Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 409: Cả nhà khoe khoang




Bố mẹ tôi cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ là “ uh à” thuận theo mà thôi.

Nhà họ Đoàn này cả nhà đều có tính khoe khoang, quả thật hưng phấn như sắp bay lên trời vậy.

Lại còn khoe khoang xuất sắc thế nào, vị hôn phu tương lai của mình ưu tú ra sao, còn Ni Ni đó và chồng tương lai đó ngang nhiên ôm ấp nhau trước mặt người lớn mà không có chút lễ phép nào.

Mặc dù tôi biết có lẽ Ni Ni bọn họ đi du học nước ngoài, tư tưởng rất thoáng, nhưng dù sao đây cũng là đang ở trong nước, trước mặt bao người mà vẫn hôn hít vô tư, không đúng sao?

Nhưng chú Đoàn và cô Đoàn đó không nói gì bọn họ, còn vẫn đang thao thao bất tuyệt kể với bố mẹ tôi rằng con rể tương lai của họ mua cho Ni Ni bao nhiêu thứ đắt giá, mua cho Ni Ni nhẫn kim cương to thế nào, sẽ tổ chức hôn lễ ở đâu, sẽ đi trăng mật ở đâu.

Thực ra, tôi rất hiểu bọn họ, bây giờ cũng có tuổi rồi, bản thân thì chẳng có gì để khoe nữa, cũng đã như thế rồi, cũng không có gì mà phô bày, thì đành khoe con gái thôi.

Ở Trung Quốc, rất nhiều người cho rằng con gái làm tốt vẫn không bằng gả cho nhà giàu, cho nên, con gái nếu như được gả cho người có tiền, bố mẹ đi đâu cũng ngẩng mặt thẳng lưng, mát mày mát mặt, giống như mình được gả vào nhà giàu vậy, tiếc rằng không mua cái loa phóng thanh mà cho cả làng biết luôn.

Còn ngườ thanh niên đó cũng chẳng biết lễ phép gì, từ đầu đến cuối cũng không chào hỏi bố mẹ tôi lấy một câu, mắt trợn ngược lên trần nhà, bộ dạng coi thường người khác.

Tôi không kìm được thở dài trong lòng, có tiền thì sao chứ, có tiền thì được phép khinh thường người khác sao.

Nếu như anh có tiền, phải có lễ phép, có tố chất, như thế mới khiến người khác phải ngước nhìn.

Nếu như không lễ phép, không tố chất, mọi người chỉ cảm thấy anh chính là nhà giàu mới nổi.

Tên nhà giàu khai thác mỏ này mặc dù cả người đều là hàng hiệu, tôi cũng cảm thấy hắn ta giống một tên xúc đất chứ không phải một khai thác quặng gì.

Tôi cũng chẳng thèm để ý hắn ta.

Đương nhiên, bọn họ cũng chẳng thèm để ý tôi.

“ Người yêu cháu đâu? Để chúng tôi nhìn xem nào.” Chú Đoàn và cô Đoàn khoe khoang chán rồi mới nhớ ra tôi cũng có bạn trai, “ Đến rồi sao? Tôi thật sự muốn nhìn xem bạn trai của Nhụy Nhụy dáng vẻ thế nào?”

“ Đến rồi, Tiểu Lạc, lại đây. Gặp mặt Chú Đoàn cô Đoàn một chút.” Bố tôi vội vẫy tay gọi Lạc Mộ Thâm.

Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm hít một hơi thật sâu, nét mặt mỉm cười tiến lại, anh ấy cũng rất lễ phép nói: “ Cháu chào cô chú.”

Chú Đoàn và cô Đoàn hơi ngạc nhiên trước vẻ đẹp trai của Lạc Mộ Thâm, tôi nhìn thấy trong mắt của Ni Ni kiêu ngạo đấy như đờ đi.

Tại vì, vẻ đẹp trai và đàng hoàng đó của Lạc Mộ Thâm không phải tên nhà giàu nửa mùa đó có thể sánh kịp, chỉ cần mắt không mờ đều có thể nhìn ra.

“ Ôi, cậu thanh niên này đẹp trai sáng sủa quá, giống như minh tinh điện ảnh vậy. nông thôn đúng là cũng sinh ra được phượng hoàng, lại có người đẹp trai tuấn tú như thế, không hề có chút nhà quê, không nhìn ra xuất thuân từ nông thôn.” Cô Đoàn cười nói.

“ Cô quá lời rồi ạ. Cháu cũng bình thường thôi ạ.” Lạc Mộ Thâm vẫn điềm đạm lễ phép, mỉm cười đáp lại.

“ Tìm một người chồng như thế, mỗi ngày nhìn thấy cũng thấy vui rồi, lúc này cũng chẳng cần nghĩ là có tiền hay không có tiền nữa. Bày ở trong nhà nhìn cũng thích mắt rồi,đến lúc đó hai người anh chị cho bọn chúng chút tiền là được.” Chú Đoàn cười nói, tôi biết chú ấy vẫn đang nhìn một lượt trên người Lạc Mộ Thâm.

Nhưng, quần áo trên người Lạc Mộ Thâm không có chiếc nào lộ rõ là hàng hiệu, chỉ nhìn thấy rất đẹp, vốn dĩ nhìn không ra trên người toàn là hàng cao cấp đắt tiền.

Tôi biết, chú ta nghĩ rằng Lạc Mộ Thâm là người xuất thân từ nông thôn ra, tôi cũng chẳng buồn giải thích làm gì.

Bố mẹ tôi hơi ngại, nhưng vẫn cười nói: “ Đúng thế, hai người già chúng tôi tiền lương hưu cũng không thấp, còn làm kinh doanh nhỏ, mặc dù không phải người có tiền, nhưng cũng vẫn được, chỉ cần tiểu Lạc đối tốt với Nhụy Nhụy nhà chúng tôi, chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì, có thể giúp được bao nhiêu thì giúp, đến lúc đó dù cho chúng tôi không mua được nhà ở thành phố a, giúp bọn chúng việc thanh toán lần đầu cũng được.”

“ Chính thế, anh chị là bố mẹ, anh chị không giúp thì ai giúp chứ? Có điều nhà ở thành phố a rất đắt, thanh toán lần đầu tôi nghĩ anh chị chưa chắc đã trả được, theo ý kiến của tôi, anh chị đừng mua nhà, thà rằng thuê một căn nhà ở là được rồi, kể cả mua, tài sản căn nhà đó chỉ có giá trị bảy mươi năm, không hợp lắm. nếu như không phải chồng Ni Ni nhà chúng tôi có thực lực, chúng tôi cũng bảo bọn chúng thuê trọn, nhưng nhà thông gia không chịu, lập tức mua biệt thự nhỏ ở thành phố a, ai ya ya, tôi cũng nói, mua căn nhà bình thường là được, trang trí một chút vào là được. Mua biệt thự làm gì chứ? Lại những tận hơn ba trăm m2, dọn dẹp cũng chết mệt. nhà thông gia nói, cần gì bọn chúng phải thu dọn? Thuê bảo mẫu là được, chúng tôi dự định thuê bảo mẫu cao cấp, bọn họ làm được việc, hơn nữa tiếng anh rất tốt, sinh con cũng để bọn họ chăm, con cái có môi trường ngôn ngữ, từ nhỏ đã có thể nói tiếng anh lưu loát rồi.” Cô Đoàn cười nói.

“ Vâng, anh chị có thực lực này, đương nhiên phải mua biệt thự, thuê bảo mẫu rồi.” Bố mẹ tôi thuận theo mà nói.

“ Cậu thanh niên, cháu và Nhụy Nhụy cũng đang ở thành phố A phải không? Ni Ni nhà chúng tôi và người yêu của nó cũng đang ở thành phố A, các cháu tốt nhất chịu khó liên lạc, con rể tương lai nhà chúng tôi nói bố nó mấy năm nay cũng lập công ty gì đó ở thành phố A, đến lúc đó người yêu Ni Ni làm tổng giám đốc, các cháu có thể đến đó làm thuê. Nó chắc chắn sẽ không ngược đãi các cháu đâu, nể mặt bố cháu, chú đứng ra làm chủ, một tháng chẳng nhẽ lại không trả cho các cháu ba hay năm nghìn tệ sao.” Chú Đoàn thể hiện quan tâm, thực tế rất coi thường tôi nói.

Tôi biết thực ra chú ta vẫn luôn đố kị tôi.

Tại vì Ni Ni này thực ra thành tích từ nhỏ vốn dĩ không tốt, ở trong nước cũng không thi được vào đại học, cho nên cô chú Đoàn này cho cậu ta đi học nước ngoài, như thế mới lấy được tấm bằng nước ngoài.

Cậu ta học hành không tốt, còn tôi học hơn cậu ta, nhưng Ni Ni nếu như sống tốt hơn tôi, thế thì mặt cậu ta lại càng vênh hơn.

Nụ cười trên mặt chú Đoàn đó như có ý nói: Xem, cháu từ nhỏ học hành giỏi thì so chứ, thi đậu vào đại học ở thành phố A thì sao chứ? Giờ còn phải đi làm thuê cho Ni Ni nhà tôi?

Tôi nhún nhún vai, ba đến năm nghìn tệ, chiếc quần này của tôi cũng xấp xỉ năm nghìn tệ rồi.

Nhưng tôi cũng không muốn nói nhiều, dù sao cũng là người quen cũ, tôi vẫn nên kệ người ta thích nói gì thì nói.

Nghĩ đến đây, tôi cười nói: “ Cảm ơn chú Đoàn, khi cháu và Tiểu Lạc sống không ổn, cháu sẽ đến tìm nhờ Ni Ni nhà chú.”

Đang trong lúc nói chuyện, tôi nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ nói: “ Số 18, số 18, ở bên này có chỗ rồi.”

Tôi lập tức nói với bố mẹ: “ bố mẹ, chúng ta không phải số 18 sao?”

Mẹ tôi vội vàng lấy ra tấm phiếu: “ Đúng rồi, chúng ta là số 18. Cuối cùng cũng đến lượt rồi.”

A ha, cuối cùng cũng có chỗ rồi, chúng tôi không cần phải nghe cả nhà họ Đoàn này khoe khoang nữa.

Tôi đang muốn thở một hơi nhẹ nhõm, dẫn cả nhà đi tìm chỗ ngồi.

Tên nhà giàu nửa mùa đó đột nhiên hỏi cô Đoàn: “ Cô, chúng ta là số bao nhiêu thế?”

Cô Đoàn nhìn tấm phiếu trong tay, thở dài nói: “ Chúng ta là số hai mươi tám.”

Tôi cười thầm trong lòng, ha ha, còn phải đợi dài cổ nữa.