôi lập tức vùng vẫy, “ Lương Cẩn Hàn, em nói cho anh biết, em rất sợ độ cao, em sắp nôn ra người anh đấy.”

“ Thế thì em nôn đi, nôn xong sẽ tỉnh táo hơn.” Lương Cẩn Hàn lạnh lùng nói.

Lương Cẩn Hàn này bình thường không thích nói chuyện, bây giờ tôi mới hiểu, người ta không cần nói mà hành động luôn.

Tôi bị Lương Cẩn Hàn vác lên vai, bọn họ hùng dũng đi ra phía ngoài cửa, Châu Đình hoảng loạn xách theo túi của tôi.

Đi ra đến cửa, Lương Cẩn Hàn không cẩn thận khiến đầu của tập đập vào khung cửa, tôi đau quá hét toáng lên: “ Lương Cẩn Hàn anh muốn đập chết em sao?”

“ Ôi xin lỗi.” Lương Cẩn Hàn cuống quýt nói, anh ta vội quay ngang tôi ra, kết quả đầu của tôi lại đập lần nữa vào bên trái khung cửa, tôi bị đập cho đầu óc choáng váng, Lương Cẩn Hàn, anh chắc chắn là cố ý mà, tôi đã thất tình rồi, anh còn khiến tôi phải đau đớn như thế.

Bốn người giống như bảo vệ đưa tôi về căn phòng nơi tôi ở, f3 dặn dò Châu Đình buổi tối nhất định phải chăm sóc tôi, trước khi bọn họ rời đi, Lương Cẩn Hàn nhìn tôi nói: “ Nhụy Tử, có lúc những gì nhìn thấy trước mắt chưa chắc là thật, nếu như thật sự Lạc Mộ Thâm là người như thế, bọn anh sẽ trút giận cho em, sau này, bọn anh sẽ tuyệt giao với cậu ta.”

Tôi nhìn f3, nhìn ánh mắt chân thành của bọn họ, nước mắt gần như sắp chảy ra rồi, Lạc Mộ Thâm, f3 đối tốt với em như thế, tại sao anh nỡ lòng làm tổn thương em chứ?

Sau khi f3 đi, Châu Đình luôn túc trực bên cạnh tôi, cả đêm không chợp mắt.

Cả một đêm, tôi không biết nôn biết bao nhiêu lần, dường như ruột gan cũng nôn hết ra rồi, cho đến khi dạ dày của tôi đã không còn gì để nôn ra nữa, chỉ là nôn khan mà thôi.

Nửa đêm, tôi bắt đầu sốt, tôi không ngừng nói lảm nhảm. Cầm lấy tay Châu Đình mà gọi Lạc Mộ Thâm.

Châu Đình liên tục thay khăn mặt đắp lên trán tôi, lau chân tay cho tôi cho nhanh hạ sốt, cậu ấy thức đêm đến nỗi mắt đỏ cả lên, giống như mắt thỏ vậy.

Thực ra, tôi là đứa đáng chết, tôi không nên khiến Châu Đình phải mệt thêm, nhưng tôi thật sự không chịu được nữa, nếu như không phải Châu Đình, tôi nghĩ tôi có thể đẩy cửa sổ phòng sách mà nhảy ra ngoài mất.

Cả một đêm giày vò rồi cũng qua đi.

Sáng sớm, khi tôi mở mắt nhìn thấy Châu Đình rã rời đến quần áo cũng không kịp thay, nằm gục ngủ trên giường tôi, tôi cảm động chảy nước mắt, Châu Đình, mình thật sự xin lỗi cậu, mình quá ích kỷ, mình buồn chán cũng kéo cậu buồn theo.

Tôi tự vả cho mình một cái, Nhụy Tử, mày đừng như thế có được không? Mày khiến người khác xem thường mày, mày có biết không?

Không có tình yêu, chẳng nhẽ mày không còn gì nữa sao?

Mày còn có tình thân, còn có tình bạn! Mày phải kiên cường lên!

Tôi khẽ động, Châu Đình lập tức mở mắt ra, tôi nhìn thấy cậu ấy hơi hoảng hốt lo sợ, tôi cười nhìn cậu ấy: “ Sao thế, cậu sợ mình nhảy lầu sao?”

Châu Đình hơi ngại cười cười: “ Ai nói thế? Cậu đâu phải kiểu người đó? Mình không cẩn thận ngủ quên mất.”

“ Đúng thế, mình không phải người như thế, mình sao có thể vì một tên đàn ông mà nhảy lẩu tự tử chứ, mình còn cảm thấy mở khí ga tự sát còn chết không đau đớn hơn, sắc mặt lúc đó cũng dễ nhìn hơn chút, nghe nói lúc đó mặt sẽ hồng hào như hoa anh đào vậy.” Tôi cười nói.

Thực ra tôi trêu Châu Đình, tôi muốn hài hước một chút, nhưng Châu Đình rõ ràng lại nghĩ là thật, cậu ấy một tay nắm lấy tay tôi, tôi nhìn thấy tóc cậu ấy gần như dựng cả lên rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của cậu ấy, tôi không kìm được bụm miệng cười: “ Mình đùa cậu thôi, nhìn cậu kìa, Đình Tử, mặc dù cậu trưởng thành, nhưng tại sao chả biết đùa gì thế? Cậu cảm thấy Tô Tư Nhụy mình có thể đi tự sát à? Châm ngôn của đời mình chính là chết sướng không bằng sống khổ, yên tâm đi, mình sẽ sống tốt, mình còn phải đi lấy chồng cơ mà, hì hì.”

Châu Đình ái ngại nhìn tôi, thở dài: “ Nhụy Tử, cậu còn muốn làm việc ở Lạc Thị không?”

Tôi cúi đầu xuống: “ Mình muốn vừa làm việc, vừa tìm một công ty khác, mình chưa từ chức vội, nếu như trong thời gian này tìm không được việc, như thế ngày qua sẽ càng buồn hơn.”

Tôi nhớ lại quãng thời gian ở thành phố s, trong lòng lại buông tiếng thở dài, ôi, không thể tùy tiện nghỉ việc, tôi bây giờ mặc dù bị Lạc Mộ Thâm đá, chẳng nhẽ anh ấy lập tức cho tôi từ chức luôn sao?

Anh ấy không độc ác như thế chứ?

Hơn nữa, thực ra trong lòng tôi vẫn còn một mong muốn, đó là tôi muốn gặp Lạc Mộ Thâm, chính miệng mình hỏi anh ấy rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, mặc dù đêm qua say rồi, nhưng tôi vẫn còn nhớ lời Lương Cẩn Hàn nói với tôi: Nhụy Tử, tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật!

Cho nên, tôi phải mạnh mẽ, tôi phải làm cho rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì!

“ Nhụy Tử, cậu chịu khổ rồi.” Châu Đình xót xa ôm chặt lấy tôi.

Tôi cố ra vẻ cười nói: “ Đình Tử, mình cũng trưởng thành rồi, mình sẽ không làm tổn thương mình, không có tình yêu thì sao chứ, mình còn có cậu, còn có ông bà bố mẹ mình, mình sẽ không làm việc ngốc, mình sẽ sống thật tốt.”

“ Cậu nghĩ như thế thì mình yên tâm rồi.” Châu Đình thở dài nói, “ Tên Lạc Mộ Thâm này, tại sao lại đối xử với cậu như thế? Anh ta có thù oán với cậu hay là có việc gì thế? Lại hành hạ cậu như thế này?”

Tôi không nói gì, đúng thế, tôi cũng không biết, anh ấy tại sao lại đối với tôi như thế. Rốt cuộc có nguyên nhân gì đằng sau?

...

Tòa nhà tập đoàn Lạc thị

Tôi đang ngồi trước máy tính làm bảng excel, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa.

“ Mời vào.” Tôi vội nói.

Cửa mở ra, là Cát Vân đi vào.

Tôi nhanh nhẹn đứng lên: “ Chị Cát Vân. Có việc tìm em sao?”

Cát Vân mỉm cười, đi đến trước bàn làm việc của tôi, chị ấy khẽ nói: “ Tiểu Tô, Lạc tổng tìm em.”

“ Lạc Tổng.....” Tôi ngạc nhiên há hốc miệng, Lạc Mộ Thâm đến rồi sao?

Sau khi tôi tìm anh ấy khắp nơi không được thì đột nhiên anh ấy xuất hiện.

Anh ấy muốn gặp tôi?

Anh ấy muốn nói với tôi điều gì?

Trong lòng tôi hơi xúc động, tôi biết, tôi vẫn rất để ý anh ấy, vẫn rất muốn gặp anh ấy.

Tim tôi lập tức hoảng loạn.

Nhưng tôi nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Cát Vân không tự nhiên lắm, ánh mắt chị ấy nhìn tôi khiến tôi cảm thấy có nét gì đồng tình nhưng cũng có nét gì đó khó nói.

Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, đi cùng Cát Vân ra ngoài, đi đến trước phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm.

Cát Vân gõ cửa, từ bên trong chuyển đến giọng nói của Lạc Mộ Thâm: “ Vào đi.”

Cát Vân đẩy cửa ra, tôi và Lạc Mộ Thâm đi vào, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm ngồi ở ghế tổng giám đốc, anh ấy còn đeo một chiếc kính râm, anh ấy ngồi với tư thế tao nhã, hai người áo đen bảo vệ giống như thần gác cửa đứng bên trái bên phải cạnh anh ấy.

Đây là việc từ trước đến nay chưa từng có, Lạc Mộ Thâm không bao giờ thích đem theo cận vệ, nhưng bây giờ, hai người cận vệ cao to lạnh lùng này khiến tôi càng cách xa anh ấy hơn.

Tôi đờ đẫn nhìn Lạc Mộ Thâm, dường như không biết nói gì.