Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 366: Bình cầu nguyện




“ Đầu lợn em mệt không?” Lạc Mộ Thâm nhìn sang tôi.

“ Em vẫn chịu được, không mệt lắm.” Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Thế em nhìn thấy hòn đảo trước mặt không?” Lạc Mộ Thâm ôm vào eo tôi từ đằng sau, dùng ngón tay chỉ về hòn đảo nhỏ mờ ảo phía trước.

“ Em nhìn thấy rồi. Đảo không có người sao? Anh muốn dẫn em đi mạo hiểm à? Bên trong có lương thực hay chủng tộc gì đó không?” Tôi quay đầu nhìn vào đôi mắt đẹp đó.

“ Ngốc ạ, gì mà đảo không người chứ? Đó là đảo tình nhân.” Lạc Mộ Thâm cốc nhẹ vào đầu tôi một cái, “ Cái đầu nhỏ của em từ sáng đến tối đều đang nghĩ gì thế?”

“ hì hì, ý của em là, dù cho là nơi nào, kể cả là đảo mạo hiểm, em cũng sẽ đi với anh.” Tôi cười nói.

Lạc Mộ Thâm lúc này khóe miệng mới nhếch lên khẽ cười, nụ cười của anh ấy, thật sự cuốn hút người khác, tôi dường như sắp bị mê muội vì nụ cười của anh ấy rồi.

Anh ấy nhẹ hôn lên má tôi, đôi mắt nhìn biển tình yêu xinh đẹp đó và những đàn chim hải âu lượn vòng trên không trung.

“ Tại vì, ở đây là nơi mà các đôi tình nhân thường xuyên đến. Cho nên hòn đảo trước mặt đó được gọi là đảo tình nhân, cực kỳ lãng mạn, kể cả cái tên của nó cũng đủ thấy lãng mạn rồi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ áp sát vào má tôi, khẽ nói.

“ Đảo tình nhân, đúng thế, chỉ cái tôi thôi cũng đã rất đẹp rồi. không biết trên đảo phong cảnh như thế nào?” Tôi khẽ nói.

“ Anh trước đây luôn muốn đến đó xem xem, nhưng anh nghĩ anh cũng chưa có ai yêu thật lòng, cho nên anh chưa đi, anh còn cho rằng cả đời này sẽ không đến đảo tình nhân, tại vì anh luôn cho rằng cả đời mình sẽ không có tình yêu đích thực nào.” Lạc Mộ Thâm nhẹ thở dài.

Đầu anh ấy dựa khẽ trên vai tôi, tôi cũng thở dài, tôi hiểu lúc đó anh ấy là nghĩ như thế. Mặc dù anh ấy có thể có nhiều bạn gái tài sắc vẹn toàn, nhưng anh ấy chưa bao giờ có người bạn gái nào khiến anh ấy yêu thật tâm.

Anh ấy chưa bao giờ yêu bọn họ thật sự, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đưa bọn họ đến biển tình yêu.

Nhưng anh ấy dẫn tôi đến.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy có chút ấm áp và cảm động dâng trào trong lòng.

Anh ấy yêu tôi, thật sự là yêu tôi.

Anh ấy có trái tim yêu tôi, tôi cũng chắn chắn sẽ không phụ lòng anh ấy.

Nghĩ đến đây, tôi đưa cánh tay ra, ôm lấy cổ anh ấy.

“ Nếu như không phải anh, có lẽ cả đời em cũng sẽ không đến đây.” Tôi khẽ nói.

“ Bây giờ, có anh ở bên cạnh anh. Sau này, em muốn đi đâu, anh sẽ luôn đi cùng em!” Tay Lạc Mộ Thâm càng ôm tôi chặt hơn, cằm của anh ấy chạm vào tóc của tôi, ánh mắt nhìn về xa xăm, rồi dần dần nhìn vào một điểm.

“ Cũng không nhất định thế, có lẽ đến lúc đó sau khi chia tay, sẽ có một người đàn ông khác đi với em thì sao?” Tôi cố ý cười nói.

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ Em dám? Em sinh ra là để đợi anh, sinh ra để là người phụ nữ của anh.”

Vẻ bá quyền chuyên chế đó lại nổi lên rồi.

“ Anh Đại Thâm, anh yên tâm, em chỉ là đùa thôi. Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh. Tình yêu của chúng ta, sẽ luôn sáng lấp lánh như pháo hoa vậy.” Tôi khẽ cười nói.

“ Đầu lợn, em nói đấy nhé, em đừng có hối hận đấy.” Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch khóe miệng, anh ấy kéo tay tôi, “ Đi, chúng ta đi đảo tình nhân.”

“ Không gọi anh Đại Vũ bọn họ sao?” Tôi chớp chớp mắt.

Trời đất có lương tâm, tôi vẫn luôn nhớ đến ba tên đẹp trai đó, cái gì cũng nhớ đến bọn họ.

“ Để bọn nó làm kỳ đà cản mũi à?” Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai, “ Không dẫn bọn họ đi. Anh bây giờ, chỉ muốn đi cùng với em, để cho bọn họ nói anh là trọng sắc khinh bạn đi!”

Tôi thè lưỡi nhìn, không biết tại sao, nụ cười hạnh phúc ấm áp nở trên môi. Lạc Mộ Thâm, thực ra anh là một người đàn ông rất hấp dẫn, thế thì em mãi mãi bị anh làm cho mê muội rồi?

Lạc Mộ Thâm bảo người đẩy xuống một chiếc thuyền máy, kéo tôi nhảy xuống thuyền, do Lạc Mộ Thâm trực tiếp lái, lúc này, tôi mới biết, thì ra Lạc Mộ Thâm đã có giấy phép lái tàu biển.

Trời đất ơi, người đàn ông này, còn có cái gì không biết chứ? Tôi thật sự càng ngày càng thích anh ấy.

Tôi cười tít mắt ngồi trên thuyền máy, tình cảm sâu đậm nhìn dáng vẻ Lạc Mộ Thâm đẹp trai lái thuyền, ánh sáng hắt lên mặt lên người anh ấy, anh ấy giống như võ sĩ tuyệt sắc trong thần thoại Hy Lạp khiến người khác phải mê mẩn vậy.

Sau này, nếu như có cơ hội, tôi cũng sẽ học anh ấy lái thuyền máy.

Chiếc thuyền máy tiếp tục hành trình, tôi nhìn thấy Đảo Tình nhân càng ngày càng gần rồi.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến được nơi cần đến, cập bến xong, chúng tôi nhảy xuống thuyền, bước lên đảo.

Đảo tình nhân xinh đẹp này được mặt trời chiếu rọi, có một màu ánh kim đẹp đẽ thú vị, sau khi tôi và Lạc Mộ Thâm lên đảo, tôi ngạc nhiên hét lên một tiếng, thế là giấc mơ ảo tưởng mà như được bước vào một thế giới thần thoại vậy.

“ ôi, ở đây đẹp quá! Quả thật quá đẹp, đây chính cảm cảm giác của thiên đường nhân gian mà!”

Nói là thiên đường nhân gian, thật sự không phải là nói quá.

Tôi thật sự cảm thấy mình giống như được lạc vào thế giới cổ tích tuyệt đẹp vậy.

Trên đảo mỗi một kiến trúc, mỗi một khu trồng hoa cỏ giống như là từ trong truyện cổ tích bước ra vậy.

Hình bóng của tôi và Lạc Mộ Thâm gần như hoàn toàn chìm ngập trong phong cảnh tuyệt đẹp như tranh của hòn đảo này, tôi giống như một đứa trẻ con sung sướng ca hát, chạy nhảy reo hò trầm trồ khắp nơi.

Gió thổi nhẹ chiếc váy của tôi, tôi cảm thấy mình như trở thành công chúa trong thế giới cổ tích vậy.

Lạc Mộ Thâm chầm chậm bước phía sau tôi, nhẹ nhàng thưởng thức phong cảnh, khóe miệng khẽ mỉm cười.

“ Này, anh đừng có giống như con rùa thế chứ, chầm chậm đủng đỉnh vậy, nhanh lên nào!” sau khi tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đi thong thả sau lưng mình, liền hét lớn lên thúc giục.

Nụ cười trên môi Lạc Mộ Thâm càng tươi hơn, ánh mắt chiều chuộng trìu mến nhìn tôi.

Tôi nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân vẫn lưu luyến chưa muốn về, rất nhiều người vây quanh một người già, ông lão đó chế tạo ra chiếc bình cầu nguyện.

Tôi lập tức lao đến.

Thì ra ông lão đó dùng những hạt gạo trắng sáng lấp lánh khắc tên lên, sau đó đặt vào trong chiếc bình cầu nguyện long lanh đó, sau đó treo chiếc bình cầu nguyện lên dây chuyền, chiếc bình cầu nguyện nhỏ đó giống như là một đồ trang sức đeo lên cổ các đôi tình nhân vậy.

Tôi cũng kéo tay Lạc Mộ Thâm lao đến.

“ Anh Đại Thâm, hai người chúng ta mỗi người cũng làm một lọ nhỏ đi.” Tôi chỉ về chiếc bình cầu nguyện xinh đẹp đó mà nói với Lạc Mộ Thâm.

“ Tùy em thích. Dù sao anh cũng đeo một chiếc bình ước nguyện.” Lạc Mộ Thâm nói với tôi, tôi biết, tôi đưa ra ý kiến gì anh ấy cũng đều chiều theo ý tôi.

Tôi dùng tiếng anh nói với ông lãi đó là tôi muốn mua hai chiếc bình cầu nguyện, sau đó, viết tên mình và Lạc Mộ Thâm rồi đưa cho ông lão xem.

Ông lão lập tức chuyên tâm khắc tên chúng tôi lên những hạt gạo màu trắng như thật đó.

Một lúc sau, ông ấy khắc xong rồi, tôi nhìn thấy trên những hạt gạo trắng lấp lánh như hạt trân châu đó, một chữ khắc tên “ Thâm”, một chữ khắc tên “Nhụy”.

…..