Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 405: Con rể gặp mẹ vợ tương lai




Tôi như thế, Lạc Mộ Thâm liền hiểu ra, anh ấy cười, chuyển chủ đề.

" Là chú hay là ông thích chăm sóc hoa đấy ạ? nhiều hoa thế này, bình thường để chăm sóc chúng chắc cũng mất nhiều thời gian lắm phải không ạ?" Lạc Mộ Thâm cười nói.

Nhắc tới chăm hoa, ông nội tôi liền hứng khởi tinh thần: " đó là do ông chăm, bình thường không có việc gì, nên dành thời gian chăm sóc một vài gốc hoa bụi cỏ, cho đỡ nhàm chán, cũng giúp cải thiện được môi trường."

" Vâng ạ, đấy đúng là một thói quen tốt, cháu vốn dĩ cũng rất thích trồng và chăm sóc hoa, nhưng cháu cứ chăm là hoa lại chết, thế nên, sau này cháu phải học hỏi ông cách chăm sóc hoa mới được." Lạc Mộ Thâm kính cẩn lễ phép nói.

Tôi thầm giơ ngón cái biểu thị like trong lòng, được đấy, Lạc Mộ Thâm, đúng là giấu tài đây mà, ở cùng anh mấy tháng nay, mà sao chưa bao giờ thấy anh nói năng nịnh nọt người khác hay đến như thế!

Những lời nói này, đúng là đã kéo anh lại gần gũi với gia đình tôi hơn rồi.

" Được, sau này ông sẽ dạy cháu cách chăm hoa như thế nào, không phải nói quá, về mặt chăm sóc hoa, ông có thừa kinh nghiệm rồi." Ông nội tôi liền đắc ý nói.

" Vâng, sau này cháu sẽ chăm chỉ học hỏi ông, chúng ta có cơ hội. Sau này sẽ là người một nhà rồi." Lạc Mộ Thâm cười nói, một người khi đứng trước mặt người khác là một tổng giám độc bá đạo, lạnh lùng, nhưng trong lúc này lại là một hình ảnh kính cẩn lễ phép của một người hậu bối.

Bà nội tôi im lặng không nói gì, bà luôn đưa đôi mắt đã có chút lão hóa của mình nhìn kỹ càng Lạc Mộ Thâm, một hồi lâu, bà mới mở miệng nói: " Tiểu Lạc à, cháu đúng là bạn trai của Nhụy Nhụy à?"

" Vâng ạ, cháu chính là bạn trai của Nhụy Nhụy," Lạc Mộ Thâm vội quay về phía bà nội nói, " hơn nữa, cháu rất mong sẽ có thể cùng Nhụy Nhụy đi tới hôn nhân. Cháu rất thật lòng ạ, lần này về thăm nhà, cháu cũng muốn nói ra thành ý của cháu."

Anh ấy nói rất quả quyết.

Là ảo giác sao?

Tôi nhìn thấy rõ bố mẹ ông bà nội tôi dường như quá bất ngờ, toàn thân còn đang run lên.

Bất ngờ đến mức như thế sao?

" À, à, Tiểu Lạc......, cháu làm việc ở đâu thế?" Bà nội tôi nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra câu hỏi như thế.

" Dạ, cháu đang làm việc tại một công ty về máy móc thiết bị y tế, làm phân tích máy móc thiết bị ạ." Lạc Mộ Thâm cười nói, nhìn nụ cười tươi sáng rạng ngời ấy, thực sự rất đẹp. Đồng thời, anh ấy rất lễ phép, anh ấy không bộc lộ ra ngoài mình là người rất có tiền, hay là một vị tổng giám đốc của một tập đoàn lớn trong lời nói của mình, tôi biết anh ấy sợ sẽ tạo áp lực cho gia đình tôi.

Trước đây tôi chưa bao giờ thấy anh ấy cười với một nụ cười tươi sáng rạng ngời như thế này, trước đây đều là lạnh lùng bá đạo. Tôi cảm thấy có gì đó không quen, haha.

Bố tôi lẩm bẩm nói: " Thiết bị phi hành? cháu là làm trong cục hàng không à? vậy có phải thiết bị phi hành thần lục, thần thất, thần bát, thần cửu đều là do công ty cháu sáng chế?"

Tôi và Lạc Mộ Thâm thiếu chút nữa thì phì lên cười, bố à, tuổi của bố cũng đâu có lớn lắm, bố cũng thật là khéo chuyển chủ đề đấy chứ?

" Không phải không phải, là phân tích thiết bị, tức là kiểm tra đo lường hàm lượng vi lượng kim loại. Ví dụ như đo lường hàm lượng thuốc trừ sâu còn sót lại trong đất, đo lường hàm lượng chì trong máu trong các bệnh viện ạ." Lạc Mộ Thâm cố gắng giải thích.

Mẹ tôi liền kéo mạnh ống tay áo của bố tôi.

" Đúng rồi, lần này cháu tới thăm nhà, cháu có một chút quà nhỏ biếu ông bà và cô chú, cũng là để thể hiện tấm lòng của cháu ạ." Lạc Mộ Thâm liền xách những túi quà đưa cho từng người trong gia đình tôi.

Trước đây tôi cũng đã nói trước cho Lạc Mộ Thâm biết khi mua quà cho bố mẹ tôi, nhất định không được mua những món quà quá đắt tiền, người nhà tôi cũng chỉ là những người nông dân bình thường, họ không biết những món quà anh ấy mua là của hãng nào hay nhãn hiệu gì, nếu như mua rồi, họ cũng không biết phải dùng chúng thế nào, thế nên, tôi cương quyết yêu cầu Lạc Mộ Thâm chỉ mua cho bố mẹ tôi những món quà đơn giản là được rồi.

Trong những túi quà này, có mua cho mẹ và bà nội tôi một chiếc áo da chồn, mua cho bố tôi một tút thuốc lá và mua cho ông nội tôi một hộp trà ngon nhất, tôi nghe nói vị trà đó rất đặc biệt.

Tôi thấy bố mẹ và ông bà tôi rất bất ngờ về những món quà này, tôi khẽ thở dài trong lòng, tôi biết Lạc Mộ Thâm vì chuẩn bị những món quà này, nên đã rất vất vả, đã cố gắng mua những món quà bình thường nhất, nhìn sẽ không biết là nhãn hiệu gì, nhưng đối với người nhà tôi mà nói, những món quà này vẫn có gì đó quá xa xỉ.

Mẹ tôi và bà tôi vuốt chiếc áo da chồn rất đẹp đó, mẹ tôi nói: " Tiểu Lạc, cháu tốn kém quá rồi, cô và bà đây cũng lớn tuổi rồi, mặc chiếc áo quý giá như thế này, sao được chứ? mặc chiếc áo đắt như thế này để đi chợ mua rau sao? như thế còn bị người khác nhìn vào lại cười cho ấy chứ?"

Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói:" Nhụy Tử vẫn luôn nói muốn mua cho cô và bà nội một chiếc áo như thế, cháu đây cũng là giúp Nhụy Tử thực hiện mong ước của mình mà thôi."

" Cái cậu này, đúng là hoang phí quá." Mẹ tôi thở dài nói.

" Phải đấy, đúng là hoang phí quá." Bố và ông nội tôi cũng nói như thế.

Tuy họ nói như vậy, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy niềm vui và vẻ thích thú trong ánh mắt của họ.

Thực ra, con người đều như thế, bạn và tôi đều là con người, được người khác dành tặng cho mình một món quà quý giá như thế, sao có chuyện không vui chứ?

Người nhà tôi cũng vậy, họ dù sao cũng là con người.

Tôi nhìn thấy trên gương mặt bố mẹ tôi là sự rạng rỡ như bông hoa mùa xuân.

" Tiểu Lạc, cháu tốn kém quá." Bố tôi nói.

" Không tốn kém, hiếu thuận tiền bối, là việc nên làm ạ." Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

" Nhụy Nhụy, mau đi rót trà cho Tiểu Lạc, Tiểu Lạc từ lúc vào, đến miếng nước còn chưa được uống, cái con bé này, chỉ biết ôm cốc nước đứng đó một mình uống à. Đúng là không có phép tắc gì cả." Mẹ tôi liền quát mắng tôi.

" A?" Lúc này tôi mới phát hiện ra là chưa lấy nước cho Lạc Mộ Thâm uống.

" Cháu tự lấy được rồi ạ." Lạc Mộ Thâm cười nói, " Nhụy Tử cũng rất mệt rồi, để cô ấy ngồi nghỉ một chút ạ."

Vốn dĩ tôi cũng định đứng dậy, nhưng anh ấy ấn tôi ngồi xuống: " Bình nước lọc ở đâu cô ơi?"

Mẹ tôi xòe bàn tay nói: " Tiểu Lạc, nhà cô không quen dùng máy lọc nước, luôn cảm thấy nước lọc có mùi vị gì đấy, thế nên, nhà cô lúc nào cũng đun sẵn một phích nước ấm, không biết cháu có uống quen không?"

" Không sao, cháu uống quen, uống quen ạ." Lạc Mộ Thâm liền vội nói, " phích nước ở đâu ạ?"

" Để cô lấy cho cháu." Mẹ tôi nói.

" Không cần, không cần đâu ạ. Cháu tự lấy được rồi, cô ngồi đi." Lạc Mộ Thâm vội nói.

" Mẹ, mẹ cứ ngồi đi, đừng có coi anh ấy như người ngoài như thế, để anh ấy tự đi lấy cũng được mà." Tôi cười nói.

" Mau đi, sao con lại để khách tự đi lấy nước như thế, mau lấy nước cho Tiểu Lạc đi." Mẹ tôi đá nhẹ tôi một cái nói.

Tôi đành phải đứng dậy: " nào, Tiểu Lạc, em giúp anh lấy nước."

Tôi đưa Lạc Mộ Thâm vào phòng bếp, rót cho anh ấy một cốc nước đầy, quay người đưa cốc nước cho Lạc Mộ Thâm, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài một tiếng nói: " vẫn còn hồi hộp quá."

" Anh thể hiện tốt lắm mà." Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm.

" Lúc nào cũng sợ người nhà nhà em không thích anh." Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày nói.

" Sao có thể thế được? anh đẹp trai như thế này cơ mà." Tôi cười khẽ đưa chân đá đá vào chân của Lạc Mộ Thâm nói.

" Liệu đẹp trai có phản tác dụng không?" Lạc Mộ Thâm đùa giỡn nói, anh ấy cố ý tỏ vẻ đau khổ, " anh cũng biết anh quá đẹp trai rồi, hay là anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, làm xấu trai đi đôi chút nhỉ?"