Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 353: Ông ta rất không thích tôi




Vừa nghĩ đến hôn lễ của tôi và Lạc Mộ Thâm, tôi không kìm được vừa vui vừa lo lắng.

Vui đó là, tôi hy vọng tôi và Lạc Mộ Thâm có thể tiến vào lễ đường kết hôn, nhưng, trải qua chuyện hôm qua, tôi thật sự không biết tôi có thể thuận lợi mà sánh bước cùng Lạc Mộ Thâm vào lễ đường hay không?

Bây giờ, tại vì nguyên do của Trần An An mà bố của Lạc Mộ Thâm hình như không thích tôi.

Ông ta sẽ phản đối hôn nhân của chúng tôi chứ?

Quan hệ của tôi và Trần An An, sẽ đi về đâu?

“ Được rồi, chúng ta đi thôi.” Lạc Mộ Thâm dẫn tôi ra khỏi phòng tạo hình, tôi giống như một con chim nhỏ vui vẻ đi bên cạnh Lạc Mộ Thâm cười nói, nhưng không ngờ lại giáp mặt với người quen ở đây.

Người quen này, là người mà tôi không muốn nhìn thấy nhất.

Đó không phải là Lạc Kiến Ba và Trần An An thì là ai chứ?

Chỉ nhìn thấy Trần An An như con chim nhỏ nép mình bên cạnh Lạc Kiến Ba hào hoa phong nhã, đàn ông đẹp trai phụ nữ xinh đẹp, ngoài sự chênh lệch về tuổi tác, nhìn hai người cũng rất xứng đôi.

Hai người nhìn là biết cũng đến cửa hàng cao sang này để làm tạo hình, tôi bây giờ cuối cùng cũng hiểu tại sao người có tiền lúc nào xuất hiện cũng long lanh như thế, thực ra trong cuộc sống bình thường, chỉ cần có thời gian là có nhà tạo hình chuyên nghiệp đến làm tạo hình cho.

Không muốn động đậy, sẽ có chuyên gia tạo hình đến tận nhà để chăm sóc, tự nguyện đi lại, thì sẽ đến quán tạo hình tư nhân để hưởng thụ phục vụ, cảm nhận phong cách hiện đại thời thượng và trào lưu văn hóa.

Ở điểm này, người bình thường muốn cũng không theo được.

Dù cho những người có tiền này không phải là sống một cuộc sống hết sức hạnh phúc, nhưng cái gì cũng có vẫn là điều khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.

Thế là, chúng tôi giáp mặt nhau như thế.

Lạc Mộ Thâm nhìn lướt qua Trần An An, tôi nhìn thấy trong mắt anh ấy mang đầy vẻ khinh ghét, nhưng ánh mắt đó quét qua rất nhanh, tôi biết, anh ấy không muốn gây chuyện với bố của mình. Lạc Kiến Ba dù sao vẫn là bố, anh ấy vẫn phải nể mặt bố của mình.

Nhưng tôi nhìn Trần An An, đột nhiên phát hiện dáng vẻ Trần An An không giống như bình thường, cậu ta xem ra có phần hốc hác, sắc mặt không được tốt lắm, ánh mắt nhìn tôi mặc dù mang vẻ chán ghét, nhưng bên trong lại có vẻ bi thương, còn có nét gì đó mà tôi nhìn không hiểu.

Còn nữa, tư thế cậu ta đi lại sao lại kỳ lạ thế chứ? Hai chân hơi dạng ra. Trước đây Trần An An đi bộ không phải với tư thế này, trước đây là yểu điệu thướt tha cơ mà.

Bây giờ tại sao lại thành dáng vẻ kỳ lạ như thế chứ?

Tôi không kìm được nhìn Trần An An mấy lần, Trần An An cũng hầm hầm trừng mắt lườm tôi. Trong ánh mắt đó mang đầy nỗi hận.

Tôi nhún nhún vai, được thôi, tôi không nhìn cậu, giống như tôi rất thích nhìn cậu vậy, nhìn cậu tôi còn lo lắng mình đau mắt đỏ nữa kìa.

“ Bố.” Lạc Mộ Thâm nhìn Lạc Kiến Ba chào hỏi.

Tôi cũng vội vàng nói: “ Chú Lạc.”

Tôi nghĩ bây giờ đang ở trong cửa hàng, cho nên tôi vẫn nên gọi ông ấy là chú Lạc chứ không phải là chủ tịch Lạc?

Tôi rất kính cẩn cũng rất lễ phép.

Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Kiến Ba lướt qua mặt tôi, không có chút biểu cảm, ông ta lạnh lùng hừ một tiếng.

Giọng nói lạnh lùng của ông ta, khiến tim tôi lập tức run rẩy. Tôi cảm thấy Lạc Kiến Ba cực kỳ ghét tôi, cực kỳ, đó không phải là tôi nghĩ nhiều, đó thật sự là kiểu ghét và muốn loại bỏ, là kiểu hận không thể xé rách cắn xé tôi thành trăm mảnh vậy.

Lẽ nào là vì Trần An An ghét tôi sao?

Tôi biết, ông ta bây giờ đang rất chiều chuộng Trần An An, còn hôm qua khi tôi tát Trần An An, ông ta đã tận mắt chứng kiến, ông ta bây giờ dường như ghét cay ghét đắng tôi rồi.

Lúc này bầu không khí thật sự quá ngại ngùng.

Lạc Mộ Thâm rõ ràng cũng cảm thấy vẻ ngại ngùng này, anh ấy nhẹ nắm lấy tay tôi, dường như muốn làm tôi an tâm, sau đó, anh ấy nói với Lạc Kiến Ba: “ Bố, con dẫn Nhụy Tử đi trước đây.”

Anh ấy không đợi dứt lời liền kéo tôi đi ra phía ngoài, tôi vội vàng cúi đầu chào Lạc Kiến Ba: “ Tạm biệt, chú Lạc.”

Lạc Kiến Ba lạnh lùng nói: “ tết Ông Táo, con về nhà một chuyến.”

Tôi nghe rõ tiếng bước chân của Lạc Mộ Thâm, anh ấy bình thản đồng ý một tiếng: “ vâng.”

Sau đó, kéo tôi ra khỏi cửa hàng tạo hình, dẫn tôi lên xe.

Trong lòng tôi hơi buồn, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “ Anh Đại Thâm, em quên nói với anh, tối hôm qua, em....... tát Trần An An một cái.”

“ Ồ?” Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch đôi lông mày đẹp đó lên, “ Tại sao?”

“ Tại vì, cậu ta kích động em trong buổi lễ cảm ơn của bạn học.” Tôi khẽ nói, “ em tức quá, cho nên tát cậu ta một cái, nhưng không ngờ đúng lúc bị bố anh nhìn thấy, ông ta lúc đó rất tức giận, sắc mặt cau có.”

“ Ồ.....” Lạc Mộ Thâm hơi khẽ khép mắt lại, “ Bảo sao lại nói em là đầu lợn. Em trúng kế rồi, con hồ li đó rõ ràng muốn chọc tức em, chính là cố ý muốn bố anh nhìn thấy.”

“ Em bây giờ cũng biết rồi, em cũng hối hận vì đã trúng kế của cậu ta, nhưng bây giờ biết làm thế nào đây? Bố anh bây giờ nhìn dáng vẻ giống như rất ghét em, anh xem vừa nãy em chào hỏi ông ấy, ông ấy cũng không thèm để ý em!” Tôi khẽ nói.

“ Không sao”, Lạc Mộ Thâm quay đầu sang, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn tôi, “ Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đừng để trong lòng.”

“ Nhưng em sợ.....em sợ bố anh vì không thích em, sẽ.......” Tôi ra sức cắn môi bối rối nói, tôi thật sự rất sợ Lạc Kiến Ba đó sẽ gây trở ngại trên con đường tình yêu của tôi và Lạc Mộ Thâm, tôi sợ không phải không thể gả vào cửa nhà giàu là Lạc Thị, điều tôi sợ đó là sẽ mất đi Lạc Mộ Thâm.

Tại vì quá để ý, cho nên mới sợ mất đi sao?

“ Sợ gì chứ? Anh đã nói rồi, có anh ở đây.” Khóe miệng Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch lên, nở nụ cười mê người, “ Đúng lúc, đến lúc đó về nhà, anh sẽ nói với bố anh, anh muốn lấy em, hơn nữa phải thật nhanh.”

Anh ấy cười hôn lên má tôi, sau đó lại dịch chuyển lên dái tai của tôi, hôn lên tai tôi, anh ấy khẽ nói: “ Em nói xem anh phải làm thế nào? Thích em như thế, anh thật sự hận không thể ngay lập tức cưới em về, lúc đó mới yên tâm, anh sợ có tên sói đói nào có ý xấu nhăm nhe em.”

Tôi bị anh ấy hôn cho tê tê buồn buồn, cười phá lên, lời của anh ấy, trấn an tôi rất nhiều, tôi thật sự cảm thấy, dù cho trước mặt có khó khăn thế nào, Lạc Mộ Thâm sẽ dẫn tôi cùng vượt qua, tôi tin anh ấy, cũng tin vào tình yêu giữa chúng tôi.

“ Bây giờ có phải là muốn anh che chở cho em rồi?” Lạc Mộ Thâm cố ý nháy nháy mắt với tôi.

“ uhm.....bây giờ thật sự mong được che chở rồi.” Tôi học dáng vẻ của Lạc Mộ Thâm, cũng nháy nháy mắt với anh ấy.

Được thôi, đã cầu xin được che chở, vậy thì lấy thành ý của em ra để bàyy tỏ sự chân thành.” Lạc Mộ Thâm hơi khẽ khép mắt lại, trong mắt mang đầy vẻ gian xảo.

“ Cảm ơn anh Đại Thâm.” Tôi cười nói.

“ Này, đây mà gọi là thành ý à?” Lạc Mộ Thâm hết sức không hài lòng nói.

Được thôi, tôi cười hôn lên má anh ấy một cái.

“ Ưh, như thế còn tạm.” Lạc Mộ Thâm vừa cười vừa khởi động xe.

Chiếc xe thể thao sang trọng đưa tôi quay về Lạc Thị.

Vẫn là công việc căng thẳng, trong phòng tôi nhận được điện thoại của một công ty đồ xa xỉ phẩm, nói là chiếc thắt lưng da kiểu mới nhất Lạc Mộ Thâm đặt đã đến, tôi lập tức đồng ý hẹn gặp nhân viên phục vụ của công ty đó ở dưới tầng một đại sảnh.

Sau khi gặp nhân viên của công ty xa xỉ phẩm đó, tôi xách túi đồ đó định đi vào thang máy, nhưng tôi lại nhìn thấy Trần An An đi giày gao gót yểu điệu đi đến.