Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 429: Họ không đành lòng nhìn tôi chịu ấm ức




“ Mọi người đừng nói nữa, việc còn chưa làm rõ ràng, con phải đi hỏi anh ấy cho ra nhẽ, kể cả như thế nào cũng phải nói cho rõ chứ?” Tôi chảy nước mắt nói, đây là lần đầu tiên tôi đối diện người nhà mình mà lại yếu đuối thế này, yếu đuối giống như một người tượng đất vậy, chạm nhẽ là vỡ.

Tôi không can tâm, tôi thật sự muốn hỏi anh ấy, tại sao anh ấy thay đổi nhanh như thế? Mấy ngày trước, chúng tôi không phải vẫn tình cảm ngọt ngào sao?

“ Còn cần gì phải rõ ràng chứ? Đây không phải quá rõ rồi sao, người ta chính là muốn đá con, bây giờ điện thoại còn không nghe của con, còn chụp ảnh thân mật với tiểu thư thiên kim nhà giàu khác, con còn đợi cái gì?” Mẹ tôi tức hầm hầm nói, “ tại sao bây giờ con gái tôi lại không biết xấu hổ chứ, bị người ta lừa còn không biết. Mẹ nói cho con biết, có phải con đọc sách nhiều quá nhiều đúng không, bây giờ ngớ ngẩn lú lẫn sắp phát điên rồi đúng không, chẳng trách người ta nói con gái cho học nhiều chẳng được gì mà. Mẹ thấy con không nên đọc nhiều sách nữa. Con còn không bằng những đứa bỏ học kia.”

Mẹ vừa quở trách tôi, vừa ấn ấn ngón tay vào đầu tôi, tôi ngơ ngẩn nhìn họ, cảm thấy tim mình giống như đang rỉ máu vậy.

Là thật sao?

Anh Đại Thâm, là thật sao?

Tôi đã không còn sức mà biện bạch gì nữa, chỉ ngồi đó mà chảy nước mắt.

Tim tôi run rẩy đau nhói.

Nhưng tôi vẫn bất chấp mà tìm lý do biện bạch cho Lạc Mộ Thâm: “ Mẹ, mẹ đừng nói như thế, chắc chắn là có chuyện gì đó, anh ấy không phải loại người đó. Anh ấy sẽ không đối xử với con như thế, anh ấy chắc chắn là vì có việc gì gấp, mọi người đừng nghĩ đến những gì không tốt có được không?”

Tôi nói như thế, thực ra cũng là để an ủi bản thân mình, tôi đang liều mình mà nói để trấn an mình.

Đúng thế, dựa vào những gì tôi biết về Lạc Mộ Thâm, anh ấy chắc chắn không phải loại người đó.

Mặc dù anh ấy lạnh lùng đen tối, nhưng anh ấy đã biểu lộ với tôi mặt dịu dàng nhất, anh ấy đối tốt với tôi, chân thành như thế, anh ấy không phải giả vờ, anh ấy không phải đang lừa tôi.

Đúng, tôi phải tin tưởng Lạc Mộ Thâm, tại vì tôi yêu anh ấy, tôi phải rũ bỏ tất cả mà tin tưởng anh ấy, anh ấy chắc chắn có điều gì khó nói, cho nên mới như thế. Tôi không tin anh ấy lừa tôi bỏ rơi tôi.

“ Nha đầu ngốc ngếch này, còn tìm lý do để biện bạch cho thằng đó nữa.” Mẹ tôi tức nói, “ Mẹ hỏi con, nó không gọi điện cho con thì thôi, con gọi điện cho nó, tại sao nó lại tắt máy?”

“ Có lẽ là điện thoại anh ấy bị mất, có lẽ anh ấy bị bệnh ạ.” Tôi vẫn nói những lí do mà mình không tin.

“ Điện thoại mất sao? Con nói nó không có tiền mua điện thoại mới sao? Hay là không tìm được chiếc điện thoại nào mà gọi cho con? Con nói nó bị bệnh, cậu ta bị bệnh đến nỗi nói không ra hơi à? Hay là bị bệnh mà chết luôn rồi?” Mẹ tôi gần như tức phát điên rồi, cho nên lời nói ra cũng độc mồm độc miệng.

Đúng thế, mẹ tôi nói đúng, dù thế nào anh ấy cũng nên cho tôi một lời giải thích, nói cho tôi một tiếng chứ.

Nhưng, không có bất cứ tin tức nào.

Tôi lại cúi đầu xuống.

“ Đây gọi là kiểu gì chứ? Đã nói là sau mười ngày đến đón con, bây giờ, không ý kiến gì mà ném con ở đây, con nói xem người làm cha làm mẹ có để con mình như thế được không? Cậu ta còn tắt máy điện thoại? sợ chúng ta làm gì sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tốt xấu gì thì cũng phải nói một câu, cái này gọi là gì chứ? Đây đúng là coi thường chúng ta mà?” Mẹ tôi vẫn tức mà gầm lên nói.

Tôi cúi đầu xuống, không nói gì, lúc này, tôi chỉ biết im lặng mà thôi.

Tại vì, tôi không có bất cứ lí do gì mà phản bác lại mẹ tôi.

Tôi bây giờ, dường như vận mệnh bị rơi vào tay người khác vậy, cảm giác bất lực khiến tôi quá mệt mỏi.

“ Mẹ nói cho con biết, Tô Tư Nhụy, dù sao con bây giờ cũng chưa ràng buộc gì với cậu ta, con mau cắt đứt với cậu ta cho mẹ, kể cả cậu ta có đến tìm con, con cũng đừng để ý, con cái nhà họ Tô chúng ta, tại sao lại không biết xấu hổ như thế?” Mẹ tôi vẫn tiếp tục nói.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi gọi tôi với cái tên thân thiết Nhụy Nhụy, nếu như đột nhiên gọi cả họ tên tôi, đó chính là lúc tức giận nhất.

“ Con......con vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.” Tôi ấp úng nói.

Mẹ tôi tức mình ngồi trên giường của tôi, gần như phát khóc.

“ Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như con chứ, con là sợ không gả đi được hay thế nào? Con chỉ muốn bám vào tên Lạc Mộ Thâm đó sao?” Mẹ tôi khóc nói.

Tôi bây giờ khóc nhiều đến mức sắp ngất đi rồi.

Thât sự, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đau lòng thế này.

Bố tôi và ông bà tôi nhìn tôi và mẹ tôi khóc, cũng cuống quýt cả lên, bà nội tôi xót xa ôm tôi, cũng chảy nước mắt.

Ông và bố tôi chẳng biết nói gì, trong mắt cũng đầy thương xót.

Tôi từ nhỏ đã là bảo bối tâm gan của họ, nhìn thấy tôi đau lòng như thế, nhìn thấy tôi bị lừa như thế, đương nhiên trong lòng họ cũng rất buồn bực.

Nhưng, họ bây giờ cũng không biết khuyên tôi thế nào nữa.

Bố tôi mãi không nói gì, đợi một lúc sau, bố tôi nói: “ Nhụy Tử, nếu như người ta thật sự không thích nhà chúng ta thì thôi đi. Thực ra, chúng ta cũng không muốn con ở bên Lạc Mộ Thâm đó, chúng ta luôn cảm thấy không vừa ý lắm, từ khi biết con với Lạc Mộ Thâm yêu nhau, bố và mẹ rất lo lắng. Ông ta bố mẹ không cần con cả đời này sống cuộc sống hào hoa phú quý gì, cũng không còn phải thay nhà họ Tô mà làm vinh dự cho dòng họ gì, chúng ta không phải người ham vinh hư, nhìn con gả vào nhà giàu mà cả nhà nhấp nhổm không tên, bố mẹ chỉ hy vọng con sống hạnh phúc, không phải chịu khổ là được rồi, nếu như Lạc Mộ Thâm đó thật sự là người như thế, con càng không được để bản thân mình ấm ức, thế nào bố mẹ cũng tìm được công việc tốt cho con, tìm người mà thương yêu con. Bố mẹ không cần con phải gả vào gia đình giàu sang gì. Chúng ta là gia đình phổ thông bình thường, nhà Lạc Mộ Thâm đó không phải là nhà có tiền bình thường, những việc mà người ta trải qua không giống nhà chúng ta, cậu Tiểu Lạc đó tướng mạo rất được, bề ngoài rất hợp với con, nhưng nói thật, gia đình chúng ta không hợp. Dù cho con gả cho nhà họ Lạc, sau này cũng không tránh được phải ngẩng mặt nhìn người đời, bố mẹ cũng không giàu có mà chống lưng đỡ sau được cho con, rồi con cũng không tránh khỏi bị tủi nhục, nhà người ta là gia đình gì chứ? Với tính cách của con như thế, con có nhịn được không? Dù cho con có thể nhịn, con có thể nhịn một ngày một tháng, nhưng cũng không chịu được cả đời. nếu như con phải chịu ấm ức ở nhà họ Lạc, bố mẹ sẽ buồn thế nào, chẳng dễ dàng gì bố mẹ nuôi dưỡng được con gái xuất sắc như thế, lẽ nào lại để bị người ta ức hiếp sao.......”

Nói liền một mạch, bố tôi phải cắn răng nuốt những giọt nước mắt vào trong.

Nhìn thấy bố tôi như thế, mẹ tôi và tôi khóc càng nhiều hơn.

Lời của bố tôi, giống như chiếc gai đâm vào trong tim tôi vậy, tôi khóc đến nỗi trời đất u ám.

“ Nhưng anh ấy luôn đối tốt với con, con không tin anh ấy sẽ bỏ rơi con!” Tôi khóc nói.

“ Được rồi, Nhụy Nhụy, đừng khóc nữa. Nếu không, bố sẽ dẫn con đi thành phố A, chúng ta đi hỏi cậu ta, tại sao lại hành hạ con gái của bố, cậu ta nói được lý do thì thôi, nói không được, bố sẽ liều mạng với cậu ta, bố cũng chẳng còn gì phải tiếc nữa.” Bố tôi cũng tức hầm hầm mà nói.

Trong lòng tôi bỗng hoảng loạn, tôi biết tình cảm sâu nặng của bố, mặc dù bố lúc nào sống cũng lương thiện hài hòa, nhưng khi con gái mình gặp phải chuyện như thế này, tôi biết trong lòng ông rất phẫn nộ.