Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 419: Sau này sẽ không bao giờ sống phóng túng nữa




Cả nhà tôi cuống quýt chạy vào nhà bếp, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đứng đờ ra ở đó, nhìn chúng tôi rồi nói một câu: “ Xin lỗi, tay cháu trơn quá.”

Ôi trời đất ơi, cả chồng bát đĩa đó đều bị vỡ vụn hết rồi.

“ Không sao không sao, vỡ là bình an.” Bố tôi cười nói.

“ Em nói anh thiếu gia à, nếu như anh không làm được thì đừng làm cho loạn thêm nữa.” Tôi bụm miệng cười nói.

“ Anh không phải cố ý mà.” Lạc Mộ Thâm nhìn chồng bát đĩa đã vỡ thành miếng vụn trên đất, hơi ấm ức nói.

“ Ôi, người chức quyền cao như cháu, ở trong nhà sao phải làm những việc này chứ?” Mẹ tôi thở dài kéo Lạc Mộ Thâm ra khỏi bếp, “ Để đấy cô làm!”

“ Em đoán có lẽ đây là lần đầu tiên Lạc Thiếu Gia rửa bát, đáng để ghi nhớ kỷ niệm đấy.” Tôi cười ngồi xổm xuống, “ Để em nhặt mảnh vỡ.”

“ Nhụy Tử, em đừng động vào đứt tay.” Lạc Mộ Thâm vội nói, “ Để anh nhặt.”

“ Anh nhặt thì không đứt tay chắc? Khả năng đứt tay còn nhiều hơn ý.” Tôi cười nói.

“ Anh là đàn ông, da thịt dày, chọc vào tay cũng không sợ.” Lạc Mộ Thâm nhanh nhảu nói, anh ấy kéo tôi sang một bên.

Mẹ tôi chẳng biết làm sao đành lắc đầu: “ Hai con ấy à, đừng có làm loạn thêm nữa, mẹ dùng chổi quét rồi hót đi là được, còn phải nhặt từng mảnh làm gì chứ?”

Tôi không kìm được cười phá lên, vừa trách yêu Lạc Mộ Thâm: “ Anh xem, em ở cạnh anh, đến chỉ số thông minh cũng bị kéo thấp rồi.”

“ Rõ ràng là chỉ số thông minh của anh bị em kéo thấp ấy?” Lạc Mộ Thâm cũng đùa lại tôi, nét mặt đầy tình cảm quan tâm.

“ Hứ.” Tôi đập vào tay anh ấy một cái.

Rõ ràng bố mẹ tôi nhìn thấy tình cảm sâu nặng giữa tôi và Lạc Mộ Thâm, họ đều đứng đó thở dài.

Tôi biết, họ nhìn thấy Lạc Mộ Thâm yêu chiều và tốt với tôi như thế, đều là phát ra từ đáy lòng.

Chỉ là, trong tim họ vẫn còn những đợt sóng lăn tăn vì quá khứ của Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm thật sự rất giỏi, cả một ngày, anh ấy kiên trì chơi cờ tướng với ông nội tôi, lại còn bóp vai đấm lưng cho bà tôi, trên mặt anh ấy là sự chân thành từ đáy lòng mình, không có chút gì là giả tạo, người nhà tôi thay đổi cách nhìn với anh ấy rất nhiều.

Sắp đến năm giờ chiều, nhà chú hai, chú ba tôi đều đến nhà tôi ăn tết.

Chúng tôi là gia đình truyền thống, tại vì ông bà nội tôi vẫn còn sống khỏe mạnh, cho nên thông thường, cứ đêm giao thừa, hai gia đình nhà chú sẽ đến nhà tôi cùng ăn tết.

Nhà chú hai tôi có một cô con gái, cũng chính là em họ Giai Giai của tôi, nhà chú ba cũng có một cô con gái, năm nay học đại học năm thứ nhất, tên là Tô Tư Diểu.

Không chỉ Giai Giai, còn cả Diểu Diểu cũng đều vây quanh lấy Lạc Mộ Thâm, dáng vẻ đầy thích thú.

Mẹ tôi vốn dĩ ấn tượng với Lạc Mộ Thâm đã khá hơn rất nhiều, nhưng cứ nhìn thấy dáng vẻ của hai đứa em họ tôi thích Lạc Mộ Thâm như thế, bà không ngừng thở dài, thường xuyên kéo tôi vào trong bếp, chỉ ra bên ngoài nói: “ Con xem, không phải mẹ dọa con? Con xem cậu bạn trai đó của con cuốn hút người khác như thế? Đến em họ con cũng bổ nhào đến, nữa là sau này, thì sẽ ra sao chứ.”

Tôi cười cười: “ Nhưng mẹ không nhìn thấy Lạc Mộ Thâm từ đầu đến cuối vẫn biết giữ khoảng cách sao?”

“ Đó là bây giờ, ai mà biết sau này sẽ thế nào?” Mẹ tôi thở dài nói.

Buổi tối lúc nặn bánh chẻo. Cả nhà phấn khởi ngồi quan chiếc bàn để nặn bánh chẻo, em họ Giai Giai của tôi vừa nặn bánh chẻo vừa cười tít mắt nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Anh Đại Thâm, em cũng học chị em gọi anh là anh Đại Thâm nhé, có được không ạ?” Giai Giai chớp mắt nói.

“ Được chứ. Anh cũng giống Nhụy Tử gọi là em Giai Giai.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Tại vì Lạc Mộ Thâm không biết nặn bánh chẻo, cho nên, anh ấy đành phải làm việc khác, bố tôi cán bột mỳ, anh ấy nặn thành những viên tròn, ông tôi làm vỏ bánh, còn mọi người đều nặn bánh chẻo.

“ Trước đây nhìn thấy anh Đại Thâm trên tivi và báo chí, cảm thấy đã đẹp trai rồi, bây giờ nhìn người thật còn thấy đẹp trai hơn, em thật không ngờ, chị Nhụy em lại có thể tìm được người đẹp trai như anh Đại Thâm này.” Giai Giai hơi ngại ngùng nói.

“ Quá khen rồi, đẹp trai gì chứ. Nhìn nhiều cũng quen thôi.” Lạc Mộ Thâm cười nói, vẫn đang chăm chú nặn bột thành hình tròn.

“ Quan trọng là có nhiều tiền.” Giai Giai cười nói, “ Chị em thật có mặt nhìn người, sao lại may mắn tìm được anh Đại Thâm thế chứ?”

Tôi nhìn thấy sắc mặt bố mẹ tôi không được tốt lắm.

Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai, giả như không để ý.

“ Nếu như có thể tìm được bạn trai giống anh Đại Thâm, em còn lâu mới cần quan tâm trước đây anh thế nào, em nguyện theo anh Đại Thâm cả đời.” Giai Giai đỏ mặt nói.

Mẹ ơi, nha đầu này, lại còn dám thổ lộ tình cảm với Lạc Mộ Thâm trước mặt cả nhà thế này.

Sắc mặt mẹ tôi càng đăm chiêu khó coi hơn.

Mặt Lạc Mộ Thâm cũng đỏ lên: “ Đó là trước đây không hiểu chuyện, cho nên sống phóng túng, đúng lúc bây giờ nói ở đây, cháu cũng muốn mượn cơ hội này muốn nói với cô chú, Lạc Mộ Thâm cháu sau này tuyệt đối không bao giờ sống bừa bãi nữa, cả đời này chỉ thích một mình Nhụy Tử, sau này, cháu chỉ nghe lời của Nhụy Tử.”

“ Ôi, chị em gia giáo nghiêm ngặt lắm, “ Giai Giai cười nói, “ Chị Nhụy, anh Đại Thâm là thân phận gì chứ? Chị lại muốn quản anh ấy sao. Cẩn thận người ta cắt mạch máu kinh tế của chị đấy.”

Tôi biết ý của Giai Giai, nó là đang mỉa mai tôi, giống như tôi bị Lạc Mộ Thâm dùng tiền mê hoặc vậy.

Dường như mỗi lần tôi tiêu tiền, đều là dùng tiền của Lạc Mộ Thâm vậy.

Tôi thở dài, tôi bây giờ biết suy nghĩ của nó rồi, Giai Giai bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, nó không còn nhắc lại thời còn nhỏ của chúng tôi nữa, làm được không bằng gả được vào nhà giàu, nó hình như muốn gả được cho người có tiền, sống một cuộc sống hạnh phúc, bây giờ nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, nó quả thật kích động gần như không kìm nổi rồi.

“ Cắt mạch máu kinh tế gì chứ, chị Nhụy Nhụy của em chưa bao giờ tiêu tiền của anh, anh mua cho cô ấy vài thứ đồ còn phải xin chị ấy nhận cho, giống như anh cầu xin cô ấy vậy.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Nhụy Tử cực kỳ xuất sắc, làm việc cũng nhanh nhẹn cầu tiến, năng lực kiếm tiền của cô ấy rất tốt, gần như không cần anh phải trợ giúp gì, người con gái như thế, mới khiến người khác thích.”

Tôi biết anh ấy cố tình nói như thế là để Giai Giai nghe.

Giai Giai hơi ngại, nó vội nặn một cái bánh chẻo, đặt lên giá, cười nói: “ Đương nhiên, em biết chị của em chắc chắn là rất xuất sắc, nếu không cũng không thể mê hoặc được anh Đại Thâm.”

“ Đó là đương nhiên, chị của em hồi đó đứng thứ hai toàn trường trong tốp thi đỗ vào trường A đó.” Em họ Diểu Diểu của tôi nói.

“ Anh Đại Thâm, vừa nãy em cho một đồng xu vào trong một chiếc bánh chẻo, hy vọng anh Đại Thâm có thể ăn trúng chiếc bánh đó, một năm mới sẽ luôn hạnh phúc.” Giai Giai nũng nịu ghé gần Lạc Mộ Thâm nói.

Dáng vẻ đó của nó, đến những người thân như chúng tôi nhìn cũng khó chấp nhận.

“ Cảm ơn, hy vọng anh có thể ăn được chiếc bánh đó.” Lạc Mộ Thâm đúng mực nói.

“ Còn nữa anh Đại Thâm. Năm sau em tốt nghiệp đại học rồi, em cũng muốn làm việc ở Lạc Thị, có được không?” Giai Giai ra sức dính lấy Lạc Mộ Thâm, dáng vẻ õng ẹo, “ Có được hay không?”

“ Giai Giai.” Chú hai tôi trầm mặt xuống, “ Đừng làm phiền anh Đại Thâm nữa.”

Nhưng Giai Giai chẳng thèm để ý, nó vẫn ra sức lay lay cánh tay của Lạc Mộ Thâm, vẫn cố gắng õng ẹo: “ Có được không? Anh Đại Thâm, anh cho em câu trả lời đi mà.”