Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 401: Tôi là trở ngại của anh ấy




Ông ấy hầm hàm vứt chiếc thìa bạc sáng bóng đang cầm trong tay lên bàn, gấp lại tập chi phiếu, quay người rời đi.

Tôi đờ đẫn ngồi ở đó, nghe ‘dingdang’ một tiếng cửa mở, Lạc Kiến Ba quay người đi ra, tôi không kìm được cười đau khổ, sau này, những tháng ngày của tôi khó sống rồi.

Trong lời nói của Lạc Mộ Thâm kể với tôi, Lạc Kiến Ba là một con hồ ly xảo quyệt hơn nữa là một thương nhân sành sỏi nguy hiểm, ông ta không có tình cảm thân thiết gì với con trai của mình, đối với vợ mình cũng chẳng quan tâm, ông ta chỉ quan tâm gây dựng giang sơn Lạc Thị.

Ông ta chọn Lạc Mộ Thâm là người kế nhiệm mình, đó là vì Lạc Mộ Thâm giống ông ta nhất, kiên cường mà lạnh lùng độc ác, ông ta có thể khiến Lạc Thị phát triển không ngừng, Lạc Mộ Thâm nói đúng, ông ta giống như người cổ đại nuôi con sâu độc, hy vọng có thể nuôi được con sâu vua độc ác nhất, mà chưa bao giờ nghĩ xem con trai mình có hạnh phúc hay không.

Dù cho con trai mình cả đời không hạnh phúc, ông ta cũng chẳng quan tâm, ông ta chỉ hy vọng sự nghiệp của mình sẽ phát triển không ngừng mà thôi.

Trở thành ông chủ lớn trên toàn quốc, là mơ ước của ông ta, hoàn toàn đánh bại Lạc Thị là mục tiêu của ông ta.

Vì mục tiêu này, ông ta không từ bỏ thủ đoạn, hợp tác với người Nhật Bản để đấu lại Lạc Thị.

Nếu như không gặp tôi, tôi nghĩ Lạc Mộ Thâm cũng sẽ đi đúng con đường băng giá mà bố anh ấy đã thiết kế lên, lạnh lùng tuyệt tình, vì đạt được mục tiêu, không từ thủ đoạn!

Còn Lạc Mộ Thâm bây giờ sau khi gặp tôi, anh ấy trở nên nhẹ nhàng ấm áp, hoặc là nói thực ra anh ấy luôn ấm áp mà mềm mại, chỉ là vẻ mềm mỏng ấm áp của anh ấy được giấu bên trong vỏ sò kiên cứng lạnh băng đó.

Còn khi tôi xuất hiện, đã phá vỡ chiếc vỏ sò này, chính vì như thế, Lạc Mộ Thâm trở nên đáng yêu, anh ấy từ chối hợp tác với người Nhật, từ bỏ cơ hội đánh bại Lạc Thị, cho nên, điều này khiến Lạc kiến Ba gần như sắp phát điên rồi.

Cho nên, ông ta hận tôi, ông ta sẽ không để tôi ở bên cạnh Lạc Mộ Thâm, chỉ có tôi rời xa, Lạc Mộ Thâm mới có thể trở lại là Lạc Mộ Thâm lạnh lùng tuyệt tình như ban đầu.

Tôi, đối với Lạc Kiến Ba mà nói, chắc chắn là vật trở ngại của Lạc Kiến Ba.

Là chướng ngại vật của anh ấy. Là chướng ngại vật của Lạc Thị!

Nhưng, Lạc Mộ Thâm, nếu như anh muốn em rời đi, em sẽ đi, nếu như anh không bảo em rời xa anh, anh vẫn luôn ôm chặt em, em sẽ mãi mãi bên cạnh anh......

Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu uống cốc cà phê lotte đó, truyện cười, cà phê hơn một nghìn tệ này mà không uống, thật là lãng phí!

Nói đến, tách cà phê đắt thế này so với cà phê Starbucks cũng ngon không kém mà, người có tiền, thật sự đúng là thánh!

Tôi uống một hơi vào bụng hết tách càphê đắt đỏ đó.

Tôi uống hết cà phê, lại trầm lặng suy nghĩ hồi lâu, mới xách túi đi ra khỏi quán cà phê, chầm chậm đi đến nơi đỗ chiếc BMW của mình.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, khi giọng nói của Lạc Mộ Thâm vang lên trong điện thoại, không biết tại sao, vừa nghe thấy giọng nói của anh ấy, tôi liền cảm thấy như được an ủi phần nào.

“ Này, em làm gì thế? Có nằm trên giường nghỉ ngơi không đấy?” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, trong giọng nói đầy vẻ chiều chuộng yêu thương.

“ Em....đang ở ngoài!” Tôi cười nói.

“ Sao lại ra ngoài thế? Không phải đi hẹn trai đẹp sau lưng anh đấy chứ?” Lạc Mộ Thâm cười nói.

Sao lại đi ra ngoài, bố anh hẹn đấy.

“ Thật sự là hẹn trai đẹp đấy, sao thế? Anh ghen rồi sao?” Tôi cố nhẫn nhịn những gì không vui trong lòng, cười nói.

“ A ha, em là người con gái háo sắc, đã theo anh rồi còn muốn trăng hoa à, có tin anh trói em lại, chốt chặt vào không?” Lạc Mộ Thâm nửa đùa nửa thật nói.

Tôi cười nói: “ Anh thật là tàn nhẫn, em nằm trên giường rất chán, cho nên ra ngoài đi dạo chút, lâu lắm rồi không đi dạo, em muốn đi mua sắm.”

Đây là nói thật, đối với phụ nữ mà nói, mua sắm có thể khiến tâm trạng thoải mái rất nhiều.

Trước đây tôi rất muốn đi mua đồ, chỉ là không có tiền mà thôi.

“ Thế thì mua nhiều vào, anh không phải làm thẻ cho em rồi sao? Tùy ý quẹt nhé.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ vâng, em sẽ quẹt hết sức, em cố làm cho thẻ của anh bại sản.” Tôi cố gắng cười thoải mái, thực ra, trong lòng tôi rất buồn bực, bây giờ, Lạc Mộ Thâm chiều tôi như ngọc quý vậy, không biết từ bao giờ, có lẽ, sau khi anh ấy hết cảm thấy tôi tươi mới, không chừng sẽ đối đãi giống mấy người minh tinh người mẫu trước kia, dừng thẻ của tôi, đến lúc đó, cô bé lọ lem như tôi lại bị quay về nguyên hình cũng không biết chừng?

Tôi lại nghĩ đến lời nói của Lạc Kiến Ba cay nghiệt nói với tôi: Khi Lạc Mộ Thâm đã cô, tôi hy vọng cô đừng hối hận quyết định ngày hôm nay.

Lời của Lạc Kiến Ba sẽ thành thật sao?

Lạc Mộ Thâm sẽ có một ngày chán tôi sao?

Anh ấy thật sự sẽ đá tôi, lúc đó khiến tôi hối hận vì tôi đã không nhận ba nghìn vạn ngày hôm nay sao?

Tôi nhẹ thở dài một hơi.

Nếu như thật là như thế, tôi sẽ không hối hận chứ?

Chỉ cần tôi nỗ lực, dù cho tôi không thể trở thành vợ của Lạc Mộ Thâm, dù cho không thể ở bên cạnh của anh ấy, tôi cũng vẫn sẽ mỉm cười.

Nhưng, bây giờ, chỉ cần anh ấy vẫn yêu tôi, tôi sẽ không lùi bước.

Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười nói: “ Anh Đại Thâm, em yêu anh.”

“ Ôi, tại sao đột nhiên em lại nói lời này, nói đi, có phải chột dạ, có phải đang đi dạo cùng tên đàn ông nào không?” Lạc Mộ Thâm cười nói, mặc dù anh ấy nói như thế, nhưng tôi có thể nghe thấy trong giọng nói của anh ấy vẫn mang đầy sự vui vẻ.

“ Nói linh tinh. Em đi một mình, anh có thể qua đây mà xem.” Tôi cười nói, anh ấy lo lắng cho tôi như thế, khiến tôi rất vui.

“ Anh còn phải họp nữa, có điều, em nói như thế cũng nhắc nhở anh, anh phải hỏi kiến trúc sư của công ty, xem xem có thể đặt ở trên người em thiết bị gì không, bất cứ lúc nào có thể báo cáo động hướng của em, như thế anh mới yên tâm.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Hứ, Lạc Mộ Thâm, anh đừng có quá đáng như thế được không, em là bạn gái của anh, em không phải là vật phẩm của riêng anh, em cũng cần phải có không gian riêng, em cũng muốn hít thở?” Tôi tức lẩm bẩm nói.

“ Ôi, nhớ em rồi, nếu không phải lát nữa phải họp, anh thật sự rất muốn đi dạo với em.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

“ Tấm lòng của anh em nhận rồi, tiêu tiền của anh là được rồi.” Tôi cười nói.

“ Đúng là đồ ham tiền.” Lạc Mộ Thâm mắng yêu tôi, “ được rồi, tận tình mà mua, anh phải xem xem em có thể khiến anh phá sản được không?”

“ Tuân lệnh.” Tôi cười nói.

“ Anh phải họp rồi, anh tắt nhé.” Lạc Mộ Thâm hôn tôi một cái trong điện thoại, “ Anh tắt đây.”

“ Anh tắt đi.” Tôi khẽ hôn lại trong điện thoại, nhưng lại cảm thấy mũi mình có gì đó cay cay.

Không biết tại sao, tại sao tôi có dự cảm chúng tôi thật sự không có tương lai chứ?

Tôi đang suy nghĩ đa cảm, đột nhiên nghe thấy có người gõ vào cửa kính xe của tôi, tôi ngạc nhiên nhìn về hướng đó, lập tức nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó, là Lạc Mộ Thâm.