Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 403: Là ngoài ý muốn sao




Tôi biết con người Lạc Mộ Thâm là người quyết đoán làm theo ý mình, anh ấy có thể không cần suy xét ý kiến của bố mình, anh ấy có thể không cần quan tâm mệnh lệnh của bố anh ấy, nhưng, còn tôi? Tôi có thể không để ý sao?

Không có sự chúc phúc của bố mẹ, hôn nhân của tôi sẽ hạnh phúc chứ?

Tôi quay đầu lại, nhìn những túi lớn túi bé xếp ở ghế đằng sau, trong lòng tôi lại cảm thấy hơi chua xót, mũi cũng hơi cay cay.

Mua nhiều thứ thế này, đột nhiên tôi phát hiện, những thứ này vốn dĩ tôi không hề thích.

“ Sao thế? Tại sao đột nhiên em không nói gì?” Lạc Mộ Thâm quay đầu sang nhìn tôi.

“ Anh Đại Thâm, em đang nghĩ, nếu như không có sự đồng ý của bố, không có sự chúc phúc của bố, chúng ta có thể kết hôn được không?” Tôi khẽ nói.

Tôi vừa nói như thế, Lạc Mộ Thâm lập tức thẳng người lên, nhìn tôi rất lạ: “ Đầu lợn, điều này không giống em chút nào, sao thế, em không tin tưởng anh sao? Bố anh không cho phép thì chúng ta không thể kết hôn sao? Anh là người trưởng thành, không phải là đứa bé trong lòng bố anh nữa. Anh đã từng nói, anh chỉ thông báo cho ông ấy một tiếng, hôn lễ này, ông ta muốn tham gia thì tham gia, không muốn tham gia anh cũng không miễn cưỡng, ông ta đồng ý anh cũng lấy em, không đồng ý, anh vẫn sẽ lấy em!”

“ nhưng em nghe nói, hôn nhân mà không có sự chúc phúc của bố mẹ sẽ không hạnh phúc.” Tôi nhẹ nhàng nói, trong lòng hơi buồn phiền.

Tôi hy vọng biết bao nhiêu trong hôn lễ của tôi, bố và bà nội của Lạc Mộ Thâm, anh trai em trai đều xuất hiện, tặng cho tôi những lời chúc phúc!

Nhưng.....bây giờ xem ra, dù cho chúng tôi có tổ chức hôn lễ, bố của Lạc Mộ Thâm cũng sẽ không tham gia.

“ Đầu lợn.....” Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài, nắm chặt lấy tay tôi, “ Ai nói không có bố mẹ chúc phúc chứ, ngày mai, anh sẽ đưa em về nhà em, có sự chúc phúc của bố mẹ em là được rồi.”

“ Về nhà em sao?” Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt khôi ngô đó của Lạc Mộ Thâm.

“ Đúng thế, đưa em về nhà em, anh đã nói rồi, chỉ cần lời chúc phúc của bố mẹ em là đủ rồi. Anh chưa bao giờ cầu xin bố anh sẽ chúc phúc anh.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Hơn nữa, sắp đến tết rồi, em cũng phải về nhà ăn tết với bố mẹ em đúng không? Anh sẽ về cùng em, bây giờ là cuối năm, công việc của công ty cơ bản cũng đâu vào đấy rồi, anh cũng sẽ nghỉ ngơi thư giãn vài ngày, ở bên cạnh vợ bé nhỏ của anh.”

Anh ấy nhẹ ôm tôi vào lòng.

Tôi cố tình nói: “ Em là vợ bé của anh à? Thế vợ lớn là ai thế?”

“ hứ, dám bắt bẻ lời anh à. Cắn em một cái trừng phạt em.” Lạc Mộ Thâm liền cắn nhẹ vào tai tôi.

“ Anh sẽ về quê cùng em sao?” Tôi không tin lắm nhìn anh ấy.

“ Em ở đâu ăn tết anh sẽ ở đó.” Lạc Mộ Thâm khẽ hôn lên tai tôi.

Tôi đưa cánh tay ra, ôm chặt lấy cổ của anh ấy.

Lúc mua đồ quay về, Lạc Mộ Thâm lái xe, còn tôi ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh ấy. Hì hì, vẫn là Lạc Mộ Thâm làm lái xe cho tôi.

Lạc Mộ Thâm ung dung lái xe, có lúc liếc mắt sang nhìn tôi. Khóe miệng anh ấy khẽ nở nụ cười vui vẻ.

“ Cười gì thế? Anh chuyên tâm lái xe đi, một lúc nhìn em thế này, một lúc lại nhìn thế kia.” Tôi trách yêu nói.

“ Thích nhìn em mà, cảm giác này thật vui, sau này phía đằng sau sẽ có mấy bạn nhỏ đáng yêu ngồi đó, Lạc Mộ Thâm anh còn cần phải theo đuổi gì nữa? Con người theo đuổi cả một đời, không phải là mong có một gia đình hạnh phúc, vợ hiền con ngoan sao?” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Anh ấy một tay lái xe, tay kia nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của tôi.

Được Lạc Mộ Thâm nắm tay, tôi lập tức cảm thấy tim mình yếu mềm, tôi quay đầu sang, hai mắt chăm chú nhìn Lạc Mộ Thâm, tư thế lái xe của anh ấy thật sự rất đẹp trai, tôi cố tình nói, “ Chăm chú lái xe vào, đừng có ngó nghiêng bên nọ bên kia, mười vụ thì có chín vụ tai nạn đều do nhìn đông ngó tây như anh đấy.”

Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Được, không nhìn em, nhưng mà lúc nào cũng muốn ngắm em thì làm thế nào? Ai bảo anh thích em thế chứ?”

“ Đúng là miệng lưỡi lẻo mép.” Tôi lẩm bẩm nói.

Mặc dù trong miệng tôi nói thế, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, người đàn ông mình thích lại thích nhìn mình như thế, trong lòng ai mà không cảm thấy ngọt ngào chứ?

Trừ vẻ bề ngoài lạnh lùng đó ra, thực ra Lạc Mộ Thâm là người rất ấm áp, rất đáng yêu.

Tôi đang nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy ánh đèn rất chói chiếu ở phía trước, soi thẳng vào trước xe của tôi và Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày, thật là, lái xe còn bật đèn pha chiếu xa, rất nguy hiểm có biết không?

Anh ấy cũng dùng đèn chiếu xa của xe mình nháy mấy cái, bấm còi để cảnh cáo lái xe đối diện tắt đèn đi.

Nhưng lái xe đối diện không có ý tắt đèn chiếu xa đó đi.

Lạc Mộ Thâm đành nhíu mắt lại cho đỡ chói, muốn lái qua đi cho xong.

Nhưng kẻ lái xe đối diện lại lao thẳng về phía xe của tôi và Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm không khỏi giật mình.

“ A……..” Tôi hoảng sợ giật mình hét lên.

“ Muốn chết à?” Lạc Mộ Thâm vừa chửi, vừa quay hướng xe ra chỗ khác, muốn né tránh va chạm vào chiếc xe đó, nhưng khi đầu xe quay đầu xe, từ phía sau chiếc xe đối diện lại phi lên một chiếc xe tải hạng nặng khác.

“ hừ,….” Lạc Mộ Thâm nghiến răng lẩm bẩm, giữa hai chiếc xe phía đối diện lao đến, chỉ để một khoảng cách rất hẹp rất dẹp cho xem BMW x5 của tôi.

Như thế này, xem ra xe BMW mà Lạc Mộ Thâm lái sẽ lao vào một trong hai xe kia mất.

“ Ôi, Lạc Mộ Thâm…..” Tôi gần như hét lên, vội vàng che mắt lại.

Lạc Mộ Thâm đối diện với hai chiếc xe lao đến như muốn đâm chết mình, anh ấy nghiến răng, cả chiếc xe hoàn toàn nghiêng một góc 90 độ, chỉ dùng hai bánh trái tiếp giáp đường, từ khoảng giữa của hai chiếc xe đó mà trượt qua.

Còn hai chiếc xe tải hạng nặng đó, cũng nhanh chóng mất hút biến mất không dấu vết.

Chiếc xe màu bạc BMW sau khi trượt qua, hai bánh phải cũng dần dần mất đà nghiêng xuống, để lại một làn khói bụi mù.”

“ Mẹ kiếp.” Lạc Mộ Thâm không kìm được chửi một tiếng.

Anh ấy khẽ cau mày lại.

Đây là tình cờ hay là có ý gì?

Tôi thất thần nhìn về phía say, một tay nắm lấy tay của Lạc Mộ Thâm, cuống quýt sợ hãi nói: “ Lạc Mộ Thâm, chiếc xe đó muốn giết chúng ta phải không? Vốn dĩ là em lái chiếc xe này, lẽ nào có người muốn giết em sao?”

Lạc Mộ Thâm vốn dĩ vẫn cau mày nhưng nghe tôi nói thế, anh ấy dần dần thả lỏng ra, cười vỗ nhẹ vào tay tôi: “ Không phải, đừng nghĩ linh tinh, ai muốn giết em chứ, em đọc tiểu thuyết nhiều rồi.”

“ Nhưng mà…..” Tôi nhíu mày lại, tất cả những gì vừa xảy ra, thật sự rất đáng ngờ.

Đường đi của hai chiếc xe đó là muốn nhằm vào xe của tôi mà, không phải tôi nghĩ linh tinh, nếu như không phải người lái xe bây giờ là Lạc Mộ Thâm, mà là tôi, có lẽ tôi đã bị hai chiếc xe đó nghiền nát tôi.

Tôi lại nghĩ đến việc bị hãm hại liên quan đến ma túy, tim tôi lại co thắt lại.

“ Lạc Mộ Thâm, em cảm thấy chiếc xe đó là nhằm vào em.” Tôi vẫn lo lắng hoảng hốt.

“ Đầu lợn, đừng căng thẳng, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.” Nụ cười của Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng như mây, dáng vẻ anh ấy rất bĩnh tĩnh, “ Đây là địa bàn của anh, ai dám làm gì em chứ?”