Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 339: Xem ai có thể bước vào Lạc gia




Nét mặt bọn họ tràn đầy vẻ hâm mộ và ghen tỵ. Đây chắc chắn là điều mà Trần An An muốn chứ?

Trần An An dè dặt cười: Thực ra nói cho mọi người biết thì cũng không sao cả, nhưng có điều, bạn trai tớ rất kín đáo, không thích bị mọi người biết, đến lúc đó mọi người không được làm ầm lên đấy."

" Nhất định nhất định rồi, mau nói cho bọn mình biết là ai đi? tò mò chết đi được." tai của mấy bạn vểnh lên trông giống như tai thỏ vậy.

Tôi khẽ chớp mắt, Trần An An này, cậu muốn nói ra cậu và Lạc Kiến Ba bây giờ là......

" Bạn trai tớ, giờ là sếp lớn của tập đoàn Lạc Thị." Trần An An cười nói.

Câu nói này vừa nói ra, tất cả đều há hốc bất ngờ.

" Cái gì? sếp của Lạc Thị không phải là bạn trai của Nhụy Tử sao?" Những chiếc loa bất ngờ thi nhau hỏi lớn.

Trần An An cười lên, cậu ta xòe bàn tay búp măng như bông hoa lan, cười với một khuôn mặt rạng rỡ đầy thần khí: " Bạn trai của Nhụy Tử bây giờ là Lạc Mộ Thâm, nhưng chỉ là đời thứ hai mà thôi, nói thẳng ra, chính là một cậu ấm quần là áo lượt, hay cụ thể hơn chính là được lớn lên dưới sự bao bọc của ba mẹ mà thôi, thực ra, mọi người chẳng ai thấp kém hơn anh ta cả, chỉ là mọi người chưa có cơ hội để đầu thai mà thôi. Còn bạn trai của tớ, là bố của Lạc Mộ Thâm, đó mới chính là một nhà doanh nghiệp, là người đứng đầu Lạc Thị, thực ra, Lạc Mộ Thâm cũng chỉ làm việc theo chỉ dẫn của bố mình mà thôi, bố anh ta có thể thu lại quyền điều hành của anh ta bất cứ lúc nào, bố anh ta không phải là một người cha bình thường, ông ấy thực sự rất uy nghiêm, không bao giờ nuông chiều hay nhân nhượng con trai đẻ của mình. Ông ấy rất uy quyền, nếu là ở thời cổ đại, có lẽ sẽ chính là một vị hoàng đế khiến ai cũng phải nể nang rồi!

Cậu ta đã nói ra như thế, trong mắt sáng lên một vẻ lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt ấy tràn đầy sự hãnh diện.

Tôi cắn mạnh môi. Giờ cậu ta thực sự đã quá hung hăng quá mù quáng rồi, được Lạc Kiến Ba chống lưng, giờ cậu ta ngang nhiên bôi xấu Lạc Mộ Thâm, đúng là quá to gan rồi.

Tôi khẽ chớp mắt, Trần An An, thực ra cậu vẫn là một cô gái quá dại dột, thực sự dại dột đến mức vượt quá sức tưởng tượng của tôi rồi.

" Hơn nữa, bây giờ Nhụy Tử tuy là bạn gái của Lạc Mộ Thâm, nhưng sau này như thế nào thì ai mà biết được đây, ai chẳng biết, Lạc Mộ Thâm là con người ăn chơi, phong lưu như thế nào, thay người tình còn nhanh hơn cả tốc độ lật các trang sách, tôi khuyên cậu này Nhụy Tử, cậu từ bỏ sớm đi, đừng để đến lúc đó phải khóc, phải đau khổ." Cậu ta lạnh lùng nhìn tôi nói.

Mọi người xung quanh ai cũng đều há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên, tôi nghĩ chắc là não của bọn họ chưa phản ứng kịp trước những điều bất ngờ đó.

Cuộc sống đúng là một vở kịch dài tập!

" Không cần cậu phải bận tâm? cậu có dám chắc cậu sẽ được chủ tịch Lạc cưới làm vợ không?" Tôi cười nhạt nói.

Đôi mắt Trần An An liền sáng bừng lên nhìn tôi.

" Tô Tư Nhụy, có muốn cá cược không? xem xem chúng ta ai có thể bước được vào nhà Lạc Gia?" Trần An An hung hăng nói.

Ánh mắt cậu ta chứa đầy vẻ khiêu khích.

Mọi người xung quanh liền lên tiếng:" thôi thôi, không nói nữa, cho dù cả hai ai vào được Lạc Thị thì không phải là một điều tốt sao? hi vọng cả hai bạn đều có thể bước chân vào đó được, đến lúc đó bạn bè chúng mình đây cũng được thơm lây mà. Nhưng có điều, nếu hai bạn đều bước chân vào đó, như thế An An chẳng phải sẽ trở thành mẹ kế của Nhụy Tử sao?"

Lông mày tôi giật giật, câu nói này, đúng là như thế.

Nếu như tôi và Trần An An cùng cưới vào Lạc Gia, tôi chẳng phải sẽ phải gọi Trần An An là mẹ sao? cậu ta chính là một mẹ kế đúng nghĩa mà.

Nhưng mà, tôi tin vào lời Lạc Mộ Thâm nói, Lạc Kiến Ba chắc chắn sẽ không cưới Trần An An làm vợ.

Trần An An chẳng qua chỉ là tính toán mặt tốt theo ý mình muốn mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi khẽ cười nhạt một tiếng.

" Nếu đúng là như thế, tớ sẽ không quan tâm, tớ không ngại bị gọi một cách già cả như thế, chỉ là, tớ lo có người đến cơ hội được gọi tớ là mẹ trẻ cũng không có ấy chứ." Trần An An lạnh lùng kiêu ngạo liếc nhìn tôi nói.

" Tôi khuyên cậu đừng có mơ mộng quá sớm như thế, không đến lúc đấy hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều đấy." Tôi chua ngoa nói.

Haizz, tôi vốn dĩ không phải là kiểu người chanh chua như thế, nhưng bây giờ Trần An An đã khiến cho tôi phải làm kiểu người chanh chua đó.

Nhưng, tôi cũng chính là kiểu người đó, nhìn thấy kiểu kênh kiệu, độc đoán của cậu ta, nếu như tôi không đáp lại vài câu, chắc cậu ta sẽ trèo lên đầu tôi mà ngồi mất.

Châu Đình cũng lạnh lùng nói: " Có vài người, đừng có mơ mộng quá, giờ bám lấy một sếp già thì có gì là hay đâu? nếu tốt, thì dù sao cũng chỉ là một ông già, chỉ có quyền lực mà thôi, cậu hãy yêu lấy một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú cho tớ có được không?! Lạc Mộ Thâm của Nhụy Tử là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, cậu có so được không? cậu dường như thiếu đi tình yêu thương của một người bố, nên giờ mới đi tìm cho mình một người bố cho bản thân mình, ồ, tớ nhớ ra rồi, cậu thiếu tình yêu của một người bố. Bố cậu nếu như biết cậu như thế này, thì chắc chắn sẽ chẳng thể yên tâm được."

Tôi biết cậu ấy đang ám chỉ Trần An An.

Trần An An cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn Châu Đình: "Tôi khuyên ai đó có cái tính ghen ghét đố kỵ này, đừng có đưa bố tôi vào chuyện này, một ông già thì đã sao nào? Bạn trai tôi là một người quyền cao chức trọng, một con người chín chắn cuốn hút, anh ấy chẳng hiện một chút lão hóa nào cả, đó chỉ là một con người chín chắn, kinh nghiệm, nếu như mọi người có cơ hội nhìn thấy, thì mọi người sẽ hiểu được thế nào là chín chắn là nhìn xa trông rộng, những điều đó những ai chàng công tử chẳng bao giờ co thể so bì được, tuổi đời lớn một chút thì có làm sao nào, Dương Chấn Ninh và Ông Phàm kém nhau bao nhiêu, đó chẳng phải là một đôi uyên ương sao? có được một người đàn ông chín chắn kinh nghiệm, thì cũng cần phải có năng lực khả năng của mình đấy. Tôi nói Châu Đình này, cậu đừng có ám chỉ, châm chọc tôi, cậu tìm được một thanh niên trẻ tuổi, cậu hỏi anh ta xem, anh ta có gì? các người cạo tình yêu của mình ra mà ăn sao? đến nhẫn kim cương, nhà, xe đều chẳng thể mua nổi, như thế có đủ tư cách mà lấy vợ không hả? Tôi nói cậu này Châu Đình, cậu và Nhụy Tử chẳng phải quan hệ rất tốt với nhau sao? sao cậu ta vẫn để cậu đi theo một gã nghèo rớt như thế? Ồ, xem ra, Nhụy Tử thanh khiết không giới thiệu cho cậu ai đó à? cũng phải, có người, chỉ nghĩ lợi cho bản thân mà không biết nghĩ cho người khác, hay là, cậu đi cùng tớ, sau này tớ sẽ giới thiệu cho cậu một đại gia?" Trần An An khẽ vuốt mái tóc của mình tôi đột nhiên nhìn thấy trên ngón tay cậu ta phát ra những tia sáng lấp lánh từ chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu rất lớn đang đeo trên tay.

Trong lòng tôi lập tức hiểu ra, xem ra đây cũng là do Lạc Kiến Ba mua cho cậu ta rồi.

Xem ra Lạc Kiến Ba này đúng là không ngại tiêu tiền mua những món đồ quý giá tặng Trần An An.

Ông ta rung động thật rồi, hay chỉ là vung tiền chơi đùa với một cô gái thôi?

Cậu ta đơn thuần là chỉ để khoa khoang, cậu ta giờ đã trở thành một sợi lông bay đi theo bất cứ một cơn gió nào, cậu ta tới, chỉ là khoe khoang đánh bóng bản mặt của mình, cậu ta tới, cũng chỉ là khiến chúng tôi không vui.

Trần An An này, bây giờ sao mà lại giống một bà đồng đến thế.

Tôi khẽ thở dài một tiếng.

Châu Đình bị cậu ta làm cho tức điên nên cũng không chịu ngồi yên rồi, cậu ấy giận dữ nói với Trần An An: " Trần An An, đừng có cho rằng ai cũng giống như cậu, thấy người có tiền là lao vào giống như ruồi thấy phân vậy?"

Tôi cũng tức giận đứng dậy, Trần An An này, thực sự đã quá đáng lắm rồi.

Tôi tức giận nói: " Trần An An, tôi khuyên cậu giờ hãy mau cút đi cho tôi, cậu muốn chui vào nhà giàu, thì đi đi, đừng có ở đây khoe khoang kênh kiệu, nếu như cậu còn châm chọc làm tổn thương người khác nữa, thì đừng trách tôi sẽ cho cậu vài cái tát vào mặt đấy?"