Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 417: Anh ấy đang hạ mình để lấy lòng




Mẹ tôi lúc này mới yên tâm ngủ tiếp. Tôi thở dài một hơi, tôi mới nằm bên cạnh mẹ tôi ngủ cố một lúc.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện ngoài phòng khách, mẹ tôi cũng dậy rồi, bà đang làm bữa sáng trong phòng khách.

Tôi vội vàng mặc thêm quần áo rồi xuống giường, ra phòng khách, tôi ngạc nhiên nhìn thấy bố tôi và Lạc Mộ Thâm đang ngồi nói chuyện.

Bố tôi đang nói: “ Chú hồi trẻ, sức khỏe bền bỉ nhất, chú còn tham gia chạy maraton ở Thượng hải, sức khỏe của chú chưa phải nhắc đến bệnh gì, mấy bệnh cao huyết áp của người già, bệnh tiểu đường hay gì đó đều không có.”

Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Vâng, lần chạy này, cháu cảm thấy sức khỏe chú đặc biệt dẻo dai, đến thanh niên ba mươi như cháu cũng không phải là đối thủ của chú, nếu không phải chú nhường cháu, cháu cũng bị chú bỏ rơi lại đằng sau đuổi không kịp rồi.”

“ Thanh niên trẻ các cháu bây giờ lúc nào cũng ngồi trước máy tính làm, chơi, không thì nghịch điện thoại, vốn dĩ ít có thời gian rèn luyện sức khỏe, như thế sức khỏe có tốt được không? Đây là chú không thật tâm kéo cháu, nếu như thành tâm chạy, chú còn có thể chạy vượt cháu được những tận mười vòng.”

Tôi chớp chớp mắt, việc gì đang xảy ra thế này? Lẽ nào Lạc Mộ Thâm đi tập thể dục buổi sáng với bố tôi sao?

Không phải chứ?

Hơn nữa, tôi biết sức khỏe của Lạc Mộ Thâm, tính dẻo dai, tôi đã từng nhìn thấy Lạc Mộ Thâm chạy bộ, cũng nhìn thấy anh ấy đánh tennis, đánh đến hai tiếng mà sắc mặt cũng không đổi tim cũng không đập nhanh, chính là có sức bền bỉ......rèn thành trình độ trên giường, nếu không sao tôi lại bị anh ấy ‘hành hạ’ cho thành thế này chứ?

Nếu nói thằng cha này ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, đó cũng không phải giả.

Sao lại thua bố tôi được chứ?

Tôi nghĩ một lát, lập tức hiểu ra rồi, Lạc Mộ Thâm kiêu ngạo, chỉ chuyên chỉ đạo bây giờ thật sự đang hạ thấp mình để lấy lòng bố tôi.

Hơn nữa, có thể nhìn thấy, anh ấy lấy lòng rất giỏi.

Anh Đại Thâm này!

“ Anh và bố em cùng đi thể dục buổi sáng à?” Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm.

“ Đúng thế, chú khỏe lắm, anh không đuổi kịp được.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Bị chú cho bỏ rơi tít đằng xa mãi anh mới đuổi kịp được. Anh mệt đến nỗi lả cả đi.”

Tôi nhíu mày lại, thằng cha này thật biết giả bộ mà, còn bị bố tôi bỏ cách xa sao, nếu như anh ấy chạy thật sự, có lẽ bố tôi nhìn thấy bóng anh ấy cũng chẳng thấy ý chứ.

Có điều, xem ra bố tôi phấn khởi hơn rất nhiều.

“ Thanh niên các cháu là lười luyện tập, phải thường xuyên luyện tập như chú mới khỏe.” Bố tôi nói.

Lúc này ông bà tôi đi bộ cũng về rồi, Lạc Mộ Thâm vội chạy ra đưa dép đi trong nhà cho ông bà, tôi quả thật sắp ngất đi rồi, tôi bây giờ có phải đang mơ không, tên tổng tài thú tính lạnh lùng này bây giờ lại hạ mình như thế chỉ vì lấy lòng người nhà tôi.

Ông tôi và bà tôi cũng hiện rõ vẻ bất ngờ, họ thậm chí còn hơi ngại.

Nhưng đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, Lạc Mộ Thâm biểu hiện như thế, người nhà tôi muốn phát cáu, đến cơ hội đuổi Lạc Mộ Thâm đi cũng không có.

“ Nào, ăn sáng thôi.” Lúc này mẹ tôi nói.

Lạc Mộ Thâm nhanh nhẹn đi vào trong bếp, giúp mẹ tôi bưng thức ăn lên bàn, mẹ tôi vội nói: “ Tiểu Lạc, cháu là khách, sao có thể để khách bê thức ăn chứ?”

“ Sao lại khách ạ, sau này cháu chính là con trai của nhà cô rồi ạ.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Tôi suýt nữa cười phá lên.

Đúng thế, bây giờ nhìn bộ dạng của Lạc Mộ Thâm, đừng nói là người khác, kể cả gọi Cát Vân Tần Cương Mã Văn Tịnh đến, tôi đoán bọn họ sẽ bị dọa cho run rẩy.

Lạc Mộ Thâm lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm nghị, chỉ biết ra lệnh lại người khác lại có lúc phải ngả mình như thế này sao?

Nhưng anh ấy bây giờ trông rất tự nhiên, giống như đấy là thói quen từ trước của anh ấy vậy.

“ Không dám, chúng tôi làm sao dám trèo cao để Lạc Tổng làm con trai nhà chúng tôi chứ, chúng tôi cũng không phải nhà giàu có gì.” Mẹ tôi bình thản nói.

Tôi biết trong nhà tôi, thực ra mẹ tôi là người phản đối nhất việc tôi ở cạnh Lạc Mộ Thâm.

Bà luôn hy vọng tôi tìm được người bạn trai yêu thương chiều chuộng tôi, không để tôi phải khổ.

Lạc Mộ Thâm mặc dù yêu chiều tôi, nhưng trong mắt mẹ tôi, anh ấy là người ở trên cao khó với, không chịu được khổ.

Nếu không phải mẹ tôi cũng là người biết phép tắc, bà đã lấy chổi hất Lạc Mộ Thâm ra ngoài rồi.

Lạc Mộ Thâm đứng ở đó, cũng cảm thấy ngại ngùng.

Tôi hơi xót anh ấy, từ nhỏ đến lớn, có lẽ anh ấy chưa bao giờ chịu sự ghẻ lạnh như thế này? Nhưng vì tôi, vì lấy lòng người nhà tôi, cũng phải hạ mình thật rồi.

Tôi cũng thương người nhà tôi, họ vì bảo vệ cho tôi, cũng liều mình hết sức.

Lúc này, tôi thật sự hơi lo lắng Lạc Mộ Thâm sẽ làm mặt lạnh, ném bát cơm mà quay người đi ra khỏi nhà tôi.

Như thế mục đích của người nhà tôi cũng đạt được rồi.

Anh Đại Thâm, anh phải cố nhẫn nhịn nhé!

Trong lòng tôi thầm nói như thế.

Có lẽ chỉ là trầm lặng một lúc, Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Gì mà người giàu với không giàu ạ, đều là người địa cầu, thực ra cô ạ, nếu như cháu có thể chọn lựa, cháu thà rằng sống trong một gia đình bình thường, nhà cháu mặc dù có tiền, nhưng không sống tình cảm, không thân thiết, rất ít khi cả nhà ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm, kể cả tết đến, cũng rất nhanh trôi qua mà thôi, hơn nữa, cháu không có mẹ, cho nên, nhìn thấy nhà Nhụy Nhụy sống vui vẻ đầm ấm thế này, cháu thật sự muốn được hòa vào sống cùng.”

Lời của anh ấy thật thấu tình thấu lý. Tôi biết đây là lời lẽ thật lòng anh ấy, tôi biết mặc dù Lạc Mộ Thâm biểu hiện bên ngoài lạnh lùng, thực ra nội tâm cũng rất yếu đuối, anh ấy rất mong được ăn cơm cùng mẹ, nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi chua xót.

Mẹ tôi đang nói giọng sắc lẹm như thế, nghe thấy Lạc Mộ Thâm nói những lời đó, bà lập tức mềm lòng hơn, cũng hơi ngại vì đã nói lạnh lùng sắt đá với Lạc Mộ Thâm, mẹ tôi chớp mắt nói: “ Uhm, Tiểu Lạc, cháu bưng bát canh chua sườn hầm này ra đi.”

Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm, tôi nhìn thấy khóe miệng Lạc Mộ Thâm nở nụ cười dễ mến, anh ấy vui vẻ vâng một tiếng, nhanh nhẹn bưng bát canh chua hầm sườn đó đặt lên bàn ăn.

Tôi đoán có lẽ một vài độc giả phía Nam không hiểu lắm về ẩm thực Đông Bắc chúng tôi, ở Đông Bắc chúng tôi, không giống như ở phía Nam mỗi bữa ăn đều rất ít thức ăn, chúng tôi rất nhiều món ăn đều đựng vào những bát những đĩa rất to, ăn cực kỳ nhiều, tôi còn nhớ hồi đại học, Tử Gia bọn họ dẫn vài bạn học đến thăm tôi, nhìn thấy bữa cơm nhà tôi ăn, ngạc nhiên đến nỗi con ngươi như sắp muốn rơi vào bát cơm vậy.

Bọn họ nói bữa cơm này bằng mấy bữa cơm ở phía Nam.

Còn chúng tôi ở đây, mùa đông quen ăn canh chua, dùng loại rau chua sau khi xào qua, hầm xương cho nhừ rồi nấu lẫn rau vào, thơm thì thôi rồi, kể cả xào rau ăn cũng cực kỳ ngon.

Trước đây tôi thường xuyên ăn cơm với rau này, rất ngon.

Ở thành phố A, mặc dù cũng có bán rau chua, nhưng không phải rau chua giống loại ở đây chúng tôi, giá cả đắt thì không nói, còn bao túi chân không, ăn không ngon bằng loại rau vùng Đông Bắc chúng tôi.